Gasryva: Laurey

Chương 20: 3: Thiên địch



Sáng sớm, Laurey ra đến cửa còn ngoảnh lại nhìn Erian vẫn còn ăn, Levi thì đứng gần ngay sau lưng cậu.

Laurey: cậu xem chừng anh ấy giúp mình, nói cậu là quản lí nên sai bảo anh ta phụ giúp.

Levi: ừm.

Levi: những người thợ xây hôm nay sẽ bắt đầu xây, mình đi tuyển nhân viên giao nhiệm vụ cho họ đọc sách để biết nhiều hơn trước, chúng ta danh vài buổi điều chỉnh họ, đến khi xây xong có thể làm việc ngay.

Laurey: ừm, giao cho cậu, gặp lại sau.

Davik mời Laurey đến đấu trường Kacheck, họ đứng ở nơi riêng của các thương nhân.

Davik được những chàng trai vây quanh nên Laurey không đi cùng được nữa.

Shauron cau ngạo lên tiếng, chào hỏi nhưng giống mỉa mai hơn: ông chủ nhỏ của Thesame đây mà.

Laurey nhết miệng lên cười sau đó thả lỏng cơ măt ngay: cậu là Shauron có cửa hàng kim hoàng lớn nhất Gasryva sao?

Shauron: hôm nay cậu không đến làm sữa tắm sao.

Shauron: làm việc vặt phải cổ gắng gấp mấy lần, kiếm tiền cả tháng cũng không bằng tôi bán 1 giờ.

Laurey lấy hết sức nói vang cả đấu trường: cậu có đánh răng không sao nói chuyện nặng mùi vậy, sao cậu dám cười tôi kiếm tiền ít, cậu là người giàu nhất nhưng không phải những người như tôi mua hàng của cậu hay sao...

Shauron hoảng hồn muốn bụm miệng Laurey lại nhưng Laurey vốn nhanh nhẹn đã đẩy cậu ta ra tiếp tục nói.

Laurey: cậu làm vậy thì những người như chúng tôi thì cậu không phục vụ đúng không?

Laurey: có nghĩa là chúng tôi cho cậu cơm ăn áo mặc, mua hàng giúp cậu thì vừa bước ra cửa cậu có quyền xem thường chúng tôi đúng không?

Những người khác không ai muốn ngăn Laurey, Shauron vốn yếu ớt không thể ngăn được, cậu ta xấu hổ trốn mất.

Laurey cười đắc ý nhìn theo.

Venardo bước đến bên cạnh Laurey, anh ta rất cao, cao đến 2m15, có cơ bắp lớn, gương mặt sắc cạnh ưa nhìn.

Venardo: cậu làm vậy cửa tiệm của cậu ta phải ế ẩm vài tháng đó.

Laurey: do cậu ta gây sự trước, mang tiền của gia đình đến mở cửa hàng mà dám gây chuyện với tôi.

Venardo: tôi là chủ của phố Hoa, nếu rảnh cậu có thể đến.

Laurey: mời kiểu vậy thì ai mà đến.

Venardo phì cười: rồi rồi, tôi sẽ kêu xe ngay, cậu đi cùng tôi đên chỗ của tôi, được không?

Laurey: cảm ơn anh đã tiếp đón.

Laurey đi trên xe ngựa kéo đến phố Hoa, đúng như lời kể, phố hoa là một con phố tình dục lớn nhất Gasryva, giống như một góc nhỏ bình thường ở Gasryva, vẫn đẹp hoa lệ, nhưng ẩn bên trong là sự đê mê hấp dẫn của dục vọng.

Venardo dẫn Laurey đến phòng của mình, anh ta cởi ngay áo ra quăng xuống sàn, nằm xuống chiếc giường khổng lồ của anh ta thòng chân xuống mép giường, Laurey leo lên bụng của anh vừa cởi áo, nụ hôn cuồng nhiệt như những con báo vồ lấy nhau.

Sau đó Laurey nằm trong lòng anh ta, tựa đầu lên bắp tay, Venardo dùng tay còn lại xoa mặt cậu, làn da của cậu rất mịn màng mềm như bánh nếp.

Venardo: em đừng có bảo tôi chịu trách nhiệm đấy nhá.

Laurey: tôi không có bị khờ khạo, người như anh làm gì có trách nhiệm.

Venardo: em là người đặc biệt nhất mà tôi từng thấy, cả tri thức, cả tự tin, còn dám giở trò với những người xung quanh để trã đũa họ.

Anh vong tay mang Laurey nằm trên ngực, ôm chặt để cậu nằm gọn trong lòng, âu yếm nói: tôi thích em lắm, chúng ta có thể hẹn hò không?

Laurey: tôi cũng thích vẻ ngoài của anh nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.

Laurey: trừ khi tôi mất trí.

Nhà tắm đã hoạt động được vài tháng, năng suất cũng rất tốt, chỉ có Erian ở đây không biết để làm gì, anh ta ăn đủ cử, có khi lại đòi Laurey mua đồ đạt khiến cậu khó chịu không biết phải làm thế nào.