Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 19: Vân tiên cung (4)



「Thập Nhất Vương bị cướp mất vợ, nhưng chỉ có thể cam chịu!」

***

Thập Hoàng thích bói toán, nơi ở của lão chỉ có ba phòng ngủ nhỏ và một phòng trà. Những chỗ trống còn lại hầu hết đều là sách, có các loại sách cổ, cũng có các loại bí tịch, nhiều nhất vẫn là sách đoán mệnh.

Tuy nhiên, muốn nhìn thấy vận mệnh của người khác, phải có ngộ tính rất lớn. Hơn nữa, nhìn thiên cơ phải trả giá, loại chuyện như vậy không ai nguyện ý cả.

Lão thu đồ đệ cũng không giống ai, đều là ép buộc mà có. Chính vì thế, cả hai đồ đệ của lão đều không ngộ đạo.

Thập Thích Bảo không cho là đúng: "Sư phụ, con cũng biết gieo quẻ!"

Thập Hoàng lắc đầu: "Con chỉ xem được tình duyên, không phải đại đạo, không tính!"

Thập Thích Bảo: "…" Người thiên vị quá!

Hoàng Phủ Thương Dung là con dê đầu đàn, hắn thật nhiều năm qua đi, vẫn rất buồn bực: "Con đã sớm nói con không thích bói toán, con thích học võ. Còn không phải tại sư phụ nhất nhất bắt con bái sư à?"

Thập Hoàng hừ hừ, khó chịu không kém: "Đã sớm nói ta với con có duyên sư đồ, nếu không đứa nhỏ cau có như con ta mới không thèm!"

Nói đoạn lão quay sang Ngân Khuynh đang chăm chú uống trà, bảo: "Tiểu Khuynh, mặc dù chúng ta không bái sư nhưng nếu con thích học bói toán thì nói với ta."

Ngân Khuynh còn không kịp làm ra hành động gì, Hoàng Phủ Thương Dung đã nhanh mồm nói trước: "Thôi đi sư phụ! Bói toán ai hiếm lạ gì, Khuynh Khuynh cũng biết!"

"Thằng nhóc này..." Thập Hoàng giả bộ mắng hắn một câu, hai mắt nhìn thiếu niên lấp lánh: "Tiểu Khuynh biết xem bói? Tốt quá! Tiểu Khuynh, đến, hai ta lập tức làm lễ bái sư!"

Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Là ai nói không có duyên sư đồ?

Thập Thích Bảo: "…" Lại là ai hai lần đều nói không có duyên sư đồ?

Ngân Khuynh đối với hành động thay đổi nhanh chóng của Thập Hoàng chỉ mỉm cười, dùng phép thuật viết lên khoảng không một dòng chữ:

【Sư phụ, con gọi người là sư phụ vì người là sư phụ của Dung. Con sẽ theo người học đạo, nhưng xin phép không bái sư. Có được không ạ?】

"Được!" Thập Hoàng vỗ đùi cái đét, cực kì khoái chí, thiếu điều nhảy lên vì vui mừng: "Không bái sư thì không bái sư! Dù sao con vẫn là đồ đệ của ta rồi. Đi, ta dẫn con đi xem bảo bối! Thật là, đứa trẻ ngoan ngoãn thế này sao đến giờ con mới tới chứ? Con mà đến sớm, ta đã không phải chịu đựng hai thằng nhóc láo toét kia rồi!"

"…"

Hoàng Phủ Thương Dung và Thập Thích Bảo không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chớp mắt một cái đã thấy mình đang đứng dưới chân tháp. Trong tay hắn thậm chí vẫn còn đang cầm chén trà thơm nọ, mà nam tử thì cầm ấm trà vốn là chuẩn bị rót vào chén.

Hai người họ hiếm khi cùng cảm thấy bất lực với tính tình của sư phụ, người này thật sự rất kì cục luôn. Không nói không rằng đã đẩy bọn họ ra ngoài, đây rõ ràng là biểu hiện của việc có mới nới cũ!

Thập Thích Bảo thích ứng cực nhanh, đặt ấm trà vào một tảng đá bằng phẳng gần đó, nói với Hoàng Phủ Thương Dung đang thản nhiên dựa lưng vào chân tháp, uống nốt trà trong chén.

"Đại ca, nhiều năm rồi ngươi không tới đây, có cần ta dẫn ngươi đi xem một chút Vân Tiên Cung bây giờ? Thuận tiện gặp mặt anh em từng cùng nhau cởi truồng tắm mưa, bọn họ đều nhớ ngươi."

"Không cần!" Hoàng Phủ Thương Dung chẳng buồn suy nghĩ một xíu nào đã lắc đầu: "Đi chăn ngựa của ngươi đi!"

Cái đám đó điên cuồng lắm, hắn không muốn rơi vào tay bọn họ. Lại nói, vợ bị bắt đi mất còn không thể làm gì, hắn đang rất khó chịu!

"Hừ! Ngươi là đồ bạc tình bạc nghĩa, vừa nhàm chán vừa khó ưa. Không cần thì thôi!"

Sao một kẻ đáng ghét như hắn lại được ôm ấp giai nhân chứ?

Tiểu mỹ nhân chắc chắn là bị điên mới muốn gả cho hắn.

Người bình thường không ai như thế cả!

"Vạn vật sinh ra đều có số mệnh riêng biệt, tiền kiếp khó đoán và tương lai khó dò. Tuy nhiên, thiên đạo không phải là hoàn toàn đóng kín, chúng ta tiên đoán vận mệnh là dựa vào kẽ hở thiên đạo để nhìn trộm thiên cơ. Việc này không ít người làm được, nhưng cho dù nhìn được cũng không thể tùy tiện nói ra. Kẻ tiết lộ thiên cơ đồng nghĩa với việc làm thay đổi quy luật tự nhiên, tệ hơn nữa có thể làm ảnh hưởng đến rất nhiều sự việc liên quan khác. Chính vì thế, chúng ta tuy ngộ đạo nhưng không được tiết lộ những điều nhìn thấy, nếu không một khi sự việc đi lệch quá xa sẽ phải chịu trừng phạt..."

Thập Hoàng tự mình nói một hồi lâu, tự thấy nhiều lời vô ích, lẳng lặng đi vào vấn đề chính: "Tiểu Khuynh, trước khi bắt đầu học tập, con hãy nói cho ta biết con đã biết những gì?"

【Xem đường chỉ tay, gieo quẻ, đoán mệnh bằng sao Tử Vi.】

"Ừm, không tồi!" Thập Hoàng hài lòng gật đầu: "Vậy tiếp theo đây ta sẽ truyền dạy cho con thêm bí kíp xem mệnh cách qua tướng mạo, và phương thức sử dụng pháp lực khai mở Tử Vi Kính. Thông qua Tử Vi Kính nhìn thấy tương lai vạn vật, còn nhìn thấy đến đâu thì phải dựa vào năng lực ngộ đạo của con!"

【Vâng! Sư phụ, xin được chỉ dạy!】

Trong căn phòng rộng đến khó mà đo lường được bằng mắt, ông lão râu tóc bạc trắng mặc quần áo trắng muốt, bộ dáng như tiên nhân hạ thế. Lão dùng pháp thuật tìm kiếm trong đống cổ tịch ra được một quyển sách, bìa ngoài vừa cũ nát vừa rách tả tơi, may là nội dung bên trong không ảnh hưởng gì.

Lão đưa sách cho thiếu niên ngồi khoanh chân trên nệm tròn, vừa đi qua đi lại vừa giảng giải nội dung trong sách.

Làn khói tỏa ra từ lư hương mang theo mùi trầm hương quế thơm ngát, âm thanh lật sách của thiếu niên và tiếng nói của ông lão hòa vào nhau. Hòa hợp đến lạ, bình dị đến lạ!