Gặp Người Khi Tâm Động

Chương 1



1.

Lúc còn nhỏ, tôi liền biết, tôi và Lâm Thanh Thanh không hợp nhau.

Mẹ tôi luôn hận sắt không thành thép mà búng trán tôi:" Lâm Nặc Nặc, mẹ nói chút, diện mạo là trời cho, nếu không có, con cần cố gắng, chăm chỉ gấp nhiều lần người khác."

Em họ lớn lên xinh đẹp, tính cách thì hướng ngoại hoạt bát, luôn làm các trưởng bối vui.

Và ngày lễ hay Tết, tiền lì xì và quà tặng của em họ luôn nhiều hơn tôi.

Mà tôi diện mạo bình thường, tính cách nhút nhát, ngoài có thành tích học tập tốt ra thì đúng thật là chẳng có gì đặc biệt.

Đời này, chuyện dũng cảm nhất mà tôi từng làm chính là theo đuổi người mình thích, cũng chính là chủ động theo đuổi nam thần Giang Chỉ.

Tôi theo đuổi anh ấy suốt một học kỳ, viết cho anh ấy mấy chục bức thư tình, vắt óc suy nghĩ tạo ra các buổi gặp vô tình, khi anh ấy chơi bóng rổ thù tặng nước, còn giúp đỡ anh ấy học tập.

Buổi tối hôm đó, sau khi bước ra từ thư viện, tôi đang muốn đem một bên tai nghe đưa tới bên tai Giang Chỉ, bỗng dưng tay bị bắt lấy.

" Lâm Nặc Nặc, cậu có thể không bám theo tôi nữa?"

Anh ấy nhìn tôi, đem gương mặt sáp lại gần, hơi thở ấm áp phủ lên mặt tôi.

Tim tôi đập nhanh, mặt cùng tai đều đỏ:" Tôi... Sẽ không..."

Giang Chỉ cười, cúi đầu hôn tôi " Được."

Sau đó chúng tôi yêu nhau, mọi người xung quanh vô cùng khiếp sợ, thậm chí có vài người ghen ghét còn nói:" Con nhỏ đó không xinh đẹp, trang điểm quê mùa, không biết dùng thủ đoạn gì mới câu dẫn được Giang Chỉ nữa."

Tôi từng hỏi qua Giang Chỉ, tại sao anh ấy lại cùng tôi yêu đương.

Lúc ấy chúng tôi đang ở trong tàu điện ngầm, bởi vì xung quanh có nhiều người, anh ấy ôm tôi ở trong ngực, trả lời không chút để ý:" Bởi vì em dễ thương nha."

Lâm Thanh Thanh nói với tôi, khi một người không thể tìm ra ưu điểm của bạn, sẽ khen bạn đáng yêu.

Kỳ nghỉ hè năm ấy, Lâm Thanh Thanh đến A thị tìm tôi chơi, Giang Chỉ cùng tôi đến sân bay đón người.

Anh ấy kéo hành lý đi phía trước, Lâm Thanh Thanh ở phía sau nói nhỏ với tôi:" Chị, bạn trai chị là hình mẫu lý tưởng của em đó nha."

Trong lòng tôi trùng xuống.

Từ nhỏ, Lâm Thanh Thanh rất thích đoạt đồ của tôi, mọi người trong nhà cũng bắt tôi nhường nhịn cô ta.

Cô ta là bóng ma lớn nhất của tôi.

Nếu Lâm Thanh Thanh cũng thích Giang Chỉ, cùng em họ so sánh, tôi đúng thật không thể thắng được.

Sau đó mấy ngày, tôi đưa Lâm Thanh Thanh đi chơi vòng quanh, lúc đầu Giang Chỉ muốn đi cùng chăm sóc tôi, nhưng bị tôi cự tuyệt.

Tôi có chút miễn cưỡng cười: " Không cần, hai bọn em đi là được... Dạo này anh nghỉ hơi nhiều, không sợ bị phạt sao?"

Giang Chỉ nhìn tôi thật sâu, bỗng nhiên kéo tay tôi, ấn vào lồng ngực hôn một cái.

Ban ngày ban mặt, tôi theo bản năng nhìn xung quanh, mất tự nhiên mà dãy dụa.

Giang Chỉ u oán mà nói:" Được rồi, mấy ngày sau anh sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, chờ lão bà đến sủng hạnh."

2.

Tôi và Giang Chỉ bên nhau 3 năm, nghỉ đông năm nay tôi quyết định dắt hắn về nhà.

Đúng lúc Lâm Thanh Thanh cũng đang ở nhà tôi, ba tôi liền cho chúng tôi đến suối nước nóng ở ngoại thành vui chơi.

Kết quả lúc tới nới, ngoài 3 chúng tôi còn có một nam sinh xa lạ khác.

Nam sinh kia nhìn thấy chúng tôi, vươn tay cười nói:" Gọi tôi là Tống Thừa Hiên, tôi là hàng xóm của Thanh Thanh."

Từ trong ánh mắt của Tống Thừa Hiên, tôi nhìn ra được hắn thích Lâm Thanh Thanh.

Vào thời điểm ăn cơm, hắn chăm sóc cho Thanh Thanh, nói:" Thanh Thanh, em gần đây bị dị ứng. Đừng ăn hải sản."

Lâm Thanh Thanh thản nhiên tiếp nhận ý tốt của hắn, ánh mắt lại luôn cố ý vô tình mà dừng lên người Giang Chỉ.

Giang Chỉ không để ý đến bọn họ, tay bóc tôm cho tôi, nhàn nhạt nói:" Nặc Nặc thích ăn tôm, nếu cô bị dị ứng thì đừng ăn là được."

Buổi tối hôm đó, tôi uống rượu vang đỏ, nằm cạnh người Giang Chỉ, say khướt hỏi hắn:" Giang Chỉ, rốt cuộc vì sao anh lại thích em?"

Anh ấy cũng uống rượu, nghiêng người hôn tôi, không chút để ý mà nói:" Bởi vì em là vợ anh."

Tôi do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đem lời muốn nói nuốt xuống.

- - Nếu trước kia anh gặp Khanh Khanh trước thì sao?

Chỉ là khi Giang Chỉ đang tiến hành bước cuối, tôi đẩy anh ấy ra, kéo chăn che lại cơ thể:" Em hơi mệt."

"..."

Giang Chỉ không tiếp tục nữa, giọng nói lãnh đạm:" Được."

Nhưng tôi không nghĩ tới, sau khi tỉnh dậy, tôi lại trở thành Lâm Thanh Thanh.

Sáng sớm, cửa phòng bị gõ vang, có người mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa, cười cười:" Chị."

Nhìn người quen thuộc mà lại xa lạ, tôi phải cố gắng lắm mới ngăn chặn được sự khiếp sợ của mình.

" Lâm Thanh Thanh?!"

Em họ trong cơ thể của tôi thản nhiên đi đến mép giường ngồi xuống, trước khi tôi nói chuyện liền nói:" Em khuyên chị, đừng nên nói chuyện này với anh Giang Chỉ. Câu chuyện hoang đường như vậy, chị nghĩ anh ấy sẽ tin sao?"

Tôi cảm giác bản thân như mất hết sức lực.

Em họ nói không sai, Giang Chỉ chắc chắn sẽ không tin chuyện này, không chừng anh ấy còn nghĩ tôi bị điên.

Lâm Thanh Thanh nhìn tôi, cười cười:" Không phải từ nhỏ, chị vẫn luôn ghen tị với em sao?"

" Vừa đúng lúc, em cho chị mượn cơ thể vài ngày. Còn chị, cũng cho em mượn anh Giang Chỉ vài ngày nha."