Gasryva: Laurey

Chương 4: 2: Mang ơn



Đến buổi trưa con trai của Lepetor có đến bên quầy, anh ta điềm đạm hơn, từ nhỏ anh ta đã được đến vùng bên cạnh học, so với dân ở đây có trình độ cao thấy rỏ, song hình dáng vẫn giống những chàng thủy thủ nơi này, làn da nâu, cơ bắp rắn rỏi khỏe mạnh, dáng đi không nghênh ngang như bị tật mà đứng đắn hơn, anh tên là Leo.

Leo đến gần sát quầy mới lấy túi tiền đưa cho Laurey: tôi đến trả lại tiền cho cậu.

Laurey đối với người khác sẽ có cách cư xử khác, cậu không ghét lây Leo, chỉ là Laurey không quen sởi lởi với những chàng trai, chỉ nhận tiền rồi nói nhanh.

Laurey: ừm.

Leo nhìn quầy nước hoa của cậu một lượt, Laurey nhìn là biết anh ta không hứng thú với nước hoa, chỉ nán lại muốn gì đó, cậu nhìn anh hỏi thẳng.

Laurey: có gì thì nói luôn đi.

Leo từ từ nói: cậu đừng gây sự với cha tôi mữa, không tốt cho cậu và cả ông ấy, coi như tôi xin cậu, cậu có thể vì ông ấy lớn tuổi mà nhường ông ấy một chút.

Leo: sau này tôi trở thành thuyền trưởng thì tất cả thuyền viên của tôi, tôi hứa không một ai đến quấy rầy cậu, giao kèo vậy có được không?

Laurey nhanh gọn đáp: không.

Leo: theo lẽ cha tôi là người lớn tuổi, cậu có bất mãn cũng phải nhường nhịn ông ấy mới phải.

Laurey: người ngoài sáng không thấy người trong tối, người ngay thẳng thường thua kẻ đê hèn.

Laurey: tôi không bao giờ muốn bản thân chịu thiệt thòi bởi vậy tôi không nhịn ai, cũng không sợ ai, cha anh cũng vậy, cả anh cũng giống vậy, đối với tôi không có uy hiếp.

Leo lần đầu tiên thấy một người gan dạ đến mức như vậy, đứng trước Laurey anh hoàn toàn yếu thế, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

Leo nhìn ra bờ biển lúc chiều tà, đón cơn gió từ bãi biển thổi ngược vào: không biết khi nào vùng biển này mới thay đổi.

Laurey: anh muốn thay đổi điều gì nữa, chẳng phải nó đang chết dần chết mòn từng ngày hay sao?

Leo thở dài ra luồng khí nhưng chẳng thể đi thẳng với cơn gió thổi ngược: nơi này xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không thể cứu vãn hay sao chứ?

Laurey nhoẻng miệng lên có ý cười, chua ngoa nói: hiện giờ đã có một người đàn ông thay đổi rồi, nếu hơn một nửa những người đàn ông đều giống anh thì nơi này có thể sẽ phát triển, chắc là khoảng hơn 100 năm nữa, lúc đó anh không cần bận tâm nữa vì anh đâu còn sống đâu.

Laurey vừa nói vừa nhanh tay dọn dẹp, đến khi anh nhìn lại cậu đã lặng lẽ rời khỏi không thấy bóng dáng.

Hoàng hôn buông trên biển thành vệt dài màu đỏ chói, những đám mây tím đỏ kỳ vĩ đến vô thực, Andy ngồi trên tảng đá lớn trước cổng nhà Layrey, khi cậu vừa về đến, cậu ta đã rất vui mừng đi đến cầm tay Laurey.

Andy cười tươi tắn, chưa bao giờ cậu thấy được nụ cười như vậy từ cậu ta: Laurey, nhờ cậu mà cha tôi đã khỏe lại rồi, cảm ơn cậu.

Laurey nhẹ nhàng đẩy tay cậu ta ra: cha cậu cần uống thuốc, bài thuốc tốt nhất có thành phần là thân cây mọt, mỗi tuần sẽ có đoàn buôn đi ngang núi, họ có bạn thứ đó, nếu muốn cha cậu mau khỏi thì kiếm tiền mua nó đi, mua được tôi sẽ làm thuốc dùm cậu.

Laurey: thứ gì càng hiếm càng đắt đỏ, cậu nên chuẩn bị thật nhiều tiền, nhiều nhất có thể.

Andy khó hiểu hỏi lại: sao hôm nay cậu tốt với tôi vậy?

Laurey: tôi luôn muốn tốt với cậu, chỉ vì cậu không tốt với tôi thôi.

Andy mỉm cười, tảng đá đè nặng tỏng lòng không còn, ánh mắt cậu nhìn Laurey bây giờ tràn nghập ánh sáng.