Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 6: Châu Hoa quận chúa



「Thập Nhất Vương dẫn vợ đi chơi.」

***

"Đứng lại!"

Trước cổng Thập Nhất Vương phủ, Châu Hoa quận chúa bị lính canh chặn lại. Nàng chống nạnh quát lên: "To gan! Bản quận chúa là người mà các ngươi có thể chặn sao?"

Nha hoàn theo sau nàng kéo tay áo nàng, nhỏ giọng: "Quận chúa, chú ý dáng vẻ!"

Đây là phủ đệ của Thập Nhất Vương, không phải hoàng cung. Ở nơi này, cho dù là thánh thượng tới, bọn họ cũng chưa chắc nể mặt!

Lính canh đứng gần nàng nhất bị quát muốn rách lỗ tai, vẫn bình tĩnh cúi đầu cung kính: "Quận chúa thứ lỗi, không có lệnh của vương gia, chúng ta không được phép mở cổng!". truyen bac chien

Châu Hoa quận chúa tức muốn chết, nhưng cũng biết tính tình của A Dung, nàng thấp giọng cáu: "Vậy ngươi còn không vào thông báo?"

Lính canh bộ dạng như cũ: "Xin quận chúa chờ một chút!" Nói rồi, ra hiệu với một người khác. Người kia lĩnh ý, đi vào trong thông báo.

Nói một chút nhưng không phải một chút, Châu Hoa quận chúa chờ đến một hồi mới thấy một người hớt hải chạy ra. Là lính canh kia, theo sau hắn ta có một người khác bình tĩnh hơn nhiều. Châu Hoa quận chúa biết người này là thuộc hạ thân cận nhất của A Dung, tên là Thời Giang.

Châu Hoa quận chúa nhìn thấy Thời Giang, vẻ mặt khó chịu: "Sao lại là ngươi? Lại còn lâu như thế? Ngươi có biết bản quận chúa từ nhỏ đến lớn chưa từng ấm ức như thế này."

"Xin quận chúa thứ lỗi!" Thời Giang cười giả lả, khách sáo vô cùng: "Chẳng hay quận chúa đại giá quang lâm là có việc gì quan trọng? Xin mời quận chúa vào trong!"

Châu Hoa quận chúa một mặt ghét bỏ: "Có chuyện gì cũng là ta tự mình nói với A Dung, liên quan gì tới ngươi mà hỏi. Tránh ra, ngươi chắn đường bản quận chúa!"

Thời Giang giữ vững nụ cười, chân cũng không xê dịch chút nào: "Quận chúa, vương gia của chúng ta không biết quận chúa đến nên đã đi ra ngoài rồi! Quận chúa vẫn muốn vào sao?"

Châu Hoa quận chúa đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn quyết định: "Vào!"

"Quận chúa, mời!" Thời Giang nghiêng người, giơ tay làm tư thế mời.

Châu Hoa quận chúa hứ một tiếng, ngúng nguẩy đi vào. Chờ nàng dẫn theo nha hoàn đi mỏi cả chân tới được Hoa Viện, mới hay tin rằng vị mỹ nhân ở trong Hoa Viện đã cùng vương gia ra ngoài rồi.

Nàng một đường vừa tức vừa mệt chạy đến, người cần gặp không gặp được, người muốn gặp cũng chẳng thấy bóng dáng...

Nhìn nụ cười giả dối của Thời Giang càng thêm chướng mắt, Châu Hoa quận chúa nổi giận đùng đùng: "Bọn họ cùng nhau ra ngoài, ngươi mẹ nó sao không nói luôn từ đầu?"

Trêu đùa bản quận chúa? Là ngại đầu ở trên cổ vướng víu?

Thời Giang nụ cười không thuyên giảm, phân bua: "Quận chúa nói như vậy là hiểu lầm tiểu nô. Người lại không nói người muốn gặp ai? Tiểu nô nào dám nhiều lời!"

Châu Hoa quận chúa nhìn Hoa Viện sạch sẽ, cây cỏ hoa lá đua nhau khoe sắc, khung cảnh vừa mắt như vậy. Nàng cảm thấy càng thêm không cam lòng: "Sao A Dung có thể để một kẻ không rõ lai lịch ở nơi này? Đây là chỗ ở của vương phi, hắn nghĩ thế nào vậy?"

"Suy nghĩ của vương gia, chúng ta không dám dị nghị. Quận chúa nếu muốn biết, vẫn là tự mình nói với vương gia chúng ta thì hơn." Thời Giang lại nghĩ thầm, phủ đệ hết thảy đều là của vương gia, hắn muốn cho ai ở chỗ nào là việc của hắn. Cho dù là heo chó đi nữa, lại không liên quan tới sợi tóc nào của quận chúa, quản gì chứ?

"…" Châu Hoa quận chúa nói không thành lời, chỉ vào mặt Thời Giang nửa ngày. Nha hoàn theo sau nàng hốt hoảng nắm chắc tà váy của nàng, đề phòng nàng làm ra hành động bất thường.

Sau cùng Châu Hoa quận có vẻ rước đủ bực bội, dậm chân bỏ đi.

Hoàng Phủ Thương Dung lúc này đang ở đâu?

Hắn đang dẫn Ngân Khuynh đi chơi rồi!

Hắn dẫn y đi mua trâm cài tóc.

Cũng vì Ngân Khuynh thích đi chân đất, lại không thích thay y phục. Điều này dẫn tới hắn không có chỗ phát huy năng lực tiền tài, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể mua trâm cài tóc.

Lần này, kể cả y không thích búi tóc thì còn có thể mang về ngắm.

Mang theo tâm thế phải tiêu tiền ra ngoài, Hoàng Phủ Thương Dung nắm tay Ngân Khuynh đi qua từng cửa tiệm, bất kể là thứ gì, y nhìn một cái cũng đều mua mua.

Mua mua đến mức Thời Giang ở nhà tới tấp nhận đồ, chạy ra chạy vào nhiều đến độ chân không kịp chạm đất. Chờ hai người họ trở về, Thời Giang đã bị quay đến thở không ra hơi, sống không còn điều gì luyến tiếc.

Mọi chuyện còn chưa xong đâu, Thời Giang còn không quên nhiệm vụ báo cáo sự việc xuất hiện đột ngột của quận chúa. Dựa trên thái độ, và hành động vừa đến thì đi thẳng đến Hoa Viện của nàng, phân tích ra khả năng trong phủ có kẻ đã mang chuyện của Ngân Khuynh ra ngoài nói. Nếu không, quận chúa không thể biết sớm như thế được.

Mặc dù chuyện của vương phủ chẳng liên quan quái gì đến quận chúa, nhưng nếu nàng cậy quyền làm loạn lên sẽ ảnh hưởng đến vương gia là thứ nhất. Phiền nhất là nàng có thể sẽ gây sự với Ngân Khuynh.

Chính vì sự việc trông có vẻ nghiêm trọng, Thời Giang cầm trong tay một cục vàng, lê lết thân tàn đi xử lí sự vụ.

Thời Giang: "…" Chỉ vì cục vàng này nặng thôi!