Giả Bộ

Chương 25



Editor: Gió

Beta:
Bảo Trân




Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn họ. Chú lợn hồng trên màn hình không nhảy nhót tức giận mà đứng đó giống như đang đánh giá Ôn Nam Tịch qua màn hình lạnh lẽo. Ngay cả nụ cười trên mặt chú ta cũng không còn nữa.

Ôn Nam Tịch thu ánh mắt lại, đứng lên. Phó Diên nhìn cô một giây, xoay người đi về phía cửa thoát hiểm, gương mặt vô cùng anh tuấn nhưng biểu cảm lại rất lạnh lùng.

Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ, do dự vài giây, đưa máy tính xách tay cho thực tập sinh của Dịch Phong nhờ cậu ta giữ hộ. Sau đó cô rời khỏi vị trí, hơi ngây ra rồi đi về phía cửa thoát hiểm.

“Nam Tịch.” Dịch Phong gọi cô lại.

Sự dịu dàng hiếm có, bước chân Ôn Nam Tịch khựng lại, Phó Diên đang nắm tay nắm cửa ở phía trước rũ mắt xuống, dừng lại vài giây sau đó mở cửa đi ra.

Ôn Nam Tịch quay người lại nhìn Dịch Phong, cười cười, “Đàn anh, hôm nay không giúp được anh, thật sự xin lỗi.”

Dịch Phong yên lặng nhìn cô, “Không sao cả.”

Ôn Nam Tịch gật đầu. sau đó xoay người đi ra, cửa được khép hờ, cô đến bên cửa. cánh tay đưa ra khựng lại vài giây. Cô ngẩng mắt lên, lạnh lùng đẩy mở cửa, hành lang thoát hiểm có hơi tối, bởi không có cửa sổ nên lập tức nhìn thấy Phó Diên.

Anh đút tay vào túi quần, dựa vào tường, cổ áo sơ mi được mở lộ ra chiếc áo thun màu trắng bên trong.



Ánh mắt nhàn nhạt, đôi mắt ấy mang theo sự lạnh lùng, Ôn Nam Tịch dừng chân lại, Phó Diên nhìn cô một lát, “Qua đây một chút.”

Lời vừa nói ra, bầu không khí như bị đè nén thêm vài phần.

Hành lang thoát hiểm này trở nên hẹp vô cùng.

Ôn Nam Tịch mím môi, ngẩng đầu nhìn ô cửa nhỏ trên trần, men theo chút ánh sáng ấy mà đi lại gần anh hơn một chút.

Đứng trước mặt anh vài bước, nhìn vào mắt anh.

Cô mở miệng, “Anh muốn nói gì?”

Phó Diên không trả lời, cúi đầu lấy thuốc từ trong túi quần ra ngậm lấy rồi cầm bật lửa khẽ quẹt, ngọn lửa bùng lên.

Ôn Nam Tịch nhìn đầu thuốc lá của anh. Khói thuốc bay trước mặt, hình ảnh thiếu niên mười tám đôi mươi như đang xuất hiện trước mặt cô.



Phó Diên cầm lấy điếu thuốc nhướng mắt nhìn cô, “Năm nay Trần Phi mười chín tuổi, là thiên tài.”

Ôn Nam Tịch cũng đoán được Trần Phi khá nhỏ tuổi, nhưng không ngờ lại nhỏ tuổi đến vậy.

“Cậu ấy rất muốn em đến công ty giúp đỡ, đã phỏng vấn không dưới hai mươi người rồi, sau khi gặp được em thì cậu ấy không ưng ai cả.”

Ôn Nam Tịch không trả lời.

Ngọn thuốc vẫn đang cháy khẽ bay tới bên mắt, giờ đây cô lạnh nhạt hơn nhiều so với năm xưa, giống như nữ thần không với tới được, nụ cười khi ấy cũng đã biến mất.

Giọng Phó Diên chậm lại, “Nể mặt…”

Anh khẽ dừng lại, “Bạn học cũ, đến giúp nhé?”

“Trường số một và số hai cũng tính là bạn học cũ nhỉ, Ôn Nam Tịch.” Anh đứng thẳng lên rũ mi giống như đang từ trên cao nhìn xuống, anh rất cao, khi đứng như vậy thì bóng người phủ xuống có chút áp bức, Ôn Nam Tịch lùi lại một bước, theo phản xạ nhìn vào mắt anh, anh đang ngậm thuốc, dường như bộ dáng thiếu niên lại xuất hiện.

Cô khẽ dừng lại, “Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm, tuy nhiên…”

“Sao vậy?”

“Không sao, tôi sẽ suy nghĩ.” Ôn Nam Tịch lắc đầu, cô nhìn về phía cửa thoát hiểm, “Vậy tôi đi đây.”

Phó Diên nhìn theo ánh mắt cô, nhướng mày, anh đi về phía kệ đá bên cạnh, dập thuốc lên đó, “Đi đi.”



Lời vừa nói xong Ôn Nam Tịch đã mở cửa. Đầu ngón tay Phó Diên khựng lại, sau đó nhấn mạnh đầu thuốc.

Cánh cửa được đóng lại, Ôn Nam Tịch đã rời đi.



Rất nhanh sau đó cuộc họp bên ngoài đã bắt đầu, hành lang có nhiều người đi lại, Ôn Nam Tịch như được hít thở lại bầu không khí trong lành, bình tĩnh lại một chút rồi đi về phía phòng nghỉ.

Dịch Phong không ở trong phòng nghỉ, chỉ còn lại thực tập sinh đang cung kính cầm laptop giúp, thấy cô tới mắt sáng lên.

Ôn Nam Tịch cười nhận lấy máy, “Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”



“Không đâu ạ, tổ trưởng Ôn.” Nhất thời thực tập sinh vẫn chưa sửa được cách xưng hô, vẫn gọi như cũ, Ôn Nam Tịch cười cười cũng không nhắc cậu.

Cô nói: “Cậu đi trước đi, tôi thu dọn đồ xong cũng xuống ngay.”

“Hả? Chị không ở lại xem sao?”

Ôn Nam Tịch cầm máy tính, đáp: “Trong nhà có chút việc nên tôi phải về trước, cậu nói với đàn anh giúp tôi một tiếng.”

“Được ạ, được ạ.” Thực tập sinh đứng nguyên tại chỗ, Ôn Nam Tịch kéo cửa đi ra, hội trường gần như đã không còn chỗ trống, cô đi về phía Nguyên Thư đang báo cáo, đợi một lát, Nguyên Thư báo cáo xong liền chạy qua, “Cậu chạy đi đâu vậy? Đàn anh của cậu nói cậu bị gọi đi rồi.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười, “Tớ về trước đây, hôm nay không xem được, phí mất một tấm thẻ của cậu rồi?”

“Hả? Phải về rồi sao? Có phải nhận được thông báo phỏng vấn rồi không?” Nguyên Thư nói tiếp, “Không sao, có một tấm thẻ thôi, không cho cậu tớ cũng không dùng đến.”

“Vậy tớ đi đây.”

“Ừm, tối mình cùng đi ăn.”

Ôn Nam Tịch lấy chìa khoá xe đi ra khỏi hội trường đông đúc. Nguyên Thư cầm micro xoay người lập tức nhìn thấy một bóng người đứng ở phía bên đó, là Phó Diên, trong đám người đông đúc, anh mặc áo sơ mi trắng trông vô cùng nổi bật đang nói chuyện với ai đó. Nguyên Thư bình tĩnh lại mới nhớ ra, năm đó chuyên ngành Phó Diên chọn là khoa học máy tính.

Anh nói chuyện xong liền đi về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn về chỗ ngồi khựng lại vài giây mới đi vào ngồi.

Chỗ ngồi bên cạnh anh để trống.

Nguyên Thư phản ứng lại, ôi mẹ ơi, đó không phải là chỗ của Ôn Nam Tịch sao. Tiếc thật đấy, Ôn Nam Tịch về mất rồi.

Lúc này.

Ở phía hội trường có người bước vào, cô ta đi giày cao gót, đeo kính râm đang tìm kiếm ai đó trong đám đông, Nguyên Thư ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Nhan Khả.

Cô khựng lại xì một tiếng. Mẹ, người này lại đến rồi, trông vẫn hệt như hồi đi học, khoa trương cao ngạo. Cầm micro xoay người đi bận việc của mình.

Về đến nhà đã là buổi trưa.

Ôn Nam Tịch xuống lầu mua chút thức ăn, làm một món mặn một bát canh đơn giản, một mình ăn cơm trong phòng khách rồi dọn dẹp. Cô kéo rèm cửa lại chỉ để cho chút ánh sáng chiếu vào, ngồi lên thảm, cầm máy tính qua, dựa lưng vào sô pha, đầu ngón tay tuỳ ý chạm vào chỗ rê chuột.

Cô bóc một cây kem ra ăn.

Tìm kiếm tin tức về [Công ty cổ phần Khoa học trí tuệ Diên Tục], đội ngũ của Diên Tục được thành lập ở Bắc Kinh, hầu hết đều tốt nghiệp từ Bắc đại, hoặc có thể nói là được thành lập ngay từ khi họ còn ở trường, giống đội ngũ của đàn anh cô vậy. Chỉ là đàn anh tốt nghiệp xong thì dẫn đội ngũ vào Vân Hà, thuộc tập đoàn Giang Thị.

Mà Phó Diên chọn tự thành lập công ty, hơn nữa rất nhanh đã được đầu tư.

Mấy năm nay Ôn Nam Tịch gặp được rất nhiều người, năng lực kỹ thuật lợi hại nhưng đều không phải không có sơ suất, duy chỉ có anh có thể nhanh như vậy đã đánh bại được cô mà không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Cô cắn cây kem, đầu ngón tay cũng mát lạnh. Nhấn vào trang mạng khác, xem tin tức của Nhan Khả.

Bắc đại đánh giá cô ta chính là đẹp, tính cách ôn hoà, quan hệ rộng rãi, khá thân với Phó Diên, hết. Ôn Nam Tịch có hơi buồn ngủ, bỏ máy tính qua một bên, bò lên bàn trà ăn nốt kem xong rồi ném vỏ vào thùng rác.

Cô bò lên bàn trà chợp mắt.

Ánh sáng men qua khe rèm chiếu vào, thật dài, giống như đang chiếu lên người cô, cũng giống như ánh hoàng hôn năm đó chiếu lên người cô gái đang ở máy số 10.

Sáu giờ chiều, Nguyên Thư gửi tin nhắn đến nói không ăn tối với cô được, phải tăng ca. Ôn Nam Tịch cũng không đợi nữa, nấu một bát mì rồi đi tắm. Lau tóc xong, ngồi xuống sô pha, mở máy tính bảng xem Chu Nhược Vi phát trực tiếp, bây giờ Chu Nhược Vi chuyên về phấn mắt, một bên mắt trang điểm vô cùng lộng lẫy, cô nhấn like cho cô ấy, mua một bộ cho Nguyên Thư.

Khoảng chín giờ tối Nguyên Thư gọi tới, cô ấy về nhà rồi ở tại chung cư được công ty sắp xếp ngay đối diện công ty.

Vừa tháo tóc vừa nói, “Nam Tịch, cậu biết hôm nay tớ gặp ai không?”

Ôn Nam Tịch dựa vào sô pha, ngón tay lướt trên màn hình máy tính bảng, hỏi, “Ai vậy?”

“Phó Diên và Nhan Khả đấy.”

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.

Nguyên Thư tháo tóc xong rồi nằm bệt xuống sô pha, giơ tay vươn vai, “Tớ nghe ngóng được rồi, Phó Diên tự mở một công ty, hơn nữa cậu ấy còn ngồi ngay cạnh cậu, nhưng cậu lại đi mất rồi, tiếc thật đấy.”

Ôn Nam Tịch cầm ly nước chanh qua uống, “Có gì mà tiếc chứ.”



“Nhưng…” Nguyên Thư ngồi thẳng lên vuốt tóc, “Nhan Khả vẫn như vậy, khoa trương lắm, trông cô ta bây giờ giống mẹ cô ta y đúc, vừa bước vào đã có rất nhiều người nhìn cô ta, mặc dù tớ không thích nhưng phải công nhận gen nhà họ tốt thật.”

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.

Nguyên Thư thở dài, “Thời gian trôi đi nhanh thật, cô ta trông vẫn vậy chẳng khác chút nào, nhưng Nam Tịch chúng ta đều khác rồi nhỉ, tớ thấy bây giờ cậu chẳng thua cô ta.”

“Nam Tịch, cậu rất tốt, tốt vô cùng, không ai bằng cậu.” Nguyên Thư nghiêm túc nói. Đến khi lên đại học rồi cô mới nhận ra khoảng thời gian cấp 3 Ôn Nam Tịch sống ở hoàn cảnh như vậy phải chịu áp lực đến nhường nào, cô vẫn có thể vượt qua, thi đỗ một ngôi trường tốt, không sa sút, không hư hỏng,, không tiêu cực mà chọn tự cứu lấy mình.

Ôn Nam Tịch cười khẽ, “Ừm được rồi, cậu mau chuẩn bị đi ngủ đi.”

“Ôi dân làm công ăn lương khổ thật đấy.” Nguyên Thư than vãn nhưng vẫn chưa muốn cúp máy, vừa đi lấy quần áo vừa nói chuyện phiếm với Nguyên Thư, Ôn Nam Tịch lắng nghe, máy tính đặt trên bàn có thông báo tin nhắn gửi tới.

Ôn Nam Tịch bỏ máy tính bảng qua một bên, cúi lưng mở xem.

Trần Phi: [【(*^▽^*)】]

Trần Phi: [Chào buổi tối, lập trình Ôn.]

Ôn Nam Tịch khựng lại, trả lời.

Ôn Nam Tịch: [Chào buổi tối.]

Trần Phi: /Hình ảnh.

Trần Phi: [Cảnh đêm ở công ty em, đẹp không?]

Ôn Nam Tịch: […Khá đẹp, cậu chưa tan làm sao?]

Trần Phi: [Họ đều tham dự hội nghị cao cấp về Internet rồi, em ở công ty trực.]

Trần Phi: [Chị suy nghĩ thế nào rồi?]

Trần Phi: 【?ω?)】

Ôn Nam Tịch: […]

Cô ngồi thẳng dậy, Nguyên Thư đang nói chuyện phiếm, nói trời nóng lên nên muốn mua thêm hai bộ đồ mới muốn đi dạo xem thử, Ôn Nam Tịch dựa lưng vào sô pha, cô khẽ nói: “Nguyên Thư.”

Nguyên Thư dừng lại chủ đề, “Hả?”

Ôn Nam Tịch: “Tớ thật sự rất tốt sao?”

Nguyên Thư nghe vậy, khẳng định, “Đương nhiên rồi.”

“Cậu không tốt thì ai tốt chứ! Không có cậu thì sao dì dám tự mình khởi nghiệp, là cậu đã cho dì dũng khí mà, cậu cũng cho tớ dũng khí luôn.”

Ôn Nam Tịch nhẹ giọng đáp, “Cảm ơn cậu.”



Tối muộn.

Tiệm thịt nướng rất đông đúc, chỗ này rất gần với nơi tổ chức hội nghị, rất nhiều người tham gia xong ghé qua đây. Lúc này gần như đã hết chỗ, bàn sáu người cạnh cửa sổ là của Khoa học trí tuệ Diên Tục. Đàm Vũ Trình đến trễ, ngồi bên cạnh Phó Diên, Phó Diên dựa lưng vào ghế, trước mặt có một cốc bia.

Anh xem điện thoại, ống tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra cánh tay mạnh mẽ.



Nhan Khả cười nhìn Đàm Vũ Trình, “Cậu đen như than ấy.”

Da Đàm Vũ Trình cháy nắng, anh cầm ly lên uống một ngụm lớn, nói, “Đen chút không phải càng tốt sao, miễn cho phụ nữ cứ nhìn, hơn nữa, đen chút mới khoẻ mạnh.”

Nhan Khả chê bai, bĩu môi nhìn sang Phó Diên ở bên cạnh. Lúc này cửa mở ra, nhóm người của Khoa học kỹ thuật Vân Hà bước vào, Phó Diên đút điện thoại vào túi quần, đứng dậy chuẩn bị đi qua nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy nhóm người Dịch Phong, Dịch Phong mặc tây trang đứng đó nhìn anh.

Ánh mắt Phó Diên nhàn nhạt, nhìn anh ta.

Dịch Phong đưa tay ra, “Khoa học kỹ thuật Vân Hà, Dịch Phong.”

Phó Diên khẽ liếc qua bàn tay ấy, cũng đưa tay ra, “Khoa học trí tuệ Diên Tục.”

Anh ngẩng đầu nhìn Dịch Phong, “Phó Diên.”

Mọi người đang ngồi cùng nhìn nhau, có người ghé lại gần Đàm Vũ Trình, nhỏ giọng nói, “Bầu không khí sao vậy, như tình địch gặp mặt vậy.”

Đàm Vũ Trình xoa cằm, nhìn một lát.

Khoa học kỹ thuật Vân Hà từ Lê Thành tới.