Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 1: Quốc Bảo của Tây Lĩnh



「Thập Nhất Vương đi cứu vợ.」

***

Năm Nguyên Hòa thứ tám, Thập Nhất Vương suất lĩnh ba vạn đại quân đánh xuống phía nam. Vó ngựa đạp không ngừng, càn quét một lượt Tây Lĩnh, giành được thắng lợi.

Hoàng đế Tây Lĩnh vì để giữ lấy địa vị, quyết định quy hàng, từ đế vị hạ xuống vương, trở thành chư hầu của Bắc Nguyên.

Bấy giờ Tây Lĩnh Vương muốn lấy lòng Thập Nhất Vương, cũng là để dĩ hòa vi quý giữa hai nước. Ông quyết định tặng cho Thập Nhất Vương một báu vật.

Hoàng Phủ Thương Dung vốn không quan tâm đến tiền tài bảo vật, càng không quan tâm đến danh gia vọng tộc. Tuy nhiên, hắn từng nghe Tây Lĩnh có một Quốc Bảo trấn quốc, Tây Lĩnh Vương nghe đến Quốc Bảo không khỏi toát mồ hôi. Nhưng so với Quốc Bảo, ông càng muốn địa vị hơn, vì thế đồng ý.

"Vương gia, mời!"

Bên dưới mật thất, Tây Lĩnh Vương ấn vào một con mắt trên tường đá, rầm một tiếng cơ quan khởi động tường đá bị đẩy sang một bên. Đoạn ông ta quay đầu, hết sức cung kính làm một tư thế mời ngài đi trước.

Hoàng Phủ Thương Dung lườm ông ta một cái, nhấc chân bước vào. Tây Lĩnh Vương vừa lau trán vừa vội vàng bước theo, đều nói Thập Nhất Vương đáng sợ nhất Bắc Nguyên quả là không sai.

Bên trong mật thất đặt một lồng giam bằng thủy tinh trong suốt, có một lối ra duy nhất ở bên mặt trái bị khóa lại. Trong lồng giam trống không, chỉ có một người đang ngồi thu mình trong góc.

Nhìn kĩ, là một thiếu niên!

Khi nhận ra có người xuất hiện, thiếu niên ngẩng đầu nhìn, mái tóc dài mượt như sóng nước tản mạn che bớt đi bờ vai hơi run. Y không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Hoàng Phủ Thương Dung chằm chằm.

Hoàng Phủ Thương Dung còn là không giấu được kinh ngạc, liếc mắt nhìn Tây Lĩnh Vương vừa đi tới: "Quốc Bảo của các ngươi là nói y?"

Vì sao Quốc Bảo lại là con người?

Tây Lĩnh Vương không ngừng lau mồ hôi, giải thích: "Vương gia đừng nhìn y như vậy coi thường. Y không phải người thường đâu, y là Tiên Ngư!"

"Tiên Ngư?" Hắn chỉ từng nghe trên đời có Ngư Tinh.

"Đúng thế!" Tây Lĩnh Vương liên tục gật đầu: "Trước khi hóa hình thành người, y là một con cá vàng chín đuôi. Năm xưa tiểu nhân thỉnh đạo sư từ trên đỉnh Vân Tiên tới xem, đạo sư khẳng định là Tiên Ngư không sai! Đạo sư nói y có tiên cốt, là Tiên Ngư ngàn năm mới xuất hiện của Thủy tộc."

Theo như ghi chép trong sách cổ truyền lại, vạn vật có thể tu luyện bằng cách hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Tuy vậy, không phải sinh vật nào cũng có khả năng tu luyện. Trái lại có một vài cá thể trời sinh tu luyện rất nhanh, có thể hóa hình hoàn toàn.

Thế nhưng, có thể được gọi một chữ tiên, là vì có tiên cốt.

Hoàng Phủ Thương Dung nhìn lại thiếu niên, thấy y vẫn đang nhìn mình không chớp. Lúc này, hắn mới thấy rõ đôi con ngươi của y có màu lam nhạt, như sóng nước lăn tăn, lại dập dìu không dứt. Làm hắn không khỏi cảm thấy, sâu trong mắt y như có lực hấp dẫn khiến hắn không thể dời mắt. Ánh mắt ấy, cứ giống như là y có điều gì muốn nói với hắn vậy...

Lúc này trong lồng giam, thiếu niên bất chợt đứng lên, y phục theo từng động tác của y dần hiện ra hình dáng. Áo yếm vừa đủ ôm lấy thân trên hơi gầy, làn váy vừa đủ che đi đôi chân thon dài. Màu trắng thuần khiết làm cho người khác nhìn đến xuất thần.

Tuy trang phục rất lạ mắt, nhưng mặc trên người y cảm giác thật tương xứng. Nhất là hoa văn được thêu bằng chỉ vàng nơi viền áo và tà váy, không khỏi làm y càng thêm thánh khiết. Càng nhìn, càng có cảm giác thần tiên.

Thiếu niên bước từng bước, rất chậm, cho đến khi chạm phải bức tường trong suốt. Y vẫn nhìn Hoàng Phủ Thương Dung, úp bàn tay phải lên bức tường thủy tinh, khuôn miệng hơi mấp máy không biết đang nói gì.

Tây Lĩnh Vương đúng lúc ở bên cạnh nhắc nhở: "Vương gia đừng nhìn vào mắt y, y biết dùng pháp thuật mê hoặc!"

Hoàng Phủ Thương Dung lại cảm thấy không phải, nghe ông ta nói thế không khỏi hiếu kì: "Nếu y có thể sử dụng pháp thuật, làm sao còn bị nhốt ở đây?"

Mà thật ra, bản thân hắn cũng có pháp bảo tiên môn, không sợ bị mê hoặc.

Tây Lĩnh Vương nhưng thật thà: "Bởi vì pháp thuật của y bây giờ còn yếu, lại không chạy được. Hơn nữa, tiểu nhân có pháp bảo, cho dù y có trốn thì tiểu nhân vẫn tìm được!"

Hoàng Phủ Thương Dung nhìn lại một lượt trên người thiếu niên, ngoài chiếc váy ra chỉ còn vòng tay: "Ngươi nói là vòng tay kia?"

"Đúng vậy!"

"Ồ! Vậy pháp bảo có một đôi à?"

"Vâng..."

Hoàng Phủ Thương Dung: "Vòng tay còn lại chứ?"

Tây Lĩnh Vương: "...Dạ ở, ở trên tay tiểu nhân!"

"Tháo ra!"

Tây Lĩnh Vương tiếp tục lau mồ hôi, biểu cảm muốn rơi lệ: "Vương gia! Tiểu nhân, tiểu nhân không tháo được..."

Hoàng Phủ Thương Dung mỉm cười: "Hoặc là ngươi nhanh chóng tìm cách tháo tới cho bản vương. Hoặc là, bản vương chặt tay ngươi cướp lấy, ngươi nghĩ cho kĩ!"

Nói đoạn, hắn chỉ về thiếu niên trong lồng kính, nói: "Mở cửa!"

Tây Lĩnh Vương lệ rơi đầy mặt: "…"

Cuối cùng, vì để giữ lại cái tay, Tây Lĩnh Vương vẫn là tìm được cách tháo vòng ra. Lúc dâng lên cho Hoàng Phủ Thương Dung, đáy lòng rỉ máu.

Quốc Bảo của ông, pháp bảo của ông, đế vị của ông.