Gì? Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 33: Cảm giác được làm cha



Editor: Tô

Beta: Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Sau khi biết được ngày mai con mình có thể rời khỏi lồng ấp, ngay hôm đó Liễu Sùng đã đưa Trình Ương đến siêu thị mẹ và bé để mua các sản phẩm dành cho trẻ sơ sinh.

Trong siêu thị mẹ và bé cái gì cần có cũng đều có, nhiều bà mẹ bế theo con nhỏ cùng gia đình lựa đồ, thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi vài câu. Liễu Sùng và Trình Ương thì khác, hai người không chỉ là đực rựa mà còn trưng vẻ mặt mê man nhìn qua nhìn lại đồ dùng cho trẻ sơ sinh, nhìn cái nào cũng cảm thấy cần nhưng lại không biết nên mua cái gì.

Trên kệ treo rất nhiều những bộ quần áo nhỏ tinh xảo đẹp mắt, quần tất quần vải các loại đủ cả. Bởi vì là người mới nên Liễu Sùng với Trình Ương không có kinh nghiệm gì, chọn đồ dựa trên kích thước, căn bản không rõ chúng có phù hợp với trẻ sơ sinh hay không. Hai người đi dạo một vòng, đồ thì không chọn được mà đã có hơi hoa mắt, đồng thời không khỏi tặc lưỡi hít hà vì giá cả của đồ trẻ sơ sinh, thật sự quá mắc.

Liễu Sùng và Trình Ương bước đến kệ bán tã để tìm tã của con. Trình Ương nhìn giá cả rồi tính toán một chút, chỉ vào một gói tã màu xanh bảo Liễu Sùng "Cái này giá khá rẻ, mua cái này đi."

Liễu Sùng nghe vậy lấy bịch tã xuống nhìn hồi lâu, ngoại trừ nhận được mặt chữ bên ngoài thì không nhìn ra gì cả. Anh cân nhắc trọng lượng, lông mày hơi cau lại, hiển nhiên không hài lòng, vì vậy lại để bịch tã lên kệ "Chọn loại giá vừa phải, giá rẻ quá anh không dám cho con mình dùng. Rẻ quá không tốt."

Trình Ương nhìn giá tã cao vút mà cảm thấy có chút oán giận. Cậu thực sự không muốn bỏ ra hàng chục tệ cho một cái bọc đựng chất thải dùng một lần, mặc dù là cho con trai mình dùng thì nó cũng quá đắt rồi. Liễu Sùng kiếm tiền quá cực khổ, cậu không đành lòng nên liền nói "Thực sự không được thì chúng ta tìm quần áo cũ làm tã vải cũng được, bẩn thì giặt dùng lại. Em trai em hồi đó cũng dùng như vậy."

Liễu Sùng đang cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng trên bao bì thì nghe cậu nói vậy, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt Trình Ương nghiêm túc, nhìn không giống đang đùa. Liễu Sùng tất nhiên biết cậu muốn tiết kiệm tiền, trong lòng không rõ nên vui vì cậu quá hiểu chuyện, hay chua xót vì bản thân không thể cho cậu và con trai hoàn cảnh sống tốt hơn. Ngay cả tã đi vệ sinh cũng làm cậu phải đắn đo như vậy. Liễu Sùng dịu dàng cười cười, giơ tay sờ đầu Trình Ương, nói "Em chỉ cần chăm sóc em với con trai cho tốt là được rồi, chuyện tiền bạc em đừng bận tâm. Đây là những thứ cần thiết, không cần tiết kiệm chút tiền này đâu, phải cho con trai chúng ta dùng đồ tốt mới được. Quần áo cũ thô ráp như vậy khiến mông bẩn mất, cứ mua tã đi."

Thật ra Trình Ương cũng không nỡ để con mình chịu thiệt, chỉ đành than nhẹ một tiếng, tiếp tục cùng Liễu Sùng lựa tã.

Đương lúc mơ hồ không biết đường nào mà lần thì có một người phụ nữ trẻ mang thai lảo đảo đẩy xe đẩy nhỏ đi tới, nhìn thấy hai cậu nhóc đang nghiêm túc tìm tã, cô không khỏi nở nụ cười ấm áp, đi thẳng vào tìm thứ mình cần. Chờ lúc chọn xong chuẩn bị đi thì phát hiện hai người vẫn đang nghiên cứu, người phụ nữ mang thai suy nghĩ một chút, tiến tới hỏi "Mấy cậu tìm tã cho bé mấy tuổi dùng đó?"

Hai người nghe vậy liền đứng dậy, thấy là phụ nữ có thai nên lễ phép gật đầu nói: "Một tháng ạ."

"Một tháng dùng cái này là được, còn lúc ban đêm thì mua tã giấy." Chị bầu vừa nói vừa chỉ hai loại sản phẩm.

Liễu Sùng Trình Ương liếc nhau một cái, sau đó cầm lên nhìn một chút, Liễu Sùng có chút tò mò hỏi người phụ nữ "Hai cái này có gì khác nhau ạ?"

Người phụ nữ cười một tiếng, nhận lấy đồ trong tay hai người giơ lên "Đương nhiên là khác. Đây là tã lót, nếu bị bẩn có thể giặt đi dùng lại. Còn cái này là tã giấy dùng một lần, cho bé mặc vào ban đêm, nhưng nó không thoáng khí và không tốt như tã giấy, vì vậy các cậu có thể sử dụng tã lót cho bé con vào ban ngày và sử dụng tã giấy vào ban đêm."

Hai người bừng tỉnh, đồng thanh nói cảm ơn, sau đó xách một bịch, cuối cùng mua như nhau.

Chị bầu thấy hai người không có chút kinh nghiệm nào liền nhiệt tình nói "Các cậu còn muốn mua gì nữa, để chị giúp các cậu chọn."

Liễu Sùng vội vã tỏ vẻ cảm kích "Cảm ơn chị, vậy làm phiền chị lắm, bọn em đi hỏi nhân viên bán hàng là được rồi."

Chị bầu nhiệt tình mười phần, xua tay nói "Không sao đâu, có cái gì mà phiền phức hay không phiền phức, dù sao chị cũng phải mua ít đồ cho bé, mấy cậu vừa hay không biết mua thì đi chung với chị luôn. Nhân viên bán hàng nói không thấu đáo lắm, ở đây gần như toàn là cô gái trẻ tuổi, nào có kinh nghiệm như chị đã chăm qua con nhỏ, các cậu theo chị mua là được rồi."

Hai người đứng ngoài cửa nghe lời này đột nhiên không phản đối nổi. Bọn họ thực sự thiếu kinh nghiệm, nói không chừng còn có thể được chị bầu chỉ bảo một chút nên liền ngầm đồng ý.

Ba người họ qua lại dăm ba câu, đã dần quen thuộc hơn thì tự giới thiệu với nhau. Chị bầu tên là Vương Lâm, chị mới ngoài đôi mươi đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Người từng trải có khác, Vương Lâm quả thật biết rất nhiều, chọn đồ cũng rất cẩn thận, cũng sẽ cân nhắc qua giá cả. Cô dẫn hai người đi qua lại trong siêu thị, mua được cái gì thì liền giảng cái đó. Biết bé là sinh non thì không khỏi thổn thức một hồi, ở phương diện chăm sóc trẻ con nói lại càng thêm cẩn thận hơn, còn hết sức nghiêm túc liên tục dặn dò bọn họ sinh non cần chú ý thật nhiều.

Hai người bị thái độ nghiêm túc của chị làm hơi căng thẳng, như học sinh tiểu học nghiêm túc gật gật đầu, ghi nhớ từng điều một.

Đi theo Vương Lâm dạo hơn nửa ngày, mua sữa bột, bình sữa, quần áo, tất, chăn mềm tổng cộng gần một ngàn năm trăm tệ, dù hơi xót nhưng thực sự cũng rất thích thú.

Ba người cùng nhau rời siêu thị, Liễu Sùng xách bao lớn bao nhỏ, trong đó là xách giúp Vương Lâm không ít, mà Trình Ương cũng xách tượng trưng một bịch tã lót. Dù sao vết thương trên bụng cậu vẫn chưa hồi phục tốt, Liễu Sùng tự nhiên sẽ không nỡ khiến cậu mệt mỏi. Bởi vì giảng giải cho hai người tốn rất nhiều thời gian, sau khi ra ngoài trời cũng đã sập tối rồi. Để cảm ơn Vương Lâm đã giúp đỡ họ, Liễu Sùng đề nghị "Tìm một chỗ gần đây ăn đi chị."

"Không cần phiền vậy đâu. Chị ra ngoài có hơi lâu rồi, nếu không về thì người nhà sẽ lo lắng mất. Có dịp sẽ gặp lại, sau này có gì không hiểu có thể gọi hỏi chị." Vương Lâm vừa nói vừa đọc số điện thoại, Liễu Sùng để Trình Ương móc điện thoại trong túi anh ra ghi lại, gọi qua, điện thoại Vương Lâm reo lên mới ngắt cuộc gọi.

Sau khi đưa Vương Lâm đến bên đường bắt taxi thì Liễu Sùng cất hết đồ của cô lên xe, tiễn cô đi rồi liền xoay người cầm lấy tất cả đồ trong tay Trình Ương, hất cằm lên nhìn séc áo khoác của cậu "Kéo cổ áo lên, đừng để bị gió lớn thổi bệnh, chúng ta đi ăn thôi."

Trình Ương cười cười, ngoan ngoãn kéo dây séc lên, đi theo Liễu Sùng đi ăn cơm.

Trở lại bệnh viện, hai người cởi giày chạy lên trên giường làm ổ. Phòng bệnh thật sự yên tĩnh, không có chuyện gì để làm thì suy nghĩ muốn gặp con trai đã ép xuống đáy lòng cả ngày liền trồi lên quấy phá. Thời gian bỗng dưng trôi qua quá khó khăn, Liễu Sùng ngồi không yên, kéo chăn cho Trình Ương bên cạnh, giơ tay ôm lấy vai cậu nói "Con chúng ta chưa được đặt tên, em nghĩ tên đi."

Mắt Trình Ương sáng lên, mấy giây sau lúng túng nhìn Liễu Sùng "Em không biết đặt tên như thế nào, hay là anh đặt đi."

Liễu Sùng cười khan "....Anh cũng không biết."

"..."

Cả hai nói chuyện rôm rả, hy vọng thời gian trôi qua mau, nghỉ ngơi sớm một chút để tỉnh dậy là có thể gặp con. Nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp con thì lại háo hức đến mức không ngủ được.

Vất vả lắm mới mệt mỏi để mà ngủ được đã là chuyện của hai tiếng sau.

Sáng sớm hôm sau, cả hai thức dậy chuyện đầu tiên làm là tắm rửa và ăn sáng, sau đó về chuẩn bị thoả đáng quần áo, chăn bông để đón bé con, chỉ đợi viện trưởng tới thông báo đón bé.

Chuẩn tám giờ, viện trưởng đúng giờ mà đến, cầm cuốn sổ hỏi bệnh tình của Trình Ương như mọi khi rồi yêu cầu khám lại lần nữa, khám xong có thể đón con về nhà. Trình Ương dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng Liễu Sùng lại nhíu mày, nói là có chuyện muốn trao đổi với viện trưởng trước rồi hai người lần lượt ra khỏi phòng bệnh.

Trong góc khuất hành lang, Liễu Sùng dựa vào tường, thần sắc có chút lãnh khốc, đang cân nhắc từ ngữ để hỏi cho rõ ràng thì viện trưởng Triệu đã mở miệng nói trước "Hành động của tôi gần đây hẳn đã mang đến quấy nhiễu cho cậu rồi nhỉ. Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ hại các cậu. Cậu cũng biết đó, tình huống của Tiểu Trình có chút đặc biệt, tôi chẳng qua là tò mò nên muốn ghi chép một chút số liệu thôi, nhìn xem có chỗ nào khác với bình thường không ấy mà."

Liễu Sùng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Viện trưởng Triệu đối với anh mà nói chính là ân nhân, nhưng cũng là tai họa ngầm. Vì Trình Ương với con, Liễu Sùng cho dù lương tâm ôm áy náy cũng không dám tin tưởng người nào một trăm phần trăm. Nhưng lúc này thấy ông thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến anh cảm giác mình có chút tiểu nhân. Trình Ương có thể mang thai đúng là vấn đề rất khó hiểu, đừng nói viện trưởng Triệu tò mò, chính anh đây cũng tò mò, chỉ có điều sự tò mò ấy đã bị đau lòng lấn át mà thôi. Cho nên anh chỉ có thể bày tỏ mình đã hiểu "Xin lỗi viện trưởng, tình huống của Trình Ương ngài cũng biết rồi, con không hy vọng chuyện của cậu ấy bị mọi người biết, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng con. Nếu có chỗ nào xúc phạm ngài thì xin ngài thông cảm."

Viện trưởng không những không để tâm chuyện Liễu Sùng hoài nghi mình mà còn thấu hiểu vỗ vai anh trấn an "Không sao, tôi biết mà, cũng trách tôi không nói trước khiến cậu lo lắng. Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi với hai y tá sẽ giữ bí mật, không phải muốn gặp con sao, dẫn Tiểu Trình đi làm kiểm tra đi rồi đón con."

Liễu Sùng gật đầu nói cảm ơn, cùng ông quay lại phòng bệnh dẫn Trình Ương đi làm kiểm tra, cuối cùng cũng có thể đi gặp đứa bé.

Hai người đeo khẩu trang, đứng thẳng bên người y tá quan sát cô ấy cẩn thận dùng chăn bông nhỏ bọc đứa bé bế từ trong lồng ấp ra, giờ khắc đó nhất thời khẩn trương tới quên cả thở.

Y tá thay đổi nhiều tư thế bế đứa bé để giải thích cho hai người cách bế trẻ đúng cách và những điểm cần chú ý. Hai người cũng giơ tay theo mô phỏng động tác. Y tá nhìn thủ pháp của hai người, thấy Trình Ương đã học được không tệ lắm liền nắm tay dạy cậu bế đứa nhỏ, học được hòm hòm rồi liền giao đứa bé cho Trình Ương để bọn họ tự do phát huy. Liễu Sùng thấy vậy lập tức khẩn trương đi đến đưa tay ra đỡ phía dưới.

Trình Ương khẩn trương căng thẳng cả người, duy trì một tư thế động không dám động, môi khẽ run vì kích động. Cậu nhìn Liễu Sùng nở nụ cười hưng phấn, xong lại nhìn bé con đang ngủ say.

Nhóc đang ngủ say được bọc rất kín, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng hơi phúng phính, hai hàng lông mày cong vút đỏ ửng, chiếc mũi nhỏ hơi có chút thịt, nhìn qua trông hơi xấu thật nhưng lại khiến hai người cười vui đến không dời mắt được, ngây ngốc đứng nhìn một lúc lâu mới cẩn thận ôm lấy con trai của mình tạm biệt viện trưởng.

Giây phút này đây bọn họ chỉ muốn mang con trai về nhà.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan đến trẻ sơ sinh tác giả ngốc cũng không hiểu lắm, nếu có chỗ không hợp lý có thể nói, đừng để tui mắc thêm sai lầm nữa haha

Tên cúng cơm cho đậu nhỏ tác giả ngốc thật sự không nghĩ ra

Các cục cưng có ý tưởng thì nói thử cho tác giả ngốc này nghe dới hê hê, vô cùng cảm kích

Tô: Vụ tã lót với tã giấy Tô chỉ đọc sơ sơ với tra trên mạng để edit cho sát raw, có sai mng thông cảm~