Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 4: Vương gia muốn xem mệnh không?



「Thập Nhất Vương rất tiêu chuẩn kép.」

***

Cây gạo rủ xuống một cành thấp, nở đầy hoa.

Hoàng Phủ Thương Dung vừa đi qua cổng Hoa Viện đã thấy thiếu niên kia, y đứng bên dưới cành hoa nhảy tưng tưng. Bởi vì chiều cao không đủ, nhảy mấy lần vẫn không bắt được cành hoa. Hình ảnh như vậy, khiến hắn thấy buồn cười, cũng thật đáng yêu.

Dường như Ngân Khuynh không có ý định bỏ qua, vẫn tiếp tục lấy đà nhảy thêm mấy lần. Hoàng Phủ Thương Dung vốn là muốn nhìn thêm một lát, chỉ là nhìn đến chân y để trần, đành phải qua cứu giúp.

Ngân Khuynh đột nhiên thấy cành hoa thấp xuống, y có hơi giật mình, nhưng thấy hắn thì mỉm cười. Ngắt lấy một bông hoa rồi gật đầu, đại ý là gì không rõ, nhưng y gật đầu xong liền cầm theo bông hoa đi vào phòng.

Hoàng Phủ Thương Dung hãy còn cầm cành cây: "…" Chỉ vì một bông hoa? Nhảy lên nhảy xuống một hồi, không phải nên lột sạch hoa xuống sao?

Một bông!

Hoàng Phủ Thương Dung lặng lẽ thả tay ra, che giấu biểu cảm vỡ vụn trong lòng, chắp tay sau lưng bình tĩnh đi vào phòng.

Ngân Khuynh chậm rãi mở ra một quyển sách, Hoàng Phủ Thương Dung thoáng nhìn thấy tên quyển sách có chút quen, hình như là một bộ kiếm quyết. Hắn không khỏi tò mò, ngồi bên cạnh y xem y định làm gì.

Nhưng y, dùng sách luyện kiếp để ép hoa? Không những hoa, còn có các loại cỏ cây, cành lá...

Sau khi đặt bông hoa gạo vào giữa quyển sách xong, Ngân Khuynh đem sách nhét xuống dưới một đống sách khác. Bấy giờ lại nhấc bút lên chậm rì rì viết ra giấy hai chữ rồi đưa cho hắn.

【Cảm ơn.】

Hoàng Phủ Thương Dung nhưng không quên chuyện chân y, hỏi: "Vì sao không đi giày?"

Ngân Khuynh nhìn xuống chân, lại nhìn đôi giày vứt ở một góc, đáp lại hai chữ.

【Không thích!】

Hoàng Phủ Thương Dung: "…"

Như sợ hắn không hiểu, y lại viết tiếp một câu dài hơn.

【Không thích đi giày.】

"Không đi giày sẽ bẩn chân, còn có thể bị thương!"

【Sẽ không.】

Ngân Khuynh thật thà giơ bàn chân cho hắn nhìn, thật sự là rất sạch, cũng không xước xát gì.

Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Được rồi, không thích thì không thích.

Ngân Khuynh lại cặm cụi viết viết, Hoàng Phủ Thương Dung ghé đầu nhìn sang, nhìn y chậm như rùa viết từng nét một. Chữ của y rất đẹp, nét bút có lực, mỗi một chữ viết ra đều muốn nở hoa.

Y hỏi:【Vương gia muốn xem mệnh không?】

Hoàng Phủ Thương Dung bất ngờ: "Ngươi còn biết xem mệnh?"

Y cười, gật đầu, cũng không chờ hắn đồng ý đã kéo lấy tay hắn ra xem. Tuy không ngờ tới, nhưng hắn không từ chối, để mặc y chăm chú vừa nhìn chằm chằm, vừa sờ tới sờ lui.

Ngân Khuynh bộ dáng nghiêm túc xem đường chỉ tay, Hoàng Phủ Thương Dung cũng nghiêm túc ngắm nhìn dáng vẻ của y. Cảm nhận có điều gì đó khác thường nhen nhóm trong lòng, hắn thấy y thật đẹp.

【Đường chỉ tay mang mệnh thiên tử. Công danh như nước. Thọ mệnh kéo dài. Là mệnh tốt!】

Hoàng Phủ Thương Dung nhìn một chút hàng chữ ngay ngắn, không để tâm lắm. Nhưng hắn có hứng thú với chuyện khác hơn: "Tình duyên thì sao?"

Ngân Khuynh dường như bị hỏi khó, ngây người một lát, y lại kéo tay hắn xem lại.

Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Y nói biết xem mệnh là lừa người đi!

Như để suy nghĩ của hắn càng thêm có căn cứ, hắn thấy y từ bỏ xem tay, chuyển qua tung đồng xu.

Chờ ba đồng xu cùng nằm im, biểu lộ hình dáng mặt ngửa. Y lại như cũ chậm rãi viết chữ.

Hoàng Phủ Thương Dung trong lòng lặng lẽ thở dài...

【Đường tình không dày nhưng dài, biểu lộ trong đời chỉ yêu một người. Tình duyên hơi muộn nhưng sâu đậm, cũng lâu dài. Ngoài ra, quẻ bói hai mặt thú một mặt tượng là tiểu cát. Tiểu cát trong tình duyên ám chỉ năm nay có chuyện vui!】

"Nói như vậy, xem ra đào hoa của ta sắp đến rồi..."

Hắn nhưng là không tin đâu.

"Á à, đại ca. Thì ra là ngươi ở đây lén lút yêu đương với tiểu..." Một nam tử mặc áo quần sắc màu đơn giản xồng xộc chạy vào phòng, nhưng khi nhìn rõ bộ dáng của Ngân Khuynh thì ngạc nhiên trợn tròn hai mắt. Nam tử nhìn qua nhìn lại tư thế của hai người, môi mấp máy bổ sung nốt câu từ định nói: "...tiểu mỹ nhân!"

Hoàng Phủ Thương Dung vừa nhìn thấy nam tử lông mày liền nhíu lại, biểu cảm trên mặt thoắt cái lộ da một vẻ mất hứng. Ngân Khuynh thì tò mò nhìn nam tử, lại nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt như đang hỏi người này là ai?

"Một người quen!" Hoàng Phủ Thương Dung nói với y, quay sang nam tử thái độ lạnh nhạt: "Ngươi tới đây có chuyện gì?"

Nam tử nghe giọng nói trời đánh của hắn lập tức tỉnh hồn, oán: "Chuyện gì là chuyện gì chứ? Ta tới thăm ngươi, không được à? Vương phủ các người sao lại tiếp đón khách quý như vậy?"

"Nếu ngươi thật là khách quý!" Hoàng Phủ Thương Dung lườm sang: "Nói tiếng người!"

"...Ta là yêu tinh!" Nam tử trợn mắt quyết không chịu thua.

Hoàng Phủ Thương Dung: "…"

Nam tử mặc kệ hắn, quay sang Ngân Khuynh liền xuất ra mười phần thân thiện, miệng cười ngoác đến tận mang tai, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Vị thiếu niên này, có hứng thú tu tiên không?"

Ngân Khuynh: "…"

Hoàng Phủ Thương Dung phản ứng như đã quen, không nói hai lời, nhấc người đi khỏi. Con người này hắn không lạ gì nữa, vừa phiền phức vừa lắm miệng, làm ảnh hưởng đến người khác!