Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 17: Vân tiên cung (2)



「Khi yêu có mấy ai lại bình thường.」

***

"Đến rồi! Từ cánh cổng này, leo lên một nghìn bậc thang là đến tháp chính của Vân Tiên Cung!"

Ba người hai ngựa đứng trên một khoảng đất trống, trước mặt có một cánh cổng hết sức đơn sơ nếu không muốn nói là tùy tiện. Dõi tầm mắt đi lên toàn bộ đều là bậc thang, nói là bậc thang cũng không đúng, chẳng qua là những hòn đá nối tiếp nhau tạo thành bậc thang mà thôi. Còn thứ gọi là tháp chính đó, thì không nhìn thấy hình dáng.

Thập Thích Bảo buộc ngựa vào một gốc cây, hí hửng đi trước.

Hoàng Phủ Thương Dung thì hỏi Ngân Khuynh: "Khuynh Khuynh, đường lên núi rất khó đi. Lên đi, ta cõng ngươi!"

Nói đoạn hắn hơi hạ thấp người xuống, nhưng một hồi cũng không thấy gì, hắn quay đầu lại mới thấy y lắc đầu. Giống như chỉ chờ hắn quay đầu, y lắc đầu xong thì tiếp bước Thập Thích Bảo bắt đầu leo lên.

Hoàng Phủ Thương Dung có chút phản ứng không kịp, ngớ ra một xíu mới vội vàng đuổi theo hai người kia...

Bậc thang bằng đá vừa gồ ghề lại chông chênh, một bên là những tảng đá lớn hình thù kì quái, một bên là vực thẳm mù mịt. Theo từng bậc đá lên cao, thấp thoáng từng đám mây nhỏ lững lờ bay qua. Càng đi lên cao gió thổi càng lớn, từng đám mây trôi cũng lớn dần. Khi quay đầu lại là có thể thấy từng bậc thang đá ghép lại với nhau tạo thành hình vòng cung lớn.

Một nghìn bậc thang không thể leo hết một lần, Thập Thích Bảo đi đầu tiên thấy mệt sẽ đứng lại nghỉ một chút. Nam tử dừng lại, Ngân Khuynh cũng dừng lại theo, mặc dù trên mặt y chẳng có biểu hiện gì là mệt. Hoàng Phủ Thương Dung lại trông càng thêm thoải mái, ngay cả thở mạnh hơn một chút cũng không có.

Những lúc nghỉ một chút như thế, hắn còn không ngại bắt đầu cùng Ngân Khuynh ân ái.

Ví dụ như: "Khuynh Khuynh mệt không? Có cần ta cõng không?"

"Khuynh Khuynh, có khát nước không? Ta có mang nước!"

"Khuynh Khuynh có nóng không? Ta quạt cho ngươi."

"Khuynh Khuynh..."

Thập Thích Bảo nhìn kẻ thấy sắc quên bạn làm màu làm mè, lại nhìn Khuynh Khuynh nào đó của hắn lắc đầu đến mức muốn trẹo đốt sống cổ, nghẹn một bụng ghen ghét.

Tức mình, nam tử đi liền một lèo đến đỉnh không nghỉ.

Một dải mây mù vắt sang đỉnh núi, một tòa bảo tháp sừng sững hiện ra phía sau vách đá, nhìn kĩ một chút sẽ thấy tòa bảo tháp được dựng giữa hai ngọn núi. Có lẽ là bị mây che khuất chân tháp, nhìn qua tưởng như tòa tháp lơ lửng trên không vậy.

Khung cảnh hùng vĩ và ảo mộng, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh trong mơ.

Thập Thích Bảo vừa đi vừa nói: "Ta đã truyền tin cho sư phụ, lão nói chúng ta đến tháp chính thì lên luôn tầng cao nhất gặp lão!"

"…" Không có ai đáp lời!

Thập Thích Bảo quay đầu nhìn lại, thấy Ngân Khuynh đang thích thú sờ mây, mà Hoàng Phủ Thương Dung...cũng thế!

Loại chuyện ấu trĩ nhường này, có lẽ đệ tử Vân Tiên Cung ai cũng đã từng nghịch qua. Nhưng Hoàng Phủ Thương Dung, ây da, nghĩ cũng đừng nghĩ. Thế mà, thiếu niên kia nghịch mây, hắn cũng nghịch. Này không phải muốn nghẹn chết người khác bằng cơm cún thì là gì?

Khi Thập Thích Bảo đã độc thoại nội tâm đến lệ rơi đầy mặt, Hoàng Phủ Thương Dung cuối cùng đã chơi đủ. Nhìn sắc mặt méo xệch của nam tử mà buồn cười, hắn kéo tay Ngân Khuynh, bảo:

"Đi thôi Khuynh Khuynh, lát nữa lại chơi!"

Sư phụ của Hoàng Phủ Thương Dung và Thập Thích Bảo là trưởng lão của Vân Tiên Cung, tuổi tác không ít cũng không nhiều, chỉ mới một trăm hai ba tuổi.

Lão gọi là Thập Hoàng!

Thập Hoàng thủa thiếu niên không thích tu luyện thuật pháp, cũng không thích cầm kiếm luyện võ, chỉ thích gieo quẻ đoán mệnh. Lão gieo quẻ, gieo đến một trăm năm có lẻ!

Đệ tử nhập môn của Vân Tiên Cung vẫn thường rất tò mò, vì sao lão suốt ngày chỉ bói toán, không thu nhận đệ tử mà vẫn giữ được chức trưởng lão. Lại còn có thể ở tầng cao nhất của Thiên Linh Tháp!

Chưởng môn Vân Tiên Cung không khỏi cảm thán, phổ cập cho mỗi đệ tử một phen: "Thập Hoàng thủa xưa lúc gia nhập Vân Tiên Cung đang là thiếu chủ An thị_gia tộc giàu nhất Bắc Nguyên. Thiên Linh tháp cũng là do lão một mình dựng lên! Nếu không phải như thế, một trăm năm qua lão làm sao nhàn nhã thế được."

"An thị là một sự tồn tại đặc biệt, một trăm năm qua đi An thị vẫn là gia tộc giàu nhất!" Hoàng Phủ Thương Dung khi biết được gia thế của sư phụ, từng đưa ra một lời đánh giá: "Thập Hoàng từ thiếu chủ của An thị, bây giờ đã trở thành tiên tổ của An thị. Nói chuyện tiền bạc với lão, còn không phải là tìm đường chết sao?"

Đã giàu như thế, tiền tự nhiên trở nên tầm thường!

Thập Thích Bảo lại rất sùng bái, nói rằng: "Sư phụ là một kì nhân! Nếu như ta có nhiều tài sản như lão, ta thà chết trong lụa là phấn sắc cũng không hối hận!"

Hoàng Phủ Thương Dung liếc hắn ta, vội khịa: "Ta nhớ ngươi tu đạo vô tình cơ mà, vẫn còn ham muốn hồng trần, ngươi còn tu cái quỷ gì thế?"

Thập Thích Bảo hai tay bắt chéo trước ngực, cười toe toét bảo: "Ta nghỉ tu một lát, nằm mơ xong lại tiếp tục vô tình!"

Hoàng Phủ Thương Dung: "…"