Gậy Sắt Của Tui Có Tác Dụng Gì Đâu?

Chương 1: Chào cảnh sát!



Hạ Nghiêu.

Anh Nghiêu tao đây trong xã hội, làm nhiều hơn nói(*).

(*) Ngôn ngữ mạng xuất hiện từ năm 2017, chỉ những người nói ít làm nhiều, thích thể hiện thái độ bằng cách hành động trực tiếp.

Hạ Nghiêu đã từng đứng trên đỉnh cao cuộc đời trước khi gặp được Quý Bác Dương.

Khi hắn bị triệu tập đến cục cảnh sát lần thứ tư, cảnh sát Quý đang cầm một cái ly tráng men từ thập niên 80, bên trong có thả mấy hạt cẩu kỷ tử, gã vừa nhìn hắn vừa mỉm cười đến là khiếp người.

"Cậu còn gây rắc rối cho tôi nữa thì tôi sẽ xử cậu."

Câu nói này dọa Hạ Nghiêu hoảng hốt đến mức mất hết ba hồn bảy vía, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt.

Hắn là một kẻ cho vay nặng lãi, câu nghe được nhiều nhất ngắn gọn chỉ có hai chữ là "Xử mày".

Nhưng cảnh sát Quý nói "xử" không giống với mẹ hắn nói.

Hạ Nghiêu mãi mãi nhớ được cảm giác quần lót của hắn bị kẹt trong khe đít.

Lần đầu tiên hắn cong đuôi trốn khỏi cục cảnh sát.

Đệt!

Biến thái!

Dám đi móc đít ông đây!

Cuộc sống này luôn cần phải thận trọng khắp nơi khắp chốn, Hạ Nghiêu cũng không dám giương nanh múa vuốt đập cửa hàng nhà người ta giống như trước đây nữa.

Nhưng sự việc lại xảy ra trùng hợp như vậy đấy.

Hôm đó, hắn tình cờ nhìn thấy người yêu của crush mình bị người ta hấp diêm tập thể. Hắn trốn ở một bên kêu từng thằng đàn em của mình quay video lại, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ liền một mạch.

Thành công đuổi được đám cưỡng dâm trà xanh kia.

Từ bây giờ sẽ không có ai lằng nhằng bám lấy người hắn thích nữa, Hạ Nghiêu đắc ý nghĩ thầm.

Nếu phải nói điểm sơ suất duy nhất nằm ở đâu, thì đó chính là hắn cầm dao đâm tên côn đồ đầu sỏ.

Những năm qua, suy cho cùng Hạ Nghiêu vẫn chưa từng giết người, hắn chỉ đâm người ta vài nhát nhanh gọn, chặt ngón tay út, dọa mấy kẻ nợ nần biết sợ là tốt rồi.

Dù sao hắn muốn lấy tiền mà, người ngỏm rồi thì hắn mới là kẻ chịu thiệt nhất.

Nhưng thằng cha bị hắn đâm lần này không biết vì sao mà không đi bệnh viện, chết trong nhà.

Chuyện này gây náo loạn rất lớn.

Khi hắn đang bất chấp theo đuổi crush, nói Cục cưng ơi, em có thể mời anh một bữa không? Cục cưng ơi, em yêu anh! Cục cưng à, nhìn em đi!

Thì cửa nhà vang lên một tràng gõ cửa gấp gáp———Lần thứ năm hắn được mời đến cục cảnh sát uống trà.

Mạng người là chuyện lớn.

Hắn bị tống thẳng vào trại tạm giam.

Không biết cuối năm cảnh sát điều tra năng suất thế nào mà lũ đàn em giúp hắn cũng bị bắt.

Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, bọn đàn em của thằng đầu sỏ bị hắn đâm chết, má nó chứ cũng bị gô cổ luôn.

Hạ Nghiêu khiếp sợ nhìn trại tạm giam dần dần phải chen chúc nhau, ánh mắt toát ra vẻ vô tội và bối rối.

Mấy trăm năm rồi không ai quản lý khu vực này, mẹ kiếp giờ muốn chỉnh đốn lại đấy à?

Đợt càn quét này quả thực khiến Hạ Nghiêu gặp chấn động quá lớn, từ khi hắn sinh ra, nơi đây đã rất loạn. Đả thương người, giết người là chuyện bình thường ở huyện, cùng lắm tìm một vài kẻ chịu oan, giết gà dọa khỉ cho bọn họ xem, không có lãnh đạo nào thật sự muốn cải tạo lại nơi này cả.

Do gặp cú sốc siêu to khổng lồ nên Hạ Nghiêu quên mất, đây là lần thứ năm hắn phạm tội.

Sáng sớm hôm sau khi bị cảnh sát gọi đến phòng thẩm vấn, hắn vẫn tưởng đây chỉ là lấy lời khai bình thường.

"Chẳng phải mọi khi cần ba người thẩm vấn cơ à... ** má!" Hạ Nghiêu thấy chỉ có một người trong phòng thẩm vấn, đang nghi hoặc thì nhìn thấy cái ly tráng men hình chim uyên ương quen thuộc, vừa chửi bậy xong đã muốn bỏ chạy.

Kết quả bị người ta đè lên ván cửa.

"Phắc! Anh thả tôi ra!" Má trái Hạ Nghiêu áp lên tường, miệng cũng bị ép đến biến dạng, hai tay hắn bị trói quặt ra sau lưng, giống như con cá đang nhảy trên tấm thớt.

"Anh... Anh cầm khoán bẻ măng(*)!" Hạ Nghiêu cảm giác có một cái tay đang mò lên trước ngực mình, hắn càng giãy giụa mạnh hơn, "Anh thế này là cưỡng hiếp! A a a a a a a!"

(*) Kẻ có quyền thế lại làm chuyện bậy, ở đây hiểu theo nghĩa thứ hai là biết luật mà còn cố tình phạm luật.

Đối phương mặc kệ hắn giãy nảy lên ra sao, cắn một phát thật mạnh lên vành tai mềm mại, "Cậu cảm thấy có người tin cậu sao?"

Ngay khi Hạ Nghiêu đang chớp lấy thời cơ túm chặt lấy quần mình, trọng lượng đối phương đè lên người hắn bỗng nhiên nhẹ đi, gã nhấp một hớp trà, nói: "Nói đi, sao lại đổi sang nghề giết người rồi?"