Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 39: Kỳ án Kinh Thành (4)



「Tin tức Kinh Thành: Báo lá cải viết, người có vợ thời khắc đều nhớ vợ.」

***

"Dung, lần này em thật sự phải đi biên cảnh một chuyến!"

Hoàng Phủ Thương Dung biết sự tình nghiêm trọng, gật đầu: "Em biết rồi! Nếu đúng như biên cảnh cấp báo, thì kẻ nọ hẳn là một đại yêu. Nghe nói đi hết lãnh thổ Tây Lĩnh có một khu rừng gọi là Phong Lâm, đi qua đó sẽ đến Địa Vực. Nơi đó vô số yêu ma quỷ quái, hấp thu tà khí quanh năm trở nên mạnh mẽ, chỉ biết giết chóc."

"Như vậy, phía quân địch có một kẻ mạnh bạo đã làm quân ta tổn thất không ít." Hoàng Phủ Viên Xuyên xoa trán, không khỏi sầu lo: "Em đi chuyến này, ta mong rằng khi ở đây có thể nghe được tin thắng trận. Gần đây kinh thành thật sự quá u ám, hai đại thần không rõ lí do bị giết, ba đại thần khác thì không rõ tung tích. Sợ nhất là việc này cũng do yêu quái gây nên, ta rất lo cho muôn dân bách tính."

"Đến bây giờ chúng ta vẫn không biết được mục đích của kẻ nọ là gì, nhưng theo em suy đoán hành vi này giống như trả thù." Hoàng Phủ Thương Dung đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi người, nói: "Tạm thời cứ cảnh báo các nhà nâng cao cảnh giác, phòng thủ nghiêm ngặt hơn nữa. Hi vọng, kẻ nọ không sát hại vô cớ."

"Thật không có cách nào, chúng ta ngay cả cái bóng của người nọ cũng không bắt được. Chỉ có thể bị động theo dõi kì biến thôi!"

Hoàng Phủ Viên Xuyên thấy hắn mặc áo khoác lên, ngạc nhiên: "Muộn như thế mà em vẫn định đi về à?"

"Em đã hai đêm không về rồi, nhớ vợ lắm!"

Hoàng Phủ Viên Xuyên: "..." Chú dính vợ như kiểu sợ thiên hạ không biết chú có vợ ấy!

Hoàng Phủ Thương Dung nói còn không nhanh bằng làm, mặc áo nhanh như chớp, thoắt cái đã đi đến cổng lớn.

Hắn mở cửa ra một chút, hai mắt đầy ý vị quay đầu nói với Hoàng Phủ Viên Xuyên: "Anh xem này, ái phi của anh đến rồi!"

Hoàng Phủ Viên Xuyên: "..." Được rồi, thật ra người có vợ, thời thời khắc khắc đều sẽ nhớ vợ!

Lam Mị Nhược đột ngột chạm mặt Hoàng Phủ Thương Dung, trong tay nàng còn bê canh. A, bây giờ suy nghĩ của nàng đâu còn quan trọng nữa, đã hành động cả rồi!

Ngân Khuynh trở mình, cánh tay chạm đâu đó khiến y giật nảy người vội vàng rụt lại, tỉnh cả ngủ.

Hoàng Phủ Thương Dung bị đụng trúng em trai nhỏ, đôi lông mày nhíu lại vì đau. Hắn quay sang ôm y, nhỏ giọng trách cứ: "Vợ à, đánh thế hỏng đi lấy gì mà dùng!"

Ngân Khuynh thấy mặt mình dường như nóng lên, lí nhí giải thích: "Ta không cố ý!"

Nghĩ thế nào, y lại luồn tay xuống, vỗ nhẹ nhẹ an ủi: "Ngoan, ta xin lỗi!"

Hoàng Phủ Thương Dung: "..."

Toàn thân cứng đờ, hắn dùng sức cả nửa đời người của mình để kìm xuống xao động trong lòng. Đoạn lẳng lặng nhấc tay y đặt lên eo mình, ôm vai y vỗ nhẹ bảo: "Được rồi, ngủ đi!"

Ngân Khuynh ngây thơ vô số tội, hỏi: "Sao vậy? Đau lắm hả?"

"Không phải!" Hoàng Phủ Thương Dung hít một hơi khí lạnh, kiên nhẫn cùng cực: "Em mà còn làm thế, đêm nay chúng ta đều không được ngủ!"

"..."

Ngân Khuynh rất nghe lời, chuyển chủ đề: "Chàng về từ bao giờ? Đã muộn như thế, sao không ngủ lại trong cung?"

Hoàng Phủ Thương Dung tranh thủ thơm lên trán y một cái, như một đứa trẻ nhõng nhẽo: "Ta nhớ Khuynh Khuynh mà! Không có em ngủ bên cạnh, ta không ngủ được."

"Ồ!" Ngân Khuynh biết hắn giả bộ, nhưng vẫn rướn người lên hôn nhẹ một cái, coi như là dỗ dành: "Như vậy, ngủ được chưa?"

"Quá được luôn! Thế này ngủ đến chết luôn ấy!"

"..."

"Haizzz...."

"Sư phụ, người đã thở dài lần thứ một trăm linh bảy rồi đấy!" Thập Thích Bảo đập bộp quyển sách bảo bối nào đó xuống bàn, hết chịu nổi: "Người nói ra xem, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thập Hoàng liên tục lắc đầu, lẩm bẩm: "Quẻ bói không đúng, không đúng, không đúng,..."

Lão cứ nhìn chằm chằm quẻ bói nọ, hoàn toàn không để tâm đến học trò.

"Cái gì không đúng..."

Thập Thích Bảo rất tò mò, bò đến gần lão ngó xem. Ai ngờ lão phản ứng nhanh cực kì, phất tay một cái đã không còn gì.

"Không phải chuyện của con!" Thập Hoàng lấy lại dáng vẻ thường ngày, hắng giọng một tiếng hỏi: "Đọc xong sách chưa?"

"Ôi..." Thập Thích Bảo ngã ra đất, giãy đành đạch như trẻ con: "Sư phụ, con đọc không hiểu gì cả, con không học nữa đâu!"

Hừ! Vì sao cùng là phận học trò với nhau, kẻ thì được thoải mái làm gì thì làm, ôm mỹ nhân thưởng cuộc đời. Người thì lại phải ở đây nhồi nhét những thứ khó hiểu vào đầu?

Bất công, thật quá bất công!

Nhớ tiểu mỹ nhân quá, phải chi có tiểu mỹ nhân ngồi đây chỉ dạy, thì học tập đâu có khô cằn khắc khổ thế này.

Tức thật, sao số mình khổ thế nhờ!

"Không học thì thôi!"

"...hả?" Nam tử bật dậy từ trên sàn nhà, hết giãy dụa giả bộ, hai mắt lóe lên ánh sáng: "Người nói sao cơ, sư phụ?"

"Ta thấy học lý thuyết thôi không đủ, vẫn là thực hành hữu dụng hơn. Cho nên, ta giao cho con nhiệm vụ mới!"

"Tốt quá!" Có thể ra ngoài rồi. Đi gặp tiểu mỹ nhân!

"Sư phụ, người muốn con làm gì?"

"Nghe kĩ đây, con hãy..."