Ghi Lại Thời Khắc Rung Động

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1

Tôi choáng váng nhìn một màn quen thuộc trước mắt.

Ông nội Lương Tầm ngồi ở chính giữa chậm rãi mở miệng.

“Cân nhắc đến việc hai đứa sắp tốt nghiệp đại học."

“Hiện tại cũng nên ấn định ngày đính hôn.”

Lúc này tôi mới ý thức được, tôi sống lại rồi.

Tôi còn chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, một giọng nói quen thuộc ở bên cạnh đã truyền đến.

“Cháu không đồng ý.”

Mặt mày Lương Tầm lạnh lùng, lời nói của hắn hoàn toàn trái ngược với kiếp trước.

“Cháu đã có người mình thích, nhưng người đó không phải Du Hạ.”

Lương Tầm liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Hôn ước này không thực hiện được.”

Bỗng nhiên tôi nhận ra……

Tôi không phải người duy nhất được sống lại.

Ông nội Lương kiềm chế lửa giận.

“Mày lấy tư cách gì để thách thức tao?”

Lương Tầm mỉm cười nhìn về phía tôi, giọng điệu hời hợt.

“Đã nói rõ là không thích cô rồi, cô cứ một hai muốn cùng tôi kết hôn, cô có biết tự trọng là gì không?”

Hắn vừa dứt lời giây tiếp theo đã bị ông nội ném một chiếc đũa lên người.

“Thằng khốn!”

Lương Tầm chậm rãi đứng lên.

"Ông nhất quyết muốn cháu kết hôn với cô ta, còn không phải vì muốn nhà họ Lương và nhà họ Du có một đứa con thôi sao?”

Ý cười trên mặt hắn mang theo vài phần tùy tiện.

“Bằng không thì hôm nay cháu cùng cô ta đi đặt phòng? Cô ta mang thai rồi thì cháu không cần phải cưới cô ta nữa, đúng không?”

Lương Tầm hoàn toàn thành công chọc tức ông nội Lương.

Ông ấy không chút thương tiếc nện thẳng cái ly trong tay vào thái dương Lương Tầm.

Chàng trai nở nụ cười tự giễu.

Trước khi rời đi còn ném cho tôi ánh mắt không có chút cảm xúc nào.

2

“Hạ Hạ, mau đi gọi nó quay lại cho ông!”

Hô hấp của ông nội trở nên nặng nhọc, khó khăn mở miệng nói với tôi.

Dưới sự thúc giục của mọi người, tôi bất đắc dĩ đi theo ra ngoài.

Tôi nghĩ rằng thừa lúc này sẽ trực tiếp trở về trường học.

Nhưng khi vừa ra khỏi phòng ăn, liền đụng phải Lương Tầm và ánh trăng sáng của hắn Tống An Nhiên.

“Cô còn muốn làm gì?”

Lương Tầm bình tĩnh đem Tống An Nhiên bảo vệ ở phía sau, dùng ánh mắt xa cách nhìn chằm chằm tôi.

Kiếp trước, Tống An Nhiên nhận được một tin nhắn nặc danh, biết được tôi và Lương Tầm đính hôn.

Cô ta vừa chạy ra ngoài đã gặp tai nạn xe.

Lương Tầm vẫn luôn cho rằng tin nhắn kia là do tôi gửi.

……

Tôi dùng giọng điệu như đang giải quyết việc công không mang theo chút cảm xúc cá nhân nào.

"Ông nội muốn anh quay lại.”

Tống An Nhiên hoảng loạn nắm lấy tay áo hắn.

“A Tầm, đừng đi……”

Lương Tầm xoa đầu trấn an cô ta, sau đó mới quay lại nói với tôi.

“Lời tôi nói vừa rồi rất rõ ràng, tôi không có khả năng đính hôn với cô.”

Chàng trai khó giấu vẻ mất kiên nhẫn trong ánh mắt.

“Còn có, phiền cô sau này đừng có quấn lấy tôi nữa.”

Nhìn thái độ kiên quyết của hắn ngược lại càng khiến tôi cảm thấy an tâm.

Đời này, hẳn là bản thân sẽ không bị cột chung một chỗ với hắn nữa.

Phần yêu thích của tôi đối với Lương Tầm từ đời trước khi hắn ôm người phụ nữ khác khiến tôi xấu hổ trước mặt mọi người đã sớm tan biến không còn sót lại chút gì.

3

Tôi vốn định vòng qua hai người họ trở về trường trước.

Nhưng Tống An Nhiên bất chợt gọi tôi lại.

“Du Hạ, có thể yêu cầu cô hứa một chuyện không?”

Tôi dừng bước.

“Hứa chuyện gì?”

Cô ta bất an mím môi.

“Hứa sẽ không bao giờ làm phiền A Tầm nữa.”

“Lần trước đi kiểm tra vệ sinh ký túc xá của mọi người, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy cuốn nhật kí của cô.”

“Không phải trong đó cô viết rằng mình thích A Tầm sao?”

Giọng nói của Tống An Nhiên yếu ớt nhưng giọng điệu lại kiên định.

“Bây giờ tôi là bạn gái chính thức của A Tầm, muốn cô hứa sẽ cách xa anh ấy, mong cô thông cảm.”

Tôi bước lại gần Tống An Nhiên một bước, nhìn thẳng vào cô ta.

“Cô lục lọi đồ của tôi?”

Cuốn nhật kí thời cấp ba của tôi vẫn luôn được đặt trong ngăn kéo.

Tống An Nhiên có chút sợ sệt lùi về phía sau.

“Chỉ là kiểm tra vệ sinh theo thông lệ mà thôi.”

Lương Tầm khẽ cau mày, kéo cô ta lại bảo vệ ở phía sau.

“Một vừa hai phải thôi Du Hạ, không phải cô ấy cố ý.”

Hắn thấp giọng trấn an:

“Không cần cô ta phải hứa cái gì.”

“Anh không thích cô ta, dù cô ta có cố gắng thế nào cũng chỉ phí công vô ích thôi.”

Hắn nói xong lập tức dẫn Tống An Nhiên rời đi.

Cả đời tôi ghét nhất đồ của mình bị người khác tùy tiện đụng vào.

Trong nhật kí viết rất nhiều chuyện mà tôi không thể nói ra.

Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.

Tôi đuổi theo ra tới đường lớn, giữ chặt cánh tay Tống An Nhiên.

“Cô không nên xin lỗi sao?”

Tống An Nhiên cắn chặt môi dưới, quật cường nói:

“Tôi cảm thấy tôi không có làm gì sai.”

Tôi tức đến mức bật cười, “Gia đình của cô dạy cho cô tùy tiện đụng vào đồ của người khác là đúng?”

Có lẽ lời này gây ra sát thương quá lớn với Tống An Nhiên.

Tôi vừa dứt lời, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, kìm nén không để nước mắt rơi xuống.

“Đủ rồi, Du Hạ.”

Lương Tầm bực bội kéo tay của tôi ra.

Giây tiếp theo, đèn đỏ ở ngã rẻ chuyển sang màu xanh.

Một chiếc xe hơi lao thẳng tới.

Không có thời gian để né tránh, có lẽ chuyện kiếp đã tạo nên bóng ma trong lòng Lương Tầm, hắn đẩy Tống An Nhiên ra ngay lập tức.

Tiếng phanh xe đột ngột gần trong gang tấc.

Cũng may, tôi chỉ bị va chạm nhẹ ở mắt cá chân, té ngã trên mặt đất.

“An Nhiên, em có bị thương không?”

Lương Tầm sống sót sau tai nạn ôm lấy Tống An Nhiên kiểm tra người cô ta.

Hai người bọn họ tình cảm đến mức tài xế hùng hổ chửi bới xong rồi rời đi cũng không để ý đến.

Sau khi Lương Tầm xác nhận Tống An Nhiên không có chuyện gì rốt cuộc cũng thả lỏng, lúc này mới chú ý tới tôi đang cố gắng đứng dậy từ trên mặt đất.

Ánh đèn ven đường lờ mờ, tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lương Tầm không nói một lời.

Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn bỗng dưng khẽ cười.

Vô cùng hứng thú hỏi tôi.

“Cái này có được coi là báo ứng không?”

Hắn trước sau vẫn luôn cho rằng, đời trước tai nạn của Tống An Nhiên là do tôi gây ra.

Mặc dù tôi đã giải thích vô số lần.

Tôi thu lại ánh từ trên hai người bọn họ, cố chịu đau đứng lên.

Phủi bụi trên người.

Cũng may, tôi không thích hắn.

Nên sẽ không vì vậy mà đau lòng.

4

Sau này, bà nội Lương Tầm nhiều lần gọi tôi đến nhà họ.

Tận tình khuyên bảo tôi không cần phải so đo với hắn.

Nhưng bất kể tôi nói cái gì, bà nội vẫn bày ra bộ dáng không nghe lọt tai.

“Đứa nhỏ A Tầm này bây giờ có chủ kiến lắm, ngoại trừ chú út của nó ra thì chẳng ai quản được nó.”

Chú út của Lương Tầm……

Đoàn Văn Dã.

Cũng là người nắm quyền thực sự của hai nhà Lương Đoàn.

Tôi và anh có tiếp xúc qua một lần, đại khái là vào một năm trước.

Sau khi tôi uống say đã chơi trò thật hay thách hôn một người đàn ông xa lạ ở ghế dài bên cạnh.

Về sau chạm mặt, lúc Lương Tầm giới thiệu anh là chú út của hắn, tôi hận không thể chôn đầu mình xuống đất.

……

Bà nội Lương vẫn đang nói luyên thuyên, bỗng nhiên trong mắt bà ấy lóe lên một tia sáng.

Bà vỗ tay một cái, lẩm bẩm.

“Cứ làm như vậy đi!”

Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu ý của bà là gì.

5.

Cho đến một tuần sau, tôi bị bà nội Lương lừa đến khách sạn của gia đình họ.

Quần áo của tôi bị ướt, bà liền nhét chiếc thẻ phòng vào tay tôi.

“Cháu lên đó đợi một chút, lát nữa sẽ có người mang quần áo sạch lên cho cháu.”

Nhưng khi tôi mở cửa, trong nháy mắt khi bước vào bật đèn, tôi hoàn toàn sửng sốt.

Trong phòng tràn ngập mùi hương bất thường.

Chiếc cà vạt lỏng lẻo treo trên áo sơ mi của người đàn ông, đầu cũng thèm ngẩng lên.

Giọng nói đã khàn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Cút đi.”

Là Đoàn Văn Dã!

Tôi lập tức hiểu được hương thơm này là gì.

Liền quay đầu mở cửa.

Nhưng cánh cửa lại không nhúc nhích dù chỉ một chút, rõ ràng là đã bị khóa từ bên ngoài.

“……”

Chuyện gì đây, bà nội Lương!

“Tôi nói cô cút đi, cô nghe không hiểu lời tôi?”

Giọng nói người đàn ông đã có chút mất kiên nhẫn.

“Không phải…… tôi không thể mở cửa……”

Tôi vội vàng tiếp tục xoay tay nắm, nhỏ giọng phản bác.

Hô hấp của Đoàn Văn Dã dừng lại một chút.

Ngay sau đó là tiếng bước chân ngày càng đến gần.

“Tại sao lại là em?”

Đoàn Văn Dã kéo cánh tay của tôi qua, khiến tôi phải đối mặt với anh.

Lúc này tôi mới cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay anh không bình thường.

“Chú út……”

Tôi thành thật gọi một tiếng, ý muốn nhắc nhở anh tôi là ai.

Đoàn Văn Dã không trả lời tôi, ánh mắt hạ xuống, không chớp mắt nhìn tôi chăm chú.

“Tôi nghe nói em và Lương Tầm từ hôn?”

Tôi khẽ gật đầu, không hiểu tại sao lúc này anh lại hỏi chuyện đó.

Anh dường như bước lại gần tôi thêm một chút, yết hầu lăn lộn.

“Vậy nên, em còn thích nó không?”

Trong lúc không để ý tôi cũng hít vào một lượng lớn hương thơm trong phòng.

Phản ứng cũng dần dần trì trệ.

Trả lời chậm rì.

“Không thích.”

“Phải không.”

Tôi ngây ngốc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

Nhiệt độ không khí dần dần tăng lên mang theo một chút cảm giác nôn nóng nhè nhẹ.

Tôi không thể nói rõ được, theo bản năng muốn tìm thuốc giải.

“Đoàn, Đoàn tiên sinh……”

Đoàn Văn Dã nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bàn tay như có như không lướt trên gò má tôi.

“Khó chịu?”

Tôi không trả lời, ngược lại chỉ chú ý tới đôi môi mỏng của anh, trông giống như thạch trái cây.

Tôi nghĩ, không biết nó có mát lạnh giống như vừa được lấy từ trong tủ lạnh ra không.

“Nói chuyện.”

Cảm xúc trong mắt Đoàn Văn Dã không ngừng lên xuống, nhưng lời nói lại lý trí đến mức khiến tôi cảm thấy mình mới là người đang mất kiên nhẫn.

Tôi kiểng chân, vòng tay qua vai anh.

Nhưng điện thoại của Đoàn Văn Dạ lại reo lên không đúng lúc.

Anh chậc một tiếng, đang tính lấy di động ra ném đi.

Nhưng khi nhìn thấy người gọi đến cuối cùng vẫn bắt máy.

“Chú út, chú về nước rồi sao?”

Là Lương Tầm.

Một chút lý trí cuối cùng của tôi bị đánh thức.

Tôi mờ mịt đối diện với ánh mắt của Đoàn Văn Dã, hành động muốn hôn anh cũng theo đó mà ngừng lại.

Đoàn Văn Dã ừ một tiếng, dùng tay còn lại ấn vào lưng tôi.

Kéo tôi về phía anh.

Khoảng cách của cả hai một lần nữa bị rút ngắn.

Môi gần như chạm môi.

“Vậy bây giờ chú ở đâu? Chú út, cháu tới tìm chú.”

Tôi lập tức hoảng hốt, nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của anh lại vô tình chạm vào xương quai xanh.

Đoàn Văn Dã khẽ hừ một tiếng.

“Em không thể đợi một chút sao?”

Tôi có hơi mơ hồ nhỏ giọng xin lỗi.

“Em không cố ý.”

Điện thoại bên kia im lặng trong chốc lát.

“Chú út, chú đang nói chuyện với ai thế?”

“Giọng nói này hình như cháu đã từng nghe qua……”

Tôi lo lắng đến mức mở to hai mắt.

Đoàn Văn Dã chỉ ném xuống một câu thím nhỏ của cháu sau đó liền cúp máy.

Nhưng sự chú ý của tôi không dừng ở chỗ này.

Tôi không tìm thấy ý thức của mình đâu nữa, toàn bộ tâm tư lúc này chỉ có người đàn ông trước mắt.

Đoàn Văn Dã bế tôi lên đi vào bên trong.

Anh vừa đi vừa hỏi tôi với vẻ hứng thú.

“Có phải em muốn làm chút gì đó không?”

Tôi nhẹ nhàng đầu, muốn đến gần hôn anh.

Đoàn Văn Dã mỉm cười nghiêng đầu, nắm lấy cằm tôi ngăn động tác của tôi lại.

“Tôi ấy à, cũng đã già rồi, chơi không nổi cái trò ăn xong chùi sạch rồi bỏ chạy.”

Ồ.

Chỉ lớn hơn tôi sáu tuồi đã có thể dùng từ già để hình dung rồi sao……

“Cho nên, em mà không chịu trách nhiệm, anh nhất định sẽ báo cảnh sát.”

“Hiểu không?”

Tôi giống như đang đứng dưới gốc cây mơ.

Chỉ ngắm mơ không thể nào giải được cơn khát.

Trừ khi cho tôi ăn quả mơ.

Sau khi tôi hứa hết lần này đến lần khác, quả mơ kia rốt cuộc cũng đến bên miệng.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên.

Chỉ một cái chạm nhẹ rồi rời đi.

Đoàn Văn Dã theo bản năng đuổi theo, nhưng khi sắp chạm tới thì dừng lại.

“Còn hôn cho có lệ như vậy thì em đừng hôn nữa.”

Giọng nói khàn khàn để lộ ra chút hàm ý dạy dỗ.

“Mở miệng, tự mình tới đây.”

Tôi ôm lấy cổ anh, một lần nữa đến gần.

Nhưng lần này lại không dễ dàng trốn thoát.

Ngược lại bị anh níu kéo dây dưa không dứt.

6

Bên này Lương Tầm cúp máy xong cũng vừa vặn bước tới cửa nhà.

Hắn còn đang nghĩ tới giọng nữ trong điện thoại của Đoàn Văn Dã vừa nãy.

Thực sự rất quen tai……

Hắn vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa bước vào.

Bà nội Lương đang ngồi ăn táo trên ghế sô pha, lúc nhìn thấy hắn không khác gì thấy quỷ.

“A!!!!”

“A Tầm! Sao cháu lại ở đây!”

“Hôm nay trong khoa không có tiết nên cháu trở về thăm bà.”

Lúc này bà nội Lương mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Lập tức lấy di động ra kiểm tra.

Sau đó bà mới phát hiện, tin nhắn vốn phải gửi cho Lương Tầm không biết từ lúc nào lại gửi cho Đoàn Văn Dã……

Hiện tại đã trôi qua một tiếng rồi.

Đầu óc bà nội Lương trở nên trống rỗng……

“Về sau bà đừng tác hợp cho cháu và Du Hạ nữa.”

Lương Tầm vốn đã chuẩn bị sẽ nghe bà nội lặp đi lặp lại những lời nhàm chán như trước.

Nhưng hiếm khi thấy bà lại im lặng một lúc lâu như lần này.

Tiếp đó lại đồng ý với câu nói của hắn.

“Bà đang nghĩ…… thử tác hợp Hạ Hạ với chú út của cháu xem thế nào……”

Động tác lướt điện thoại của Lương Tầm dừng lại một chút.

Loại cảm xúc này rất khó giải thích.

Đời trước dây dưa với Du Hạ mấy năm, trong tiềm thức vẫn luôn coi cô là vị hôn thê của hắn.

Là vật sở hữu của mình……

Hiện tại nghe được tin cô có thể sẽ gả cho người khác liền cảm thấy khó chịu mà lại không thể nói ra.

Do đó, hắn chỉ có thể bình tĩnh từ chối giúp Du Hạ. (Yi: hong có mướn)

“Không có hy vọng đâu.”

“Chú út không ưng Du Hạ, hơn nữa Du Hạ cũng đã có người mình thích.”

Bà nội Lương cười lạnh một tiếng.

“Không phải cháu thích Tống An Nhiên sao, còn quản nhiều chuyện như vậy làm gì?”

“Bà vốn còn định đợi đến lúc hai đứa đính hôn sẽ đi tìm nó, báo cho nó biết tin tức này, để nó hoàn toàn hết hy vọng.”

Lương Tầm sững sờ.

Điện thoại đang cầm trong tay cứ thế rơi xuống.

“Bà nói cái gì?”

Hóa ra…… đời trước tin nhắn kia thật sự không phải do Du Hạ gửi?

7.

Điều hắn không biết chính là, chú út không ưng Du Hạ trong miệng hắn lúc này lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ tôi.

Đoàn Văn Dã mà tôi biết từ trước đến nay đều không thích nói nhiều.

Nhưng bây giờ tôi thật sự không hiểu một loạt câu hỏi liên tiếp cùng đoạn đối thoại lúc này có ý nghĩa gì.

“Anh là ai?”

Tôi trốn tránh không trả lời.

Đoàn Văn Dã liền bắt tôi phải nhìn anh.

“Em muốn đi đến trước gương phải không?”

Tôi đành phải mở miệng.

“Đoàn, Văn Dã.”

“Gọi lại lần nữa.”

“Đoàn Văn Dã……”

8

Thật đáng thương……

Tại sao tôi không thể chìm vào giấc ngủ say giống như trong tiểu thuyết……

Lại cứ phải tỉnh táo đối mặt với mọi thứ.

Cũng may tôi không xoay mặt về phía Đoàn Văn Dã, nên quyết định tiếp tục giả ch.ết.

“Đừng giả vờ nữa, anh biết em tỉnh rồi.”

Giọng nói khinh bỉ của Đoàn Văn Dã hoàn toàn phá nát thể diện mà tôi phải rất vất vả mới duy trì được.

Không được hoảng sợ.

Tôi nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng giả ch.ết đến cùng.

Đoàn Văn Dã khẽ cười một tiếng.

“Bỏ đi.”

“Thêm một lần nữa nhé.”

Sau đó mắt cá chân của tôi bị nắm lấy.

Tôi lập tức nhảy dựng, mở to hai mắt.

“Tỉnh?”

Đoàn Văn Dã cụp mắt nhìn tôi.

Nhiệt độ ở tai dần dần tăng lên.

Tôi mím môi không nói lời nào.

Đoàn Văn Dã rời giường, bước đến bên tủ cầm điện thoại ấn ấn mấy cái.

Vài giây sau, anh đem màn hình hướng về phía tôi.

Tôi nhìn con số “110” thật to trên đó quả thực huyết áp muốn tăng vọt.

Người đàn ông cười như không cười nhìn tôi.

“Có nhớ trước đó anh đã nói gì với em không?”

Anh muốn tố cáo tôi, thật hả???

Trong lúc tôi đang rối rắm không biết đáp lời thế nào, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Du Hạ, tôi biết cô đang ở trong đó.”

“Cô mau mở cửa, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Là Lương Tầm.

Phiền phức cứ nối gót nhau mà đến.

Tôi luống cuống nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong đầu lúc này chỉ toàn một mớ hỗn loạn.

Lương Tầm ở bên ngoài vẫn đập cửa không ngừng.

Đoàn Văn Dã mất hết kiên nhẫn.

Khẽ cau mày trực tiếp đi ra mở cửa.

“Có chuyện gì mà cháu lại đến làm phiền vào lúc này?”

Lương Tầm sửng sờ mất hai giây.

“Chú út, sao chú lại ở đây?”

“Là bà nội nói Du Hạ ở chỗ này mà?”

Giờ phút này ở trong chăn lòng tôi lạnh như tro tàn.

Tuy rằng tôi không nghe được Đoàn Văn Dã trả lời thế nào, nhưng trong đầu đã tưởng tượng ra cơn bão sắp ập đến.

Cho đến khi……

“Chú út, bạn gái của chú đang ở bên trong sao?”

Lương Tầm không khỏi nhớ tới cuộc gọi trước đó.

“Chắc là bà nội đã nhớ nhầm, cháu lại đi đến nhà Du Hạ hỏi một chút.”

Trước khi đi còn ngầm hiểu trong lòng quay lại khẽ cười.

“Không quấy rầy chú và thím nhỏ nữa.”

“Giúp cháu gửi lời chào đến thím nhỏ nhé.”

Đến tận khi Đoàn Văn Dã lần nữa đóng cửa lại tôi vẫn không có chút phản ứng.

Một mối nguy gần như không thể tránh khỏi cứ như vậy bị một kẻ não phẳng như Lương Tầm giải quyết?