Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 54: Trái tim của tôi đặt nơi đây (Chương kết thúc – 1)



Khoảng mấy hôm sau, Bạch Tư Quân nhận được kết quả phỏng vấn của nhà xuất bản A qua điện thoại. Anh đã xác minh rất nhiều lần, là qua được vòng này còn phải phỏng vấn lần hai lần ba gì nữa hay không, nhân viên bên phòng nhân sự nhẹ nhàng nói anh không cần phỏng vấn nữa, kiểm tra sức khỏe xong là vào làm việc.

Kỳ lạ quá đáng, nhà xuất bản lớn sao lại tuyển nhân viên dễ dàng như vậy?

"Bởi vì em xuất sắc chứ sao." Mai Vũ Sâm lười biếng dựa vào người Bạch Tư Quân, "Tôi lấy lương tâm ra nói thật lòng, biết nhiều biên tập như vậy rồi, em là người có trách nhiệm nhất."

Bạch Tư Quân ráng nhịn, cầm tay Mai Vũ Sâm lên: "Lấy lương tâm của anh đây hả? Rõ ràng đang mò "bi" của em mà!"

Mai Vũ Sâm nháy mắt mấy cái: "Trái tim của tôi đặt nơi đây."

"..."

Đầu tuần, Bạch Tư Quân đến nhà xuất bản A nhận việc. Nhà xuất bản A quy mô hơn Hồng Đồ nhiều, có hẳn một tòa nhà làm việc lớn.

Đứng trước cửa A xã, Bạch Tư Quân thầm nghĩ nếu biết nhà xuất bản dễ vào thế này, lúc đậu kỳ trung cấp đã chuyển luôn cho rồi. Song khi được gọi vào văn phòng của tổng biên, anh mới biết sự việc không đơn giản như vậy.

"Nghĩa là... A xã đã ký một cuốn sách với Mai Vũ Sâm?" Bạch Tư Quân ngơ ngác hỏi.

"Đúng vậy." Tổng biên tựa lưng trên ghế làm việc, phong thái tự nhiên, không có vẻ tươi cười giả tạo như chủ biên Hồng Đồ.

"Hợp đồng được ký kết từ lúc nào? Mọi việc đã được bàn xong xuôi rồi ư?" Bạch Tư Quân vẫn cảm thấy kỳ lạ, sách của Mai Vũ Sâm lên kệ chưa tròn một tháng, ký sách mới có nhanh quá không? Hơn nữa Mai Vũ Sâm ở lì trong nhà với anh cả ngày, nào có chuyện ra ngoài bàn bạc công việc bao giờ?

Bạch Tư Quân đột nhiên nhớ lời anh từng nói với Mai Vũ Sâm, nếu anh vào được A xã sẽ cố gắng dắt mối, đưa lên kiến nghị A xã ký sách mới với Mai Vũ Sâm, hóa ra người ta đã ký với nhau từ lâu rồi. Nếu vậy, anh thấy mình như một thằng ngốc vậy.

"Chúng tôi từng hợp tác với Mai Vũ Sâm, song phương có sự tín nhiệm nhất định nên bàn hợp đồng rất nhanh chóng." Tổng biên đáp, "Chủ yếu nhất là, cậu ta không có yêu cầu cao với tiền nhuận bút, bớt đi không ít phiền phức."

Trong lòng các lúc càng rõ ràng, Bạch Tư Quân cứng đờ hỏi: "Tiền nhuận bút không yêu cầu cao là vì..."

"Có vẻ như cậu hoàn toàn không biết gì." Tổng biên buồn cười, "Điều kiện trao đổi là, cậu đến làm ở đây."

Bạch Tư Quân cắn răng, con mèo chết này, lại tự tiện tự tung tự tác chuyện của anh!

"Gần đây chuyện của hai cậu là tin nóng bỏng tay trong giới chúng ta," Tổng biên tiếp tục nói, "Ít nhiều gì tôi cũng có nghe qua."

Nóng bỏng tay?

Bạch Tư Quân kinh ngạc, rõ ràng chuyện giữa Mai Vũ Sâm chỉ có Lương Như biết thôi, mà Lương Như cũng không quen biết rộng trong giới, cũng sẽ không nói to nói nhỏ sau lưng họ. Trừ cô, có lẽ Triệu Lâm và chủ biên sẽ đoán được ít nhiều, nhưng Triệu Lâm không phải là người nhiều chuyện, chủ biên càng không làm chuyện đắc tội người khác. Vậy chỉ có thể là...

Tề Quân khốn kiếp.

"Cậu không cần lo lắng." Tổng biên như đọc được suy nghĩ từ vẻ mặt anh, chậm rãi nói, "Chúng ta là người làm sách, khả năng tiếp nhận chuyện thế này cũng tương đối cao, không cần lo tạo ảnh hưởng xấu tới cậu hoặc Mai Vũ Sâm."

Người trong ngành xuất bản ai cũng đọc rất nhiều, mà trong sách có đủ muôn hình vạn trạng các khía cạnh của cuộc sống, cho nên vốn hiểu biết cũng rộng hơn.

Nhìn màn giở trò của Tề Quân chẳng gây ra ảnh hưởng gì, Bạch Tư Quân hơi yên lòng, gật đầu nói với tổng biên: "Cảm ơn."

"Tôi tìm cậu đến đây cũng là vì muốn nói chuyện sách của Mai Vũ Sâm. Rốt cuộc cậu cũng không biết mình tới đây là vì cậu ấy." Tổng biên nén cười, "Mai Vũ Sâm cũng thật là, muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cậu?"

Bạch Tư Quân đang cực kì chật vật. Đi cửa sau đã đủ mất thể diện, thế nào còn bị bậc tiền bối tra ra màn tú ân ái. Anh chỉ ước gì mình được về nhà ngay lập tức, túm cổ dạy dỗ con mèo chết kia ra trò.

"Không phải kinh hỉ, mà là kinh hãi ạ." Bạch Tư Quân gãi gãi đầu, lúng túng đáp, "Tôi cứ tưởng mình được tuyển bằng thực lực, nào ngờ..."

"Công nhận cậu có ô dù một chút, thế nhưng chúng tôi cũng sẽ không nhận người mới vô tội vạ. Bên chúng tôi có tìm gặp giám đốc nhân sự của Hồng Đồ hỏi thăm, nghe nói năng lực của cậu không tồi." Tổng biên đáp, "Cậu cũng không cần quá áp lực, hiện giờ cậu đang làm không biên chế, còn rất nhiều không gian và thời gian để cố gắng."

"Cảm ơn tổng biên."

Ra khỏi văn phòng, Bạch Tư Quân run rẩy ghé vào hành lang ổn định trạng thái rối bời.

May là tổng biên dễ chịu, không có thành kiến với bọn họ. Nếu không anh thật sự không biết phải tiếp tục công việc này như thế nào.

Phần Tề Quân, xem như anh hiểu rõ rồi, đối với loại người như vậy không nhất thiết phải khách sáo, vô văn hóa? Vô dụng thôi, người này phải dùng hẳn kế độc mới đâu vào đó được.

Cơ mà trước đó...

Bạch Tư Quân lấy điện thoại, gọi điện cho Mai Vũ Sâm.

"Vợ?" Giọng điệu ở đầu bên kia rõ kinh ngạc, "Công việc thuận lợi không?"

"Ừm, thuận lợi." Bạch Tư Quân nói, "Sáng sớm lúc đỗ xe em thấy một tiệm bán đồ chơi người lớn, ngoài cửa treo một chiếc quần đốm chữ T vô cùng khêu gợi, muốn nhìn em mặc không?"

Mai Vũ Sâm trầm mặc không đáp, Bạch Tư Quân lấy làm lạ, đột nhiên nghe thấy giọng Mai Vũ Sâm: "Thời gian nghỉ trưa của em dài bao lâu?"

Bạch Tư Quân ngớ người: "Nghỉ trưa?"

"Giờ tôi đang bắt xe lên, em tìm khách sạn đi."

Cái đồ mèo dâm dê t*ng trùng thượng não này...

"Đừng, em còn phải làm quen môi trường làm việc, trưa không được đâu." Bạch Tư Quân vội vàng đáp, "Ở nhà chờ em."

Mai Đại Miêu không lên tiếng, Bạch Tư Quân có thể cảm nhận được hắn lại không vui rồi.

"Nghe lời, tối cho anh muốn dằn vặt thế nào cũng được." Bạch Tư Quân dụ dỗ.

"Được, nói là làm."

Cúp điện thoại, Bạch Tư Quân hừ lạnh, nghĩ thầm để coi tối nay tôi trị anh thế nào.

Mà cái cửa hàng đồ chơi người lớn Bạch Tư Quân không nói điêu.

Bãi đỗ ở tầng hầm của A xã kín đặc từ lâu rồi, mà cho dù còn chỗ đi chăng nữa, Bạch Tư Quân cũng không tiện đỗ một chiếc BMW bóng loáng ở chỗ làm. Vậy chỉ còn nước kiếm một bãi đậu xe ngoài phố.

Bãi đỗ cách A xã một con hẻm, mà trong con hẻm này lại có một cửa hàng người lớn như vậy.

Tan làm, Bạch Tư Quân tới cửa hàng mua quần báo đốm chữ T khêu gợi và vài thứ thú vị khác, chậm rãi lái xe về nhà. Anh còn chưa đi tới đâu, Mai Đại Miêu đã gọi hai cuộc tới giục, ngoài miệng anh nói kẹt xe, thực tế thì đang thong dong lướt giữa đường, luôn duy trì vận tốc 50 km/h đổ xuống.

Về tới nhà đã gần bảy giờ, Bạch Tư Quân vừa mở cửa đã thấy Mai Vũ Sâm khoác trên mình áo ngủ tơ tằm, không thèm buộc dây áo lên, để lộ mảng da thịt trần trụi trước ngực.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm dù thế nào cũng phải kìm chế được, nếu không con mèo to xác này mãi cũng không chịu học ngoan.

Bạch Tư Quân bình tĩnh cất lời: "Ăn cơm trước?"

Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Đương nhiên làm xong rồi ăn."

"Vậy được." Bạch Tư Quân giơ túi đồ mình mua lên, "Em đi tắm trước, anh ở phòng khách... À không, chờ em ở bếp đi."

Phòng khách chỉ có sofa, chỗ đó không hành sự được.

Nghĩ tới đây, Bạch Tư Quân đặt túi đồ lên bàn ăn, sau đó vào phòng tắm.

Mai Đại Miêu ngoan ngoãn ngồi chờ ở bàn ăn.

Mười phút sau, Bạch Tư Quân mặc thứ đồ rực rỡ bước từ phòng tắm ra, đôi mắt phượng kia lập tức sáng trưng.

"Thích tạp dề này không?" Bạch Tư Quân nhếch nhếch khóe môi. "Đồ anh mua cho em đấy."

"Thích." Mai Vũ Sâm nhìn Bạch Tư Quân không chớp mắt, thậm chí anh còn thấy yết hầu hắn trượt lên xuống vài lần.

"Muốn xem đằng sau không?" Mai Vũ Sâm nhướn mày hỏi.

Mai Đại Miêu gật gật, hắn vội lên tiếng: "Vợ, tôi thấy em mua còng tay..."

"Đúng, hôm nay chúng ta không chơi giống mọi lần nữa." Bạch Tư Quân lấy còng tay tình thú ra, tiếp đó đưa hai tay Mai Vũ Sâm ra sau ghế, bắt chéo lại, lấy còng tay làm vài đường cơ bản, khóa vào.

Làm xong, Bạch Tư Quân thu lại biểu cảm gợi tình trên mặt, trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng. Mai Vũ Sâm đơ ra sững sờ.

"Vợ?"

Bạch Tư Quân ngồi lên mặt bàn, đối diện với Mai Vũ Sâm. Anh hạ cước đạp vào người hắn một cái, mặt lạnh te: "Tự nói xem, anh dắt mũi tôi làm ra trò hay ho gì rồi?"

"Tôi..."

...

Từ nhà bếp ra đến phòng khách, từ phòng khách vào trong phòng ngủ, Bạch Tư Quân trong trạng thái không thiết tha cuộc sống gì nữa, co quắp trên giường, thầm nghĩ mình tính sai rồi, đáng ra anh phải còng hẳn tay hắn vào chân bàn, bắt sau lưng làm quái gì chứ.

Tay người này rất dài, hắn đứng khỏi ghế, vòng ra phía sau.

Càng thê thảm là, anh để quên khóa trên bàn ăn.

Khắc Mai Vũ Sâm đứng dậy kia, vì muốn khiến con mèo kia chịu dày dò, Bạch Tư Quân cố ý nằm dài ra bàn ăn làm bộ làm trò. Cuối cùng, lúc anh nhận ra, mèo nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế kia đã biến thành một con báo hung hãn đầy nộ khí.

"Vợ ơi, shipper tới rồi." Mai Vũ Sâm thò đầu vào, "Dậy ăn cơm."

Bạch Tư Quân run rẩy nhấc tay lên: "Đỡ em dậy."

Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Không phải có người muốn dạy dỗ tôi à? Sức kém thế sao được."

Bạch Tư Quân thầm nghiến răng, thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải lật kèo.

Hai người đến phòng khách, ngồi xuống bên bàn trà. Bạch Tư Quân nghĩ tới sự tình vẫn chưa nói cho rõ ràng, vậy nên không nhịn được lên tiếng: "Mai, thật sự em không muốn chuyện này tiếp diễn nữa, sau này có chuyện gì phải thương lượng với em."

"Thương lượng với em em lại không chịu." Mai Vũ Sâm rũ mắt, "Đưa em tiền sinh hoạt em không cần, nếu em biết tôi tìm việc cho em, em có đồng ý không?"

Bạch Tư Quân nghẹn lời, anh suy nghĩ một chút: "Không phải em đang ở đây à? Còn đi xe của anh nữa, tiền sinh hoạt em phải trả chứ."

Anh nói dứt câu, mặt Mai Vũ Sâm lập tức trở nên ảm đạm, hắn cau mày: "Nên em cảm thấy ở chỗ của tôi phải trả tiền thuê nhà? Em tính toán rạch ròi với tôi như vậy?"

"Ấy..." Bạch Tư Quân hơi chột dạ, "Không phải em, em sợ anh chịu thiệt à..."

Những gì Bạch Tư Quân bỏ ra chẳng đáng là bao so với Mai Vũ Sâm. Nếu phải nói rõ ràng, chắc chắn anh chiếm tiện nghi của hắn.

Mai Vũ Sâm mím môi không nói gì, Bạch Tư Quân biết mình đuối lý, dịu giọng nói: "Mai, em xin lỗi, em không có ý đó..."

Mai Vũ Sâm vẫn không chịu hé môi, Bạch Tư Quân bất đắc dĩ: "Em sai rồi, sau này không khách sáo với anh như thế nữa."

Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, lúc này mới bắt đầu động đũa.

"Cơ mà..." Bạch Tư Quân ngập ngừng, "Hôm nay tổng biên có nói, người trong ngành đều biết chuyện của chúng ta."

"Em sợ sao?"

"Không." Bạch Tư Quân lắc lắc đầu, "Chỉ cần không ảnh hưởng tới anh, em không có vấn đề gì."

Mai Vũ Sâm thở dài, nói với anh: "Bạch, không có gì đáng để lo cả, thật ra gay không bị đối xử như trong tưởng tượng của em đâu."

"Ừm..."

Tính ra đến nay, bọn họ không gặp ác ý gì.

"Trước đây tôi thấy có người phân tích, nói rất nhiều người ưu tú là gay. Thực tế, điều này là phi logic." Mai Vũ Sâm đáp, "Là người gay ưu tú mới dám đứng trước mặt người khác, đối diện với ánh mắt của mọi người."

"Tôi biết mình ưu tú, em cũng ưu tú như vậy." Mai Vũ Sâm cười, "Tôi là tác giả của em, em là biên tập của tôi. Chúng ta vốn là một chỉnh thể."

Nói đến đây, Mai Vũ Sâm ngừng một chốc, nheo mắt bổ sung: "Em còn dám tính toán rạch ròi với tôi đến thế, để em tôi trị em thế nào."

Hay thật, Mai Đại Miêu chỉ học mấy cái này là nhanh.

Bạch Tư Quân cười cười, đáp: "Biết rồi, thưa chồng."

Đúng thế, có gì đáng để lo đâu.

Anh ở bên cạnh người anh yêu, được làm một công việc yêu thích; cuộc sống này còn gì tuyệt vời hơn?

Hai tháng sau, một hôm nào đó.

Tinh Mộc công bố danh sách đề cử. Trong hạng mục tiểu thuyết bí ẩn, Mai Vũ Sâm bất thình lình xuất hiện.

Trừ Mai Vũ Sâm, trong danh sách đề cử còn bốn tác giả theo thứ tự: Tác giả từng đạt giải Tinh Mộc ở hạng mục tiểu thuyết trinh thám, nữ tác giả nổi tiếng lọt vào đề cử hai năm liên tiếp, tác giả mới nổi cực thịnh ở mảng tiểu thuyết mạng, Tề Quân – tác giả được đánh giá có nhiều khả năng đoạt giải.

Khi danh sách được công bố, toàn bộ Internet lao vào các cuộc tranh luận, hầu như không một ai nghĩ đến Mai Vũ Sâm sẽ tham dự Tinh Mộc năm nay. Đồng thời cũng không ít người từng dự đoán Tề Quân sẽ đạt giải lại nghiêng về phía Mai Vũ Sâm.

Trong khoảng thời gian này, còn một sự kiện nho nhỏ khác.

Tề Quân đăng một bài viết tỏ ý Mai Vũ Sâm không có cửa lấy giải lên Weibo, dù lập tức xóa đi, nhưng vẫn bị cộng đồng mạng nhanh tay chụp lại.

Ít lâu sau, một tài khoản Weibo đăng bài viết với tiêu đề "Nguyên nhân thực sự khiến tác giả họ Tề rút khỏi cuộc thi truyện ngắn của website X", trong đó tiết lộ việc truyện ngắn Tề Quân sáng tác bắt nguồn từ ý tưởng của một bản thảo chưa công khai của Mai Vũ Sâm.

Dù Tề Quân lập tức lên tiếng làm rõ, cũng ra vẻ muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý của blogger kia. Nhưng dư luận đã không còn ở bên Tề Quân nữa.

Giữa trưa ngày Quốc khánh, Mai Vũ Sâm và Bạch Tư Quân lười biếng làm ổ trên sofa xem phim. Điện thoại của Bạch Tư Quân rung lên, anh nhìn màn hình, cúp không chút do dự.

"Người này phiền thật, cứ gọi cho em riết." Bạch Tư Quân tắt âm điện thoại, dựa vào vai Mai Vũ Sâm.

"Kẻ ngu cũng biết là em làm, hắn không gọi em thì gọi ai?" Mai Vũ Sâm cười nói, "Rốt cuộc em mua bao nhiêu thủy quân vậy?"

"Tổng cộng ba lần, bên kia cũng tẩy trắng cho bằng sạch." Bạch Tư Quân ngừng lại, "Anh có tiền mà, không tiêu cũng để uổng."

Mai Vũ Sâm nhẹ giọng cười: "Vợ làm tốt lắm."

"Đúng rồi," Mai Vũ Sâm đột nhiên lên tiếng, "Lễ trao giải của Tinh Mộc phải mặc chính trang, em có âu phục còn mặc được không?"

Bạch Tư Quân trả lời: "Anh còn không biết ngại mà hỏi?"

"Ừm...Vậy để tôi đặt may riêng hai bộ." Mai Vũ Sâm ngừng một lúc, "Đồ tình nhân."

Bạch Tư Quân bình tĩnh đáp: "Anh chắc chắn không đặt may thành dạng có thể đút thẳng vào làm?"

Mai Vũ Sâm nhướn mày: "Ý tưởng này không tồi, để tôi xem có tiệm may nào nhận may không."

Bạch Tư Quân chỉ coi như Mai Vũ Sâm đang đùa, không để ý lắm.

Vì vậy hơn nửa tháng sau, Bạch Tư Quân nhìn chiếc quần tây có kéo khóa ẩn ở khe mông, hối hận xanh mặt.

——

Tạp dề play scene.

Thành thật mà nói, quần chữ T mua ở cửa hàng đồ chơi người lớn mặc không được dễ chịu.

Bạch Tư Quân cũng chưa từng mặc quần chữ T, anh chỉ có thể nhịn lại cảm giác khó chịu do cúc hoa bị vải ma sát vào, mặc tạp dề rực rỡ đủ màu ra khỏi nhà tắm.

Bộ dáng nhìn người không chớp mắt của Mai Đại Miêu buồn cười thật sự, Bạch Tư Quân nói: "Hôm nay chúng ta không chơi giống mọi lần nữa."

Mai Đại Miêu không hiểu gì, nghiêng đầu hỏi: "Vợ?"

Tiếng lạch cạch khóa còng tay lại thật dễ nghe. Bạch Tư Quân thu lại biểu cảm gợi tình trên mặt, ngồi lên bàn ăn, hạ cước đạp vào giữa hai chân hắn, mặt lạnh te: "Tự nói xem, anh dắt mũi tôi làm ra trò hay ho gì rồi?"

"A..." Mai Vũ Sâm nhíu mày, "Vợ, tôi làm gì?"

"Anh nói cho rõ xem, làm sao tôi có được việc?" Bạch Tư Quân cố ý dùng chân ma sát tới lui, hạ thân dưới lớp áo ngủ nọ nhanh chóng phồng to lên, "Anh có đi cửa sau hay không?"

"Tại sao không đi cửa sau được?" Mai Vũ Sâm thuận thế mở chân ra, để góc động chạm của Bạch Tư Quân được rộng hơn, "Tôi vẫn luôn đi cửa sau của em mà."

"Anh..." Mặt Bạch Tư Quân đỏ bừng lên, anh biết thừa Mai Vũ Sâm đang lảng tránh vấn đề, vì vậy lực chân càng mạnh hơn, "Bớt nói nhăng nói cuội cho tôi."

Anh muốn để Mai Vũ Sâm nếm được cảm giác bị trừng phát, nhưng hiển nhiên chẳng ra làm sao.

"Thoải mái quá vợ ơi." Mai Vũ Sâm ngẩng đầu nhìn Bạch Tư Quân, mặt dán đầy mấy chữ ham muốn tình dục, "Vợ đưa chân vào quần lót đi, không đưa tay vào được."

"Anh muốn là tôi phải làm?" Bạch Tư Quân nhíu mày, "Bây giờ tôi là người quyết định."

"Bạch." Giọng Mai Vũ Sâm mang đặc giọng mũi, "Tôi khó chịu mà."

Mỗi lần Mai Vũ Sâm gọi Bạch rồi làm nũng, y như rằng Bạch Tư Quân không cách nào cưỡng lại được. Anh nghiến răng, thầm nghĩ trước hết cứ thỏa mãn hắn một chút, sau lại trừng phạt, vậy càng mang lại hiệu quả hơn.

Mũi chân Bạch Tư Quân kẹp lấy quần lót của Mai Vũ Sâm kéo xuống, tính khí khổng lồ lập tức bắn ra ngoài. Anh dùng chân xoa nắn tính khí nọ, chưa được bao lâu, Mai Vũ Sâm đã rên rỉ mấy tiếng trầm thấp khó nhịn.

"Vợ ơi.. ừm... chân còn lại nữa..."

"Anh yêu cầu lắm thế." Bạch Tư Quân đột ngột dừng lại, anh giơ chân vén áo ngủ của Mai Vũ Sâm lên, tay xoa nắn đầu ngực hắn, khiêu khích: "Sướng không?"

"Sướng." Mai Vũ Sâm trả lời, "Vợ ngày càng giỏi."

Bỗng dưng nhận được khích lệ, khóe môi Bạch Tư Quân khẽ cong cong. Nhân tâm trạng tốt, anh đưa nốt chân còn lại tiếp tục xoa nắn tính khí của Mai Vũ Sâm, chân kia nhấc lên quá lâu nên mỏi, gác lên vai hắn.

Tạp dề bị kéo lên, để lộ toàn bộ mỹ cảnh cần thấy.

Mai Vũ Sâm đột nhiên nheo mắt lại, nghiêng đầu ngậm ngón chân của Bạch Tư Quân, vừa liếm vừa nhìn chằm chằm vào giữa hai chân anh.

Xong, Bạch Tư Quân kêu không ra tiếng, anh cũng cứng rồi.

Không được, không thể bị Mai Vũ Sâm chiếm thế chủ động.

Anh nhanh chóng rụt chân về, Mai Đại Miêu lập tức bất mãn: "Vợ?"

"Khụ, anh ngồi đàng hoàng."

Nói xong, Bạch Tư Quân nằm dài trên bàn ăn, cố ý để mông đối diện với tầm mắt của Mai Vũ Sâm.

Vừa nãy tì trên bàn, mông anh bị hằn lên đỏ ửng. Đôi mắt phượng kia của Mai Vũ Sâm trợn lên sáng trưng hiếm thấy.

"Thấy chưa? Quần chữ T mua cho anh xem đó." Bạch Tư Quân vén tạp dề lên, ma sát vào nơi bí ẩn kia, chốc lát sau, chỗ tư mật kia trở nên ửng đỏ dụ người.

Mai Vũ Sâm nuốt nước bọt: "Vợ, lúc tắm em khuếch trương chưa? Trông thật mềm mại."

"Đương nhiên." Bạch Tư Quân đưa tay vào quần chữ T, cắm hai ngón tay vào huyệt nhỏ, "Anh thấy không? Nó đã chuẩn bị để được chà đạp rồi."

"Vợ ơi, để tôi vào." Mai Vũ Sâm nhào tới, nhưng còng tay phía sau cản trở chuyển động của hắn lại.

"Ha ha." Bạch Tư Quân cười khẽ, anh trở mình, mở chân thành hình chữ M, để Mai Vũ Sâm càng nhìn thấy bên dưới của anh sắc nét hơn, "Hôm nay không có phần của anh."

"Vợ... Bạch... Bạch Bạch... em yêu..." Mai Vũ Sâm vội lên tiếng, "Đã khuếch trương rồi, không phải để tôi vào sao?"

"Dĩ nhiên không phải.: Bạch Tư Quân chậm rãi cởi quần chữ T ra, ném lên tính khí đỏ bừng của Mai Vũ Sâm, "Mà là để anh ngắm."

Mai Vũ Sâm đột nhiên trầm mặt, ai oán trừng Bạch Tư Quân.

Anh thản nhiên đưa thằng em mình ra, ve vuốt trước mặt Mai Vũ Sâm. Anh nghĩ rồi, chút nữa muốn bắn lên mặt con mèo to xác này.

"Bạch." Mai Vũ Sâm gọi anh, "Nếu chỉ có thể ngắm, vậy em làm trò kích thích hơn được không?"

Bạch Tư Quân ngừng lại: "Anh muốn làm trò gì?"

"Em nằm sấp như vừa nãy, nâng mông lên thật cao, tay tự an ủi phía sau của mình, tay còn lại tuốt phía trước." Mai Vũ Sâm ngừng một lúc, "Kiểu gì tôi cũng chỉ có thể ngắm thôi, không phải sao?"

Bạch Tư Quân suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Mai Vũ Sâm cũng đâu làm ăn được gì, anh càng làm trò, hắn chỉ có thể ngày càng khó chịu.

Hay, quá hay.

"Được, em thỏa mãn anh." Bạch Tư Quân trở về tư thế vừa rồi, dùng cả hai tay tự an ủi mình.

Tuy rằng ngón tay không bằng thứ của Mai Vũ Sâm, nhưng vẫn mang đến khoái cảm không nhỏ. Anh cắm vào rút ra một hồi, không chịu nổi úp mặt xuống bàn anh.

Phía sau có tiếng còng tay lạch cạch.

Bạch Tư Quâm cười trộm, hả hê kỳ này Mai Đại Miêu nghẹn chết rồi, muốn nhào vào nhưng tưởng dễ ăn chắc?

Nhưng đúng lúc này, Bạch Tư Quân mơ mơ màng màng cảm thấy có cái gì đó động đậy, hơn nữa tiếng còng tay mỗi lúc một gần...

Có gì đó sai sai.

Anh dừng lại, quay đầu, kinh ngạc nhìn thấy một con báo lớn đang hung hãn lao thẳng tới.

"Anh anh anh... cái gì vậy!?"

"Vợ, trò để hai tay chéo sau lưng này vô dụng mà thôi." Mai Vũ Sâm cười nõi, "Tôi đứng lên được từ lâu rồi, chẳng qua giúp em diễn một lúc."

"Anh!"

Eo Bạch Tư Quân bị Mai Vũ Sâm ghìm chặt trên bàn ăn không thể động đậy. Anh nhìn thấy chìa khóa ở ngay bên, muốn cầm lên, nhưng Mai Vũ Sâm đột nhiên bóp eo anh kéo về sau, ngay giây tiếp theo, một thứ cực lớn tiến vào bên trong huyệt nhỏ non mềm.

"A... Tên khốn này.."

"Vợ, là em tự tìm chết." Mai Vũ Sâm đưa đẩy liên tục, bên tay chậm rãi lấy chìa khóa mở còng tay ra.

Cạch, còng tay bật mở, hai tay Mai Vũ Sâm cũng được tự do.

Tâm trạng Bạch Tư Quân rơi xuống vực, anh biết cái mông mình sắp nứt toác ra đến nơi rồi.