Gasryva: Laurey

Chương 8: 1: Lùa



Buổi tối đó Laurey không ngủ, cậu tìm một khu đất trống vắng vẻ bên con kênh nước bắt đầu mày mò những thảo dược, Simon nhìn thấy ánh lửa lóe lên trong mắt Laurey nên muốn giúp đỡ một tay.

Bình minh ló dạng, Laurey thấy người đàn ông đeo trên mình trang sức vàng đi trong khu chợ, ông ta đến từng sạp để thu tiền, cậu bước đến bên cạnh ông ta.

Laurey: tôi muốn thuê một chỗ trong chợ để buôn bán.

Người đàn ông lướt mắt nhìn cậu từ trên xuống dứt khoát nói: 600 xu.

Laurey: không phải một sạp chỉ có 500 xu thôi sao?

Meep: tôi là chủ, tôi muốn ra giá bao nhiêu là chuyện của tôi.

Laurey: nhưng tôi có tình cờ nghe được một chuyện về ông, nếu ông không lấy giá hữu nghị cho tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết.

Meep: ranh con, muốn dọa ta sao, cậu không sợ bị đánh chết hả?

Laurey: nắm tay lớn thì lọt qua kẻ tay nhiều, trước khi tôi bị đánh chết ông chắc cũng mệt mỏi.

Thấy ông ta tức giận Laurey nhẹ giọng lại nói: coi như tôi cầu xin ông, giúp tôi có chỗ để buôn bán có được không?

Meep không thích đứa trẻ ngang tàn này chút nào nhưng nghĩ đến nó có thể biết gì đó về mình khiến ông hơi lo lắng, ông cứng rắn đáp: biết điều như vậy từ đâu thì ai mà làm khó chứ, tôi lấy cậu 450 xu, không thể giảm.

Laurey ngay lập tức mỉm cười cúi thấp đầu: cảm ơn ông chủ.

Meep thấy Laurey ngoan ngoãn hơn cũng bớt e sợ, khi bước đi còn nói với lại: chọn sạp nhỏ thôi đó.

Laurey: dạ.

Laurey bán 10 xu một lọ, không tính tiền công và tiền nguyên liệu, 1 lọ thủy tinh 5 xu cậu sẽ lãi được 5 xu, ở nơi đó cũng có lản vản người mua, Laurey thấy không khả quan đi gọi Simon đến bán phụ.

Laurey: cậu coi quầy, mình đi xem còn cách nào kiếm tiền được không?

Laurey: tiền mình kiếm được sẽ chia đôi, chúng ta cùng vào Gasryva.

Simon: mình không giúp được gì, làm sao chia tiền với cậu được.

Laurey: được chứ, chúng ta là bạn, cậu cũng sắp giúp rồi này, mình đi kiếm vài tổ ong bắt bán cho tiệm bánh.

Simon: coi chừng bị đốt đó.

Laurey: bị đốt thì vài ngày sẽ lành thôi, có gì mà sợ.

Ở bìa rừng, nơi có cỏ thấp, lưa thưa có vài cây cao lớn, Khi đang chuẩn bị bắn tổ ong, Laurey nhìn thấy một chàng trai đang dùng ná thun bắn lên cành cây tiêu khiển, phát bắn chuẩn xác bắn rơi nhánh cây khô từ trên cao cực kì đẹp mắt.

Cậu giấu ná thun đi rón rén đi lại gần chỗ anh ta đang ngồi, nói vơia đôi mắt mở to, giọng điệu trầm trồ.

Laurey: anh bắn hay thật đó, anh phải luyện bao lâu vậy?

Anh ta liếc nhìn cậu sau đó quay đi phớt lờ cậu.

Laurey: nhưng mà bắn ná là trò chơi phổ biến, tôi cũng biết chơi, bắn cũng không thua gì anh đâu.

Laurey: hay là chúng ta thi đấu đi, cũng để mọi người có cái để cá cược cho vui.

Athur đứng lên: ừm, tôi thắng thì sao?

Laurey: thì anh muốn gì cũng được, tôi thắng thì cũng vậy.

Athur gật đầu, Laurey chạy như bay đi qua khu chợ rêu rau lớn tiếng.

Laurey: có người đấu bắn ná, lại đặt cược đi mọi người.

Hầu hết đều làm lơ chẳng mấy quan tâm, đến khi Laurey bắn 3 viên đá liên tiếp trúng vào cái cây cách đó chừng 15 mét.

Cậu liên tục bắn, phát nào cũng trúng ngay chỗ vừa bắn, bắn hết 21 viên đá đã tập trung được sự chú ý của tất cả mọi người.

Cậu bằng hết sức rống lên: chúng tôi bắn tổ ong ở bìa rừng, nhớ mang tiền theo đặt, chỉ có lần duy nhất này thôi, nhanh lên nhanh lên.