Gasryva: Laurey

Chương 14: 3: Đổ



Đến cuối một con hẻm nhỏ đã là đường cùng, họ thấy vậy căng một tắm màng đen ngang con hẻm trông như vách tường bị dời ra một khoảng, che đi những người phía sau.

Laurey quay ngược lại đối diện họ, chân cậu có quấn băng chắt nịt, chỉ thấy cậu thủ thế, đợi họ dùng kiếm tấn công mới nhẹ nhàng né đi, đá vào bùng bằng chiếc chân uy lực, từng cú đá đều phát ra tiếng bịt bộp đau điến.

Từ bên trên có những viên đá lổm chổm bắn xuống những nhẫn giả, phát nào cũng giáng từ đỉnh đầu xuống khiến họ đau điếng mà phân tâm, cuối cùng bị trúng quá nhiều cú đá mà nằm trên đất, họ bị trói lại trong thành cụm vào nhau đặt luôn trong con hẻm bị che vải.

Chàng trai trùm kín mặt mở lớp vải che mặt ra, anh ta không phải Laurey mà là Harry, tên trộm mà cậu đã quen được ở Ponnan.

Laurey thật sự bước vào phòng, trên bàn có chiếc máy in, Laurey ngồi xuống sàn bắt đầu bỏ giấy vào máy.

Laurey: không có cơ hội thứ hai đâu, sáng sớm hôm nay ông ta sẽ phải nhìn trang viên xa hoa đó đổ sụp, em hứa.

Harry: ừm, em làm vậy cũng đúng, nếu ông ta tiếp tục buôn bán thì sẽ gây hại đến sức khỏe của mọi người.

Bình minh trên Gasryva rực rỡ, mọi người bắt đầu ngày mới bằng những câu hỏi cho nhau, những tờ giấy dán khắp các bức tường, họ sau khi biết được trong sữa tắm của cửa hàng đó có nhựa đào heo đã xôn xao bàn tán với nhau.

Cửa tiệm bị vây kín bởi những người đến khiếu nại, chặt kín đến xô đổ đạt, bảng hiệu bị tháo xuống để họ hả giận, Veanna tên của cửa hàng rơi xuống làm chữ trên đó sứt vỡ, vài bàn chân đạp tan nát nó.

Họ xông vào trang viên, đến cả những nhẫn giả cũng không làm gì được, bởi họ chỉ có thể lén tấn công ai đó, nếu họ đánh vào đám đông tức là họ đã phạm tội, sẽ bị xử phạt.

Kazuma cố ngăn cản họ nhưng bằng chứng quá rỏ ràng, làn da của họ đã mỏng thấy gân xanh, cả những dược sư mà Kazuma mua chuộc đã khai ra ông dùng tiền để giao kèo với họ giữ bí mật, mọi người xúm vào nhau đạp lên ông đang nằm co ro trên sàn, lấy đi những thứ có giá trị và đạp đỗ những thứ còn lại, đến những con cá koi trong hồ cũng bị bắt lên.

Chưa đầy một buổi sáng, tất cả mọi thứ đều bị lấy đi, tiền trong kho bạc đã bị phạt do buôn bán sản phẩm gây hại đến sức khỏe con người mà không được cho phép, tiền bị xung vào công quỹ thành phố, tiền ở trang viên đã bị đám đông lấy đi.

Sia bầm dập nhìn đống hoang tàn còn lại, Kazuma nằm trên đất đôi mắt không còn hồn phách, tâm trí đang hóa đá, chẳng có dòng suy nghĩ nào trong đầu, nước mắt theo bản năng chảy thành dòng từ chiếc đầu nghiên áp xuống sàn, từ vết bầm có sợi máu nhỏ hòa trong nước mắt.

Sia mỉm cười, đôi mất xưng bụp híp lại chắc cũng chẳng nhìn thấy gì, cậu đưa mặt lên đón cái nắng trưa nóng hổi cháy da.

Sia: cuối cùng cũng tự do rồi.

Sia nhớ lại lúc cậu hầu hạ ông ta, chiếc phòng tối chỉ có khói của thuốc phiện, cơ thể ông ta và cậu trần trụi hòa vào nhau, sự ghê tởm đó không bao giờ cậu quên được nhưng vì là một nô lệ nên phải phục tùng ông, sợi xích vô hình trói nơi cổ tay cậu hiện giờ giòn như bánh chiên đột ngột vỡ nát.

Đôi mắt Sia ánh lên ngọn lửa, cậu cúi xuống diêm châm lửa lên đống gỗ nát có Kazuma nằm trong đó.

Laurey trở lại buôn bán như bình thường, trở lại những ngày vắng khách.