Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 11: Thích ăn chua



Editor: Tô

Beta: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Liễu Sùng thấy Trình Ương rốt cuộc cũng tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trình Ương, hơi ấm ở đầu ngón tay lưu lại bên tai, dịu dàng nói "Đói bụng không, nấu chút mì cho em ăn nha?"

Trình Ương không trả lời, cậu yên lặng chăm chú nhìn Liễu Sùng, trong mắt đối phương đầy sự kiên định, dịu dàng và ẩn ẩn đau lòng. Dù cho mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy nhưng từ đầu tới cuối đối phương cũng không hề có ý trách cứ, Trình Ương càng áy náy nhưng cũng càng thích Liễu Sùng hơn. Cậu hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, trên mặt đầy vẻ ỷ lại cọ cọ vào tay Liễu Sùng, nhỏ giọng đáp lời.

Liễu Sùng luôn lo lắng cậu sẽ vì chuyện này mà tự trách bản thân, cự tuyệt mọi lòng tốt để trừng phạt chính mình, may mà Trình Ương không có. Anh nở một nụ cười, tiến lên cúi đầu xuống chạm vào môi cậu, nụ hôn này mang theo vô vàn sủng nịch nuông chiều. Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, hâm nóng cơm nguội đã vón thành cục rồi đổ vào bát cho mình ăn, rửa nồi sạch sẽ để nấu mì.

Trong phòng cho thuê không có tủ lạnh, thức ăn đều là mua về ăn liền. Trình Ương nằm cả ngày, Liễu Sùng cũng không có tâm tư mà đi mua đồ ăn, bây giờ muốn nấu mì mới giật mình phát hiện một cây hành lá hẹ cũng không có để nêm đồ ăn. Anh chỉ đành đập cho cậu hai quả trứng gà, mỡ heo* với tỏi gừng vào nước mì cho cậu ăn.

Mỡ heo, còn được gọi là "dầu" hoặc "dầu lợn" ở Trung Quốc. Nó được chiết xuất từ thịt lợn, trạng thái ban đầu là dầu ăn lỏng hơi vàng, ở nhiệt độ phòng là chất rắn màu trắng hoặc vàng nhạt.

Trình Ương đã xuống giường, giờ đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách ngẩn người. Liễu Sùng bưng mì từ nhà bếp ra thấy dáng vẻ này của cậu liền biết cậu nhất thời sẽ khó mà quên được, nhưng anh cũng không tính mở miệng trấn an cậu. Anh yên lặng đặt mì xuống trước mặt Trình Ương, cũng không quấy rầy cậu, cẩn thận trộn thật đều rồi sau đó mới nhét đũa vào trong tay cậu, nói "Ăn đi."

Trình Ương hoàn hồn, ngoan ngoãn nhu thuận gật đầu, cầm đũa chậm rãi đảo vài lần, nhấc đũa lên chuẩn bị ăn thì cảm giác buồn nôn ập tới, nôn khan một tiếng sau đó vội vã đặt đũa xuống chật vật chạy vào nhà vệ sinh.

Liễu Sùng nhíu mày, đứng dậy đi theo vào nhà vệ sinh vỗ lưng cho cậu.

Cả ngày Trình Ương không có gì trong bụng dĩ nhiên là không ói ra được cái gì, nhưng trong dạ dày không ngừng cuồn cuộn. Cậu ngồi xổm bên bồn cầu nôn oẹ hồi lâu, nôn đến mệt rã rời nhưng chỉ nôn ra được một ít nước chua.

Mặt Liễu Sùng căng thẳng đứng ở bên cạnh chăm sóc, lông mày nhíu lại vì lo lắng. Thấy Trình Ương nôn tới mức mặt mày đầy nước mắt thì trong lòng đau xót vô cùng. Vội vã đưa khăn tới cho Trình Ương lau mặt, lại đi rót nước chờ cậu súc miệng xong rồi đỡ cậu về sofa nghỉ ngơi. Trình Ương có vẻ như rất mệt mỏi, vừa tới nơi cậu mềm nhũn ngã xuống ghế sofa, nhắm mắt thở dốc.

Liễu Sùng ngưng trọng nhìn Trình Ương vài giây rồi sau đó khuỵu gối ngồi xổm trước mặt cậu, duỗi tay vuốt ve cái trán đầy mồ hôi của cậu, hốc mắt có chút đỏ lên nói "Chỗ nào không thoải mái thì phải nói anh. Tiền không có vẫn có thể kiếm lại được, em đừng tự dày vò bản thân như vậy."

Trình Ương uể oải khẽ lắc đầu, đưa tay nắm lấy quần áo của Liễu Sùng, tiến lên phía trước rồi tựa đầu vào lồng ngực của đối phương, ngửi hơi thở độc nhất vô nhị trên người anh. Trình Ương biết Liễu Sùng lo lắng cho mình, làm sao có thể tạo thêm phiền phức cho anh, nói chi là cố ý làm khổ bản thân khiến đối phương lo lắng. Nhưng cơ thể cậu đột nhiên khó chịu không thể nào giải thích được, nôn xong thì cảm người mềm nhũn chỉ muốn ngủ.

Liễu Sùng thuận thế ôm lấy Trình Ương, sờ lên mái tóc đen mềm mại của cậu, nhỏ giọng hỏi "Em còn muốn ăn mì không? Không ăn thì chúng ta đi nghỉ ngơi, ngày mai đi bệnh viện khám xem."

Trình Ương lại lắc đầu, Liễu Sùng chỉ đành phải dọn dẹp chén đũa rồi đưa Trình Ương về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Sùng đưa Trình Ương tinh thần mệt mỏi đi bệnh viện khám bệnh. Bất đắc dĩ trong túi không có tiền không thể nào làm các xét nghiệm khác chỉ có thể đi khoa ngoại khám bình thường.

Bác sĩ sau khi nghe nguyên nhân bệnh rồi suy đoán có thể liên quan đến cảm xúc bất ổn, ông dặn dò Trình Ương cố gắng giữ tâm trạng thoải mái, kê cho vài liều thuốc đuổi hai người đi.

Liễu Sùng để Trình Ương ngồi xuống băng ghế "Em ngồi đây chờ anh một chút, anh đi đóng tiền lấy thuốc."

Trình Ương yếu ớt cau mày, trong thoáng chốc trong lòng không giải thích được kháng cự chuyện uống thuốc, cậu nắm thật chặt cổ tay Liễu Sùng, nhỏ giọng nói "Em không muốn uống thuốc."

Liễu Sùng lần đầu tiên nhìn thấy tính nóng nảy và trẻ con của đối phương, vô cùng kiên nhẫn nhỏ giọng dỗ dành " Em đang bị bệnh, không uống thuốc thì làm sao mà khoẻ được? Chút thuốc này không tốn bao nhiêu tiền cả, đừng lo, anh vẫn còn tiền mà."

Chân mày Trình Ương càng nhíu chặt, không nói gì nhưng tay lại siết chặt cổ tay Liễu Sùng, thái độ vô cùng rõ ràng.

Hai người giằng co hồi lâu, sau một lúc Liễu Sùng nhận thua trước, anh thầm thở dài, trở tay cầm tay đối phương, nói "Không muốn uống thuốc thì không uống, đi thôi, anh dẫn em đi ăn sáng."

Trình Ương gật đầu, đi theo Liễu Sùng ra khỏi bệnh viện.

Phố ăn vặt rất náo nhiệt, Liễu Sùng che chở Trình Ương tránh cho người khác chen lấn "Muốn ăn chút gì không?"

Trình Ương vừa đi vừa nhìn, luôn cảm thấy những thức này không phải quá đầy mỡ thì chính là quá ngấy, cho nên không có cảm giác muốn ăn tí nào. Ngay cả món bình thường thích ăn nhất vừa nghe Liễu Sùng nhắc tới cũng cảm giác nhợn nhợn muốn ói. Đi hết hẻm nhỏ cũng không tìm thấy món muốn ăn, ngược lại khiến trong lòng có chút chán ghét. Liễu Sùng cũng không nóng nảy, kiên nhẫn cùng Trình Ương quay người trở về.

Đi ra không được bao xa thì đột nhiên Trình Ương dừng lại trước của hàng trái cây, có chút mong đợi nhìn Trình Ương "Em muốn ăn mận."

"Muốn ăn thì mua." Liễu Sùng cười một tiếng, để Trình Ương đứng một bên chờ, anh đi vào tiệm mua mận.

Mận tháng 6 chưa chín hẳn, chưa kể quả còn nhỏ, có màu xanh rất tươi, chỉ nhìn thôi đã thấy ê răng. Cũng không biết sao Trình Ương lại đột nhiên muốn ăn đồ chua như vậy, nhưng chỉ cần cậu chịu ăn thì cho dù Liễu Sùng có bất mãn đi nữa, vẻ mặt đầy chê bai chọn trái chọn phải, vẫn chọn cho Trình Ương 1 ký mận.

Liễu Sùng xách mận đi tới trước mặt Trình Ương, cậu liền vội vã đưa tay nhận lấy.

Liễu Sùng giơ tay lên tránh tay của Trình Ương "Còn chưa rửa, về nhà rồi ăn."

Trình Ương mím môi, đưa mắt nhìn chằm chằm mận "Em chỉ ăn một trái thôi."

Liễu Sùng rất là bất ngờ nhướng mày, chưa bao giờ thấy cậu nóng lòng mà lộ dáng vẻ đáng yêu vô cùng như vậy. Trình Ương ở trước mặt mình luôn là vẻ mặt bình tĩnh bộ dáng rất có chủ kiến, cậu không thuận theo nịnh nọt bất cứ người nào, có lúc có thể nói là tính cách lạnh lùng. Mặt trẻ con giận dỗi này cũng hôm nay mới thấy được, trong lòng lập tức mềm thành một đống, mò ra hai trái mận cẩn thận lau sạch trên tay áo mình rồi mới đưa cho cậu "Em ăn đi."

Trình Ương như nhặt được báu vật, mừng rỡ nhận lấy mận ăn, ăn xong hai trái rồi cũng không hỏi xin Liễu Sùng mà mắt luôn dán vào túi nilon. Ánh mắt mong chờ như vậy tất nhiên Liễu Sùng không thể làm lơ được, càng không có cách nào kháng cự cậu nên lại lấy tiếp ra lau sạch rồi đưa cho đối phương ăn. Cũng vì vậy mà tâm trạng Trình Ương khôi phục không ít, đến lúc đến dưới lầu thì cả một túi mận chỉ còn lại mấy trái.

"Ăn ngon vậy sao?" Liễu Sùng thấy chân mày cậu thậm chí không nhăn chút nào, cứ ăn như ăn thịt. Anh tò mò lấy ra một trái mận cắn một cái, nhất thời bị chua đến rùng mình, vội vàng quăng trái mận trong tay vào thùng rác, nhìn Trình Ương cau mày nói "Chua như vậy mà sao em ăn được thế?"

"Cũng ngon mà, không chua lắm." Trình Ương vừa nói vừa cắn một ngụm, làm Liễu Sùng thấy răng ê ê.

Sau khi ăn xong một túi mận thì tâm trạng Trình Ương cũng vui vẻ lại không ít, cuối cùng Liễu Sùng cũng yên tâm. Ở nhà cùng với cậu đến 3 giờ rưỡi, thấy sắp đến ca làm mới không thể không đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Anh một bên thay đồ một bên dặn dò "Em ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh đi làm, sẵn tiện xem chuyện kia có tiến triển gì không."

Trình Ương ừ một tiếng, nhìn động tác vội vàng thay quần áo của anh đột nhiên trong lòng hơi chua xót.

"Buổi tối muốn ăn cái gì thì nhớ xuống dưới mua, không muốn đi thì gọi điện thoại đặt giao tới. Điện thoại anh để ở nhà cho em dùng, có chuyện gì thì gọi tới điện thoại bàn ở tiệm tìm anh." Liễu Sùng mặc quần áo tử tế xong đi tới khom người hôn Trình Ương một cái "Không cần đón anh, nhanh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, mai anh đưa em đi làm."

Trình Ương có chút say đắm nụ hôn của Liễu Sùng, cậu miễn cưỡng mím môi, chăm chú nhìn Liễu Sùng.

Ánh mắt này lập tức làm cho Liễu Sùng có chút không tự chủ được, lại cúi đầu hôn cậu một cái rồi mới ra khỏi nhà.

Liễu Sùng đến quán cà phê vào ca làm, thay quần áo xong đi ra thì gặp được ông chủ, ông vỗ vỗ vai cậu thổn thức nói "Không nghĩ tới loại chuyện như vậy lại xảy ra trong tiệm tôi. Tôi nghe nói hai người đó là kẻ phạm tội nhiều lần rồi, ngay cả thẻ căn cước cũng là giả, nhưng mà muốn bắt được người không khó. Cậu cũng đừng có suy nghĩ nhiều quá, làm việc tốt rồi đến ngày 10 tiền lương hai người kia tính cho cậu. Về cũng đừng cãi nhau với em cậu, còn nhỏ, bị một lần nhớ lâu."

Liễu Sùng gật đầu, bộ dạng thật lòng nghe lời, cũng không từ chối lòng tốt của ông chủ. Bây giờ anh rất cần tiền, từ lúc rời thành phố A thì thân thể Trình Ương luôn xuất hiện tình trạng như vậy, nếu không cẩn thận kiểm tra xem có bệnh ẩn gì không, lỡ như lòi ra cái bệnh nặng gì đó thì anh thật sự không biết làm gì cho phải.

Ông chủ thấy đối phương chín chắn bình tĩnh như vậy không khỏi hài lòng gật đầu. Đột nhiên thay đổi cái nhìn, hai người trẻ tuổi bình tĩnh gặp biến không hoảng như vậy rất hiếm thấy, là một nhân tài đáng để đào tạo. Ông cười một tiếng, nói thêm mấy câu rồi mới rời đi.

Liễu Sùng im lặng than nhẹ một tiếng, xoay người vào quầy pha chế làm việc.

Tiền không còn nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, công việc cũng không thể bỏ. Vì vậy dù trong lòng phiền não nhưng lúc làm việc vẫn phải cẩn thận. Cho dù Liễu Sùng lo lắng đi nữa cũng sẽ không biểu hiện ra, Trình Ương cần anh.

Buổi tối, trong quán cà phê thanh tịnh và đẹp đẽ đột nhiên có mấy vị cảnh sát đến muốn tìm Trình Ương. Trình Ương nghĩ trong đầu hẳn là chuyện Trương Hùng có tiến triển nên vội vàng tiếp đón.