Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 47: Chiến tranh biên cảnh (2)



「Thập Nhất Vương ngày nào cũng nhớ vợ!」

***

Ngân Khuynh không lập tức đồng ý, cũng không từ chối.

Lam Mị Nhược là yêu quái, không có lí nào nàng lại không giết được hoàng đế. Nếu đã là thâm thù đại hận, người bình thường cho dù liều mạng cũng muốn giết chết kẻ thù. Nhưng nàng lại nhiều năm sống như vậy, không hành động gì cả, ở đây có ẩn tình!

Hơn nữa, nàng nói hoàng đế động đến người của y là đã làm gì?

"Hai người họ là anh em ruột, bây giờ cũng không phải thời điểm tranh ngôi." Ngân Khuynh nhìn thẳng vào mắt Lam Mị Nhược, thả chậm lời nói: "Ta tự hỏi, Hoàng Phủ Viên Xuyên đã làm gì với Dung của ta. Có thể nghiêm trọng đến mức quý phi tự tin lấy đó làm cớ muốn ta giúp người?"

"Việc đó, vương phi tự mình đến biên cảnh mà xác nhận!" Lam Mị Nhược đối diện ánh nhìn của y bình tĩnh đến lạ: "Khi ta nhập vào thân xác này, ta đã nhìn thấy rất nhiều kí ức của quá khứ. Hoàng Phủ Viên Xuyên là một người rất tàn nhẫn, mà Dung thì chưa bao giờ nghi ngờ anh trai hắn. Ngoài ra, ngươi biết tiên đế chết như thế nào không? Ta dường như ở trong kí ức nhìn thấy một nữ nhân có gương mặt giống ngươi..."

Mộc Miên nghe đến đó thì vội nhìn sang Ngân Khuynh, nhẹ giọng kêu lên: "Khuynh!"

Nàng dường như muốn nói gì đó, nhưng y đã giơ tay lên. Ngân Khuynh nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Ta tất nhiên sẽ đi. Chờ ta trở về, ta sẽ đến gặp người!"

"Được!"

Biên cảnh phía bắc.

Hoàng Phủ Thương Dung giao chiến với lang yêu ba lần, đến lần thứ ba thì bị thương ở cánh tay.

Lúc hắn ôm cánh tay chảy máu ròng ròng trở về thành, Thập Thích Bảo sợ hết hồn, cuống cuồng tìm thuốc băng bó cho hắn.

"Lang yêu đó mạnh hơn ta tưởng, có thể làm cho ngươi bị thương đến mức này!" Thập Thích Bảo nhìn vết thương xuýt xoa: "Đại ca, ngươi đã tìm ra điểm yếu của gã chưa?"

Nếu không giết được lang yêu, trận này đánh không nổi. Nhất là khi, quân địch thì quá nhiều mà quân ta thì đã mệt mỏi.

"…" Hoàng Phủ Thương Dung trầm ngâm suy nghĩ, không để tâm ậm ừ một tiếng.

Nhớ lại lúc đó nếu không phải trái tim đột nhiên nhói đau, hắn cũng sẽ không bất cẩn mà bị thương. Chuyện gì đã xảy ra?

Bây giờ lại chẳng thấy gì cả, cứ như là ảo giác vậy.

Thập Thích Bảo thấy hắn không tập chung, mạnh tay ấn vết thương một cái. Hoàng Phủ Thương Dung nhíu mày vì đau, rốt cuộc tỉnh táo lại: "Ngươi muốn giết bản vương à?"

Thập Thích Bảo cười cười đầy vô tri: "Ta tưởng ngươi không biết đau. Nghĩ cái gì mà thất thần thế? Ta hỏi cũng không trả lời!"

"Ngươi hỏi cái gì?"

"..." Thập Thích Bảo lặp lại: "Ngươi có tìm ra điểm yếu của lang yêu hay không?"

Hoàng Phủ Thương Dung ngoài mong đợi gật đầu, đáp: "Có!"

So với tất cả mọi người, hắn càng muốn nhanh chóng đánh thắng trận này. Mỗi ngày đều nhớ vợ đến sắp phát điên luôn đây này, nỗi lòng này ai thấu?

"Tốt quá rồi!"

Vậy là chuỗi ngày căng thẳng sắp kết thúc. truyện tiên hiệp hay

"Khuynh! Ngươi tin vào lời nói của nữ nhân kia sao?"

Ngân Khuynh dựa lưng vào thân cây, suy tư một lúc: "Ta không tin nàng ta, ta tin vào chính mình!"

Mộc Miên ngẩn người, không hiểu nổi: "Ngươi nói thế là sao chứ."

"Ngươi biết gì không Miên, khả năng bói toán của ta từ trước đến nay vẫn luôn rất chuẩn..."

Mộc Miên gật đầu: "Ta biết!"

"Ngươi còn nhớ lúc ta tạm biệt ngươi ở Thủy Lam chứ? Ta đã nói ta và ngươi sẽ gặp lại!" Ngân Khuynh nhìn nàng đầy ý tứ.

Ngay từ đầu y đã biết nàng sẽ không chết, ngay cả khi Diệp Hồng Thanh mang theo tàn hồn của nàng trở về, y cũng vẫn tin rằng nàng không chết.

Nhưng biết là một chuyện, ngăn không được mọi chuyện xảy đến lại là chuyện khác. Bởi vì vận mệnh luôn luôn xảy ra theo cách này hoặc cách khác, chỉ có kết quả định trước chưa bao giờ thay đổi.

Vậy nên, y cũng đã tính được vận mệnh của Dung.

Nhưng bởi vì đó là Dung, nên y muốn bằng mọi giá để thay đổi.

Tuy không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra với Dung, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, hẳn là liên quan đến lần ra trận này. Cho dù Lam Mị Nhược không đến gặp y, thì y cũng sẽ đi!

"Ngươi nói vậy tức là Hoàng Phủ Thương Dung sắp xảy ra chuyện sao?" Mộc Miên đã quen biết y rất lâu, đủ để biết được những điều là y tiên đoán, ắt sẽ thành sự thật.

"Ừ!" Ngân Khuynh đứng dậy, đưa ra quyết định: "Ta sẽ đi biên cảnh, ngươi hãy ở đây để ý hoàng cung giúp ta. Ta sẽ trở về sớm thôi."

Khi đó, mong rằng những chuyện trong quá khứ, về cha mẹ ta, về các loài sinh vật ở Thủy Lam, hay là chuyện của chính ta. Cũng nên kết thúc hết thảy!

"…ta biết!"

Mộc Miên ngồi trên cành cây, nhìn Ngân Khuynh dễ dàng nhảy qua bức tường Hoa Viện, ở trong chuồng ngựa chọn bừa một con nhảy lên. Trong bóng đêm dần mờ đi, bầu trời đang sáng dần, bóng dáng màu trắng ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện như một ngọn đèn ương nhạnh chống lại bóng tối đang muốn bao trùm vạn vật.

Vận mệnh là thứ không dễ tính, nhưng cũng không phải không thể.

Tuy vậy, tính được rồi thì có thể làm gì đây?

Ngươi có thể thay đổi được gì chứ, Khuynh?