Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 36: Kỳ án Kinh Thành (1)



「Tin tức Kinh Thành: Buổi sáng xôn xao, nghe nói có người đi chầu ông bà. Ai, còn là ở trên giường, không phải là...đó chứ?」

***

Sáng sớm, dưới bóng mát cây gạo.

Ngân Khuynh đang ngồi thiền, mà Hoàng Phủ Thương Dung thì lười biếng nằm dài bên cạnh.

Khung cảnh đẹp như tranh này, bị một tiếng gọi của Thời Giang phá vỡ: "Gia! Gia ơi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Ngân Khuynh mở mắt, Hoàng Phủ Thương Dung ngồi dậy, biểu cảm của hắn đại khái là cáu kỉnh vì bị làm phiền.

"Chuyện gì? Lại cháy góc nào?"

"Không phải cháy..." Thời Giang gấp gáp vô cùng: "Gia ơi, chết người rồi!"

Hoàng Phủ Thương Dung bình tĩnh như mùa đông chưa đến: "Ai chết?"

"Triệu đại nhân."

"Ồ!"

"..." Tổ tông! Người bình thản quá mức.

Triệu đại nhân trong miệng Thời Giang tên đầy đủ là Triệu Lãng, là Thượng thư đại nhân tiền nhiệm, tuổi đã bảy mươi có dư.

Tuy nhiên, không nên nhìn tuổi cao mà nghĩ sức yếu, bởi vì Triệu Lãng ngày còn trẻ đã rất chú trọng sức khỏe. Nghe đồn, đến tận bây giờ ông ta vẫn còn làm được, một đêm hai lần.

Hoàng Phủ Thương Dung không lấy làm lạ, nghe Thời Giang hốt hoảng như vậy, chỉ hơi tò mò: "Ông ta chết thế nào?"

"Chết ngay trên giường ngủ."

Nam nhân nhướn mày, biểu cảm trên mặt như muốn nói quả nhiên là thế.

Thời Giang biết vương gia nhà mình nghĩ cái gì, bổ sung: "Nhưng Triệu đại nhân chết vì trúng độc!"

Không phải đang làm thì gục!:)))

"À..." Hoàng Phủ Thương Dung gật đầu, biểu tình giác ngộ, kì thực hắn cũng không nghĩ gì đâu!

Tuy nhiên, nếu là trúng độc thì còn bất ngờ hơn đi.

"Rồi sao nữa? Đã tra ra manh mối gì rồi?"

Thời Giang: "Không tìm ra dấu vết lạ thường nào cả, khi Triệu đại nhân chết trong tay còn cầm lọ thuốc độc, pháp y sau khi xem xét đã chuẩn đoán là tự sát. Tuy nhiên, người nhà của Triệu đại nhân cứ khăng khăng nói rằng không phải tự sát, bởi vì vị tiểu thiếp của ông ta đêm qua bị đánh ngất trên đường đến phòng ngủ. Ý tứ của họ là Triệu đại nhân cùng với tiểu thiếp vốn là định làm chuyện đó, nhưng có ai đó đã ngăn cản, dùng độc giết chết Triệu đại nhân rồi giả vờ là ông ta tự sát!"

"Ừm!" Hoàng Phủ Thương Dung suy nghĩ một chút, suy đoán thế này: "Phủ Thượng thư phòng vệ rất nghiêm ngặt, nếu như có ai thần không biết quỷ không hay đi vào được. Lại còn hạ độc Triệu Lãng một cách dễ dàng mà không tạo ra dấu vết phản kháng, ta tự hỏi kẻ nào lại có bản lĩnh lớn như vậy? Ta cảm thấy, đây có thể là lục đục nội bộ!"

"Nhưng mà Triệu đại nhân đã một bó lớn tuổi thế kia..."

Quyền lực và địa vị đều đã thuộc về con trai ông ta, cho dù có lục đục nội bộ cũng nên là ám sát thượng thư đại nhân, ám sát cha của thượng thư để làm gì?

"Ầy, ông ta chết thì liên quan gì đến ta chứ?" Hoàng Phủ Thương Dung phất tay với Thời Giang, đại ý ngươi lăn đi. Hắn quay sang Ngân Khuynh đang lẳng lặng ngồi thiền, bảo: "Khuynh Khuynh, đi chơi đi!"

Ngân Khuynh giữ nguyên tư thế, động đậy môi hỏi: "Đi đâu?"

"Đi ăn món mới của Bách Vị Lầu!"

...

Bắc Nguyên có một tòa lầu năm góc gọi là Uyển Liên, dùng để biểu diễn nghệ thuật truyền thống. Ở đây có các loại hình nghệ thuật phong phú như sân khấu kịch, dân gian ca trù, múa rối nước,...

Lam Mị Nhược dẫn theo nha hoàn tiểu Huệ đi đến lầu Uyển Liên thì bị chặn lại, người gác cửa nói với nàng: "Tiểu thư xin dừng bước! Theo quy củ của lầu Uyển Liên, muốn đi vào phải có hồng bài của chúng ta hoặc là thư mời. Không biết tiểu thư là có hồng bài hay là thư mời, xin hãy lấy ra để tiểu dân xác nhận một chút!"

Người gác cửa cung kính cúi đầu, duy trì mỉm cười.

Lam Mị Nhược nghe đến mơ hồ, quay đầu nhìn tiểu Huệ.

Tiểu Huệ ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Cả hai thứ mà hắn nói chúng ta đều không có. Nương nương, hay là trở về trước, em tìm cách mua hồng bài rồi hãy quay lại."

Lam Mị Nhược bảo: "Hay là ta đem lệnh bài quý phi ra? Dăm ba cái hồng bài sao mà so được?"

Tiểu Huệ mặt méo xệch, khuyên ngăn: "Không được đâu nương nương, người mà làm thế sẽ loạn lên mất. Không phải là nói muốn âm thầm đi vào ạ? Người nghe em nói, trở về trước đã. Nhé?"

"..." Lam Mị Nhược ngập ngừng không muốn từ bỏ.

Ở lúc hai người giằng co, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói. Thanh mát như sương sớm, dịu dàng tựa nắng mai: "Làm phiền ngươi rồi. Là ta mời bọn họ đến, nhưng lại quên không đưa thư mời, không biết có thể châm chước hay không?"

Giọng nói này...nghe hay thế!

Lam Mị Nhược vội vàng quay đầu lại, tiểu Huệ cũng lập tức nhìn sang, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đó là...Thập Nhất vương phi!"

"Vương phi nói chuyện khách khí quá!" Người gác cửa cười bảo: "Nếu là đi cùng vương phi thì không cần thư mời. Vừa rồi tiểu dân thất lễ, mong tiểu thư đừng trách!"

Lam Mị Nhược: "..."

Tiểu Huệ âm thầm đẩy nàng một cái, đối với người gác cửa mỉm cười lịch sự: "Không sao, không sao. Là do chúng ta lần đầu tới, không rõ quy củ nên vừa rồi hiểu nhầm thôi!"

"Được rồi, mời mọi người vào trong!"

"..."