Gasryva: Laurey

Chương 18: 1: Ông chủ



Mấy ngày sau khi Laurey tròn 18 tuổi cậu đã là một người buôn bán nhỏ có tiền dành dụm.

Trong nhà giam nô lệ là một lồng kính rộng như chuồng cọp, có hồ nước trong vắt ở giữ để tắm, những nô lê mặc quần áo trắng mỏng tan như giấy, họ đều có áo nhưng chỉ có số ít mặt áo.

Levi cởi chiếc áo che đi gương mặt có sẹo lồi đáng sợ, cậu ngồi bên hồ thòng chân xuống nước nhìn những chàng trai đang tắm dưới hồ, chiếc quần trắng mỏng khi bước xuống nước dính vào da, họ không mặc nội y nên từng đường từng nét thứ gì cũng được phô bài ra, những người mua nô lệ cũng nhìn vào đó mà có khả năng chọn họ cao hơn.

Người chủ buôn gọi lớn: tập trung lại đây xếp hàng, có người muốn chọn hàng này.

Levi đi ra ngoài xếp hàng, Laurey đi một vòng qua tất cả.

Laurey: bán thế nào?

Hank bậm trợn nói: 1 người 200 gom, mua xong thì là của cậu, muốn làm gì tùy ý, làm trái lệnh thì đánh chúng, đánh đau sẽ nghe lời hơn thôi.

Hank đi ra bên ngoài: khi nào chọn được thì dắt ra ngoài trả tiền nha người đẹp.

Laurey nhìn qua một loạt người, những chàng trai xinh đẹp sẽ có suy nghĩ muốn trèo lên cao cậu quản không nổi, những người có đũn quần ướt nhem là những chàng trai phô da thịt để người ta chọn lựa, lòng tự trọng không cao không thể làm việc đàng hoàng, nhìn một loạt cậu thấy chàng trai đang che mặt.

Laurey chỉ tay thẳng vào Levi: cậu tên là gì?

Levi: Levi.

Giọng nói vừa cất lên đã làm lông lá cậu dựng đứng, bình tĩnh lại mới hỏi.

Laurey: sao lại che mặt vậy?

Levi: do mặt tôi có sẹo sẽ làm mọi người sợ.

Laurey: vậy không có che mặt cậu dám đi trên đường không?

Levi: dám.

Laurey: ừm, tôi tò mò cậu có thể đáng sợ như thế nào.

Laurey: tôi chọn cậu, theo tôi ra trả tiền.

Laurey: cảm ơn mọi người, hẹn lần sau gặp.

Những nô lệ rất lâu chưa từng nghe lời nhỏ nhẹ cũng giật cả mình, họ đều muốn Laurey chọn thêm một người nữa.

Michael: lần sau ngài phải chọn tôi đó.

Laurey: gọi là Laurey được rồi.

Levi được chọn cũng chẳng có vẻ gì là vui mừng, cậu ra đi rất thẳng lưng, phong thái đó khiến Laurey cảm thấy bản thân còn thua xa cậu ấy, kể cả người giàu có từ trong nôi như Davik cũng phải thua khí chất xung quanh cậu ta.

Về đến cửa hàng, Laurey ngồi xuống bàn ăn nói với Levi: tôi có mua cho cậu vải để may quần áo, tôi không có mái may đâu, chỉ có kim chỉ nên cậu tự may nhé.

Laurey: tôi nấu thức ăn sẵn rồi, đói thì ăn, không thích thì còn cá và bò trong tủ đá, lấy nấu món khác ăn cũng được.

Laurey ở trên lầu phòng gần cầu thang nhất là phòng tôi, sát bên là phòng cậu, tôi chỉ mua chăn và gối trước thôi, còn những thứ còn lại cậu lãnh lương rồi mua.

Levi bất ngờ hỏi lại: tôi có lương sao?

Laurey: làm việc thì có lương, có gì lạ đâu.

Laurey: sau này đừng đeo khăn che mặt nữa, không đẹp cũng đâu có gì nghiêm trọng.

Laurey: khoảng 13 giờ chúng ta sẽ đổ sữa tắm vào chai, giờ tôi đi làm việc, cậu trông chừng cửa tiệm nhé.

Levi: ừm.

Laurey làm việc đến tôi khuya mới về, bước đến chiếc bàn ở phòng ăn cậu đã bước đi không nổi.

Cậu thấy Levi đang ở bếp lấy khăn lau những chai thủy tinh đựng đầy sữa tắm.

Lần đầu tiên Laurey thấy được gương mặt thật của Levi, những vết sẹo kín mặt khiến gương mặt cậu ấy biến dạng, màu của chúng đỏ thâm như màu huyết đen trông kinh tởm, một bên mắt chỉ có cái lỗ nhìn nhìn ra, bên còn lại bị dùn da che mất nửa mắt, nhưng đường nét trên mặt những chỗ không có sẹo lại khá xinh, Laurey cảm thấy hơi tiếc cho cậu ấy.