Gậy Ông Lại Đập Lưng Ông

Chương 6



06

Ta đẩy Bùi Trạm đang muốn đỡ lấy Lục Thanh Uyển ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta: "Ngươi còn dám động vào tỷ tỷ của ta?"

Bùi Trạm vốn dĩ đang nóng như lửa đốt, bị ta đả kích thì lửa giận lập tức bốc tới đỉnh đầu: "Sao ta lại không dám động chứ? Hai chúng ta là..."

"Bùi Trạm!" Lục Thanh Uyển sợ hãi hét lớn một tiếng, cắt ngang lời hắn.

Ta thấy vậy thì cười nhạo: "Không phải ngươi muốn nói rằng ngươi với tỷ tỷ của ta là đôi bên tình nguyện, hẹn nhau cùng làm ra loại chuyện bẩn mắt như này đó chứ?"

"Tỷ tỷ của ta đường đường là tiểu thư của Phủ Thượng thư bộ Lễ, có biết bao nhiêu người có thể lựa chọn, sao có thể tâm đầu ý hợp với ngươi?"

"Nào có cái lý đó được, hôm nay cứ để mọi người ở đây làm chứng, chúng ta đối chất rõ ràng với nhau đi!"

Nói tới đây, ta rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lục Thanh Uyển: "Tỷ tỷ, tỷ mau nói đi, tỷ là bị tên Bùi Trạm này ép buộc! Chẳng lẽ tỷ muốn danh tiếng của phụ thân bị vấy bẩn, làm cả Phủ Thượng Thư đều phải xấu mặt với người khác hay sao?"

Lục Thanh Uyển bị ta chặn họng đến mức không nói được thành lời, bối rối đến đỏ bừng mặt.

Bùi Trạm cũng không bỏ qua: "Uyển Uyển, nàng nói cho bọn họ biết chúng ta vốn sắp hứa hôn rồi, chỉ là nhất thời thất lễ mà thôi, cũng không phải chuyện quá đáng gì."

Lục Thanh Uyển hơi động, ta lại nắm chặt tay nàng ta.

"Tỷ tỷ, Tam hoàng tử điện hạ cao quý như thế, nếu như biết tỷ bị người khác ép buộc chắc chắn sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho tỷ, sẽ còn thương yêu tỷ nhiều hơn nữa!"

"Uyển Uyển, nàng nói đi!"

"Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ thật sự muốn từ bỏ Tam hoàng tử mà chọn một tên công tử bột như này sao?"

"Uyển Uyển!"

"Tỷ tỷ!"

Dưới sự thúc ép không ngừng của ta và Bùi Trạm, cùng với ánh mắt như hổ đói rình mồi của người xung quanh, cuối cùng Lục Thanh Uyển cũng không thể tiếp tục giữ được vẻ bình tĩnh nữa, theo bản năng mà chọn lấy con đường nàng ta mong muốn hơn kia.

"Là, là Bùi Trạm ép buộc ta!"

Nói xong, nàng ta lập tức che mặt lại khóc oà lên.

Bùi Trạm lập tức ngây ngốc. Hắn không thể nào tin được, lộ ra vẻ mặt thất vọng đến cùng cực.

Đám quý nữ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn ta, nhưng hắn lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thanh Uyển bằng đôi mắt đỏ như máu.

Hắn ta tiến tới một bước muốn tóm lấy Lục Thanh Uyển hỏi cho rõ ràng, lại bị ta chắn ngang ở giữa.

"Ngươi còn có gì để nói? Phụ thân ta nhất định sẽ cầu Thánh thượng chủ trì công đạo!"

Nói xong, ta bèn nhanh chân kéo Lục Thanh Uyển rời khỏi đây.

Đích mẫu và đám quý phụ kia lúc này đều đang tán gẫu với nhau ở phía Đông phủ, nhưng cho dù có ở xa hơn nữa thì lúc này chắc hẳn cũng đã nhận được tin tức mà chạy qua rồi.

Ta nhất định phải đưa ra kết luận rồi khép vở tuồng này lại trước khi bà ta chạy tới, nếu không bà ta tới thì sẽ càng khó đối phó hơn Lục Thanh Uyển!