Giả Bộ

Chương 33



Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân




Cậu biết vị đại thần đó.

Nhưng có quá nhiều chuyện phức tạp Ôn Nam Tịch rất khó trả lời, cô gắp một ít thịt vào bát của Nguyên Thư rồi nói: “Thư Thư, sau khi thử và có kết quả tớ sẽ nói cho cậu biết anh ấy là ai, sự tình như thế nào.”

Thời niên thiếu cô như bị mắc kẹt trong vũng lầy, đột ngột rút kiếm ra mà không suy nghĩ trước sau, dễ dàng mà làm tổn thương một người đặc biệt tốt.



Nguyên Thư nhìn Ôn Nam Tịch trong mắt có men say, gật đầu nói: “Có chuyện gì, chờ đến lúc cậu muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười, cầm lấy ly nước trái cây nói: “Cạn ly.”

“Cạn ly! Chúc cậu thành công.” Nguyên Thư nâng ly lên cụng với cô, trên nồi lẩu hơi nóng vẫn đang bốc khói mang theo sự nhiệt tình và chúc phúc.

Ăn xong nồi lẩu nóng mất nửa tiếng trên bàn còn có ít rau và thịt, hai người nhúng từng thứ một cho vào hộp giữ nhiệt, thêm chút canh, lại đổ đầy một bình nước đào. Sau đó hai người mang đến công ty của Chu Nhược Vi, đặt ở quầy lễ tân cho cô.

Hai người lái xe về nhà dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn trà, Ôn Nam Tịch thấy vẫn còn một ít thịt liền chần qua ăn nốt, cô cho từng miếng vào nồi đun sôi, vớt ra đặt vào trong chén.

Nguyên Thư dựa vào sô pha, cầm điều khiển từ xa tùy ý bấm vào màn hình tivi, vừa ấn vừa hỏi: “Nam Tịch, cậu muốn theo đuổi người ta như thế nào? Có cách gì không?”



Tay Ôn Nam Tịch đang cầm đũa hơi khựng lại nhưng cô không đáp.

Nguyên Thư suy nghĩ một lúc lấy điện thoại di động bên cạnh ra tra cứu gì đó, kéo cô lại nói: “Chúng ta cùng xem, làm sao để theo đuổi một người nhanh hơn.”

“Người ta nói đàn ông theo đuổi phụ nữ cách một tầng, phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một thước, hẳn là dễ dàng hơn.”

“Để tớ nghiên cứu.” Nguyên Thư lướt qua các bài đăng trên điện thoại, Ôn Nam Tịch cầm đũa gắp thịt trong bát, khóe mắt liếc nhìn bài viết trong tay cô bạn, không nhìn ra được chút manh mối nào, cô ngẩng đầu lên vẫn tập trung ăn thịt, ánh mắt dừng ở giao diện phát nhạc trên máy chiếu.





Sáng sớm thứ hai, Nguyên Thư dậy sớm hơn Ôn Nam Tịch hấp tấp thu dọn xong liền ra ngoài, còn căn dặn Ôn Nam Tịch đừng nằm mãi trên giường nữa, hai người họ bây giờ hoàn toàn trái ngược với những gì họ làm lúc trước. Khi còn đi học, Ôn Nam Tịch dậy sớm đúng giờ, thậm chí có khi dậy từ sáng sớm, Nguyên Thư thì lại thường xuyên đến muộn. Sau khi trưởng thành đi làm, Ôn Nam Tịch thích nằm ngủ nướng trên giường, còn Nguyên Thư thì lúc nào cũng tràn đầy sinh lực.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Ôn Nam Tịch nghe tiếng cô mở cửa, từ trên giường ngồi dậy nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm. Cô ngơ ngác ngồi ở mép giường một lúc, sau đó mới buộc tóc rồi ra khỏi phòng.



Rửa mặt, thay quần áo. Vệ sinh cá nhân xong, cô pha một ly sữa bò ăn cùng bánh mì nguyên hạt, sau đó Ôn Nam Tịch bật máy pha cà phê, lấy hạt cà phê và tự pha, xét thấy họ có vẻ thích uống đá hơn liền đập vỡ những viên đá và thả một ít vào.

Một lúc sau khi pha xong ba tách cà phê thủ công, cô mặc áo khoác mỏng, mang theo túi đựng máy tính và cà phê ra ngoài.

Buổi sáng mùa thu nắng đẹp rất dễ chịu, khi đến tòa nhà nhìn quần áo của mọi người có thể nhận ra ngay thời tiết đã thay đổi. Ôn Nam Tịch lẫn trong đám người bước ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái đã thấy Phó Diên đang đứng cạnh quầy lễ tân gọi điện thoại, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, bên trong là áo thun đen, tay áo xắn lên, trên bàn có một hộp chuyển phát nhanh.

Anh cầm hộp chuyển phát nhanh lên, vừa ngước mắt đã thấy cô. Ôn Nam Tịch dừng một chút, một giây sau cô đi về phía trước lấy ra một ly cà phê đưa cho anh.

Đầu bên kia điện thoại, giọng của viện trưởng Chu vang lên: “Chúng ta gặp nhau trước, chỉ một đến hai tiếng sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu.”

Phó Diên không đáp lại lời của viện trưởng, ánh mắt anh rơi vào ly cà phê trong tay cô, vài giây sau mới cầm lấy chiếc ly lành lạnh. Sau đó, anh trả lời viện trưởng Chu bằng một giọng rõ ràng: “Thôi bỏ đi, gần đây cháu rất bận. Nếu viện trưởng có bất kỳ yêu cầu mới nào cứ đưa ra, chúng cháu sẽ điều chỉnh trong thời gian sớm nhất.”

“Haizzz, thằng nhóc này——”

Sau khi đưa cà phê cho anh cô rẽ vào phòng làm việc, đối mặt với Đàm Vũ Trình Ôn Nam Tịch không thân quen, từ trước đã vậy, thậm chí bây giờ càng xa lạ hơn. Cô đi ngang qua Đàm Vũ Trình, sau đó đặt một ly khác lên bàn của Trần Phi và quay trở lại vị trí làm việc của mình.

Đàm Vũ Trình bước ra quầy lễ tân, Phó Diên cũng cúp điện thoại. Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày khi nhìn thấy ly cà phê trên tay anh.





Ôn Nam Tịch ngồi xuống bàn làm việc mở máy. Trần Phi treo chiếc gối hình chữ U lên, cầm ly cà phê ôm máy tính đến bàn làm việc bên cạnh rồi ngồi xuống, vừa khởi động máy vừa khen: “Chị Ôn, cà phê của chị ngon quá, là pha thủ công à?”

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.

Sau khi cô sắp xếp xong bản báo cáo về nhu cầu, một lát sau, Phó Diên ở bên kia liền thông báo cho cô về việc mở một cuộc họp, nhưng chỉ có ba người.Khi Ôn Nam Tịch và Trần Phi cầm theo sổ ghi chép bước vào Phó Diên đã ở trong phòng họp, trong tay là ly cà phê cô đưa anh dùng điều khiển từ xa kéo rèm phòng họp lại, đồng thời tắt hết đèn.

Máy chiếu sáng lên.

Ôn Nam Tịch ngồi đối diện anh cầm một cuốn sổ, trong bóng tối Phó Diên liếc nhìn cô, Ôn Nam Tịch mở sổ ra ghi chép khi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh trong không trung. Không biết tại sao, nhưng cô có cảm giác như mình đang nhìn sâu vào thứ gì đó.

Vài giây sau, Phó Diên quay đi, nói: “Cà phê ngon lắm.”

Ôn Nam Tịch cười nhẹ, lộ ra lúm đồng tiền: “Ngon là được rồi.”

Phó Diên không nhìn cô nữa mà ấn điều khiển từ xa, trên màn hình là một bản PPT tổng hợp về những điểm yếu của ngành y tế hiện nay, tổng cộng được chia thành ba phần: thông tin, cuộc gọi và liên lạc. Phòng bệnh trí năng hóa có thể giảm bớt khối lượng công việc cho các hộ lý. Trong thời gian này ba người họ ra ngoài nghiên cứu thị trường đều nghiên cứu về cái này.

Nhân viên y tế tại các bệnh viện lớn, còn có người nhà bệnh nhân, viện dưỡng lão… đều lạc quan, có thái độ tích cực và ủng hộ phòng bệnh trí năng hóa, dân số đang ngày một già đi, các gia đình đa số là con một, người già mỗi khi nhập viện thường rất bất tiện. Nếu phòng bệnh có thể cải tiến thông minh hơn, thay thế con cái và một phần công việc chăm sóc y tế của các hộ lý thì cũng sẽ giảm bớt được nhiều xung đột.

Trong khoảng thời gian này Ôn Nam Tịch vẫn luôn đến bệnh viện, trong lòng tràn ngập cảm xúc, cô suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Phó Diên: “Có thể thêm một vài robot làm công việc phụ trợ không?”

Phó Diên ngước mắt lên, nhìn cô nói: “Có thể, đó là thế mạnh của cô. Hãy lưu trữ thông tin trước và triển khai phòng bệnh trí năng hóa sau.”

Trần Phi ho khan một tiếng: “Nếu chúng ta muốn thêm người máy, giá thành có tăng lên không?”

Ôn Nam Tịch bỗng nhiên im lặng. Sau vài giây cô nói, “Được, tôi hiểu rồi.”

Phó Diên nhìn cô vài giây khóe môi hơi nhếch lên, anh nhìn màn hình rồi nói tiếp.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi tiếp nhận dự án này ba người họ có một cuộc họp dài như vậy, khi kết thúc thì đã là buổi trưa, những người khác đều đã ra ngoài ăn hoặc ăn xong thì ở trong văn phòng nghỉ ngơi. Ôn Nam Tịch lặng lẽ duỗi người vươn vai, Phó Diên liếc cô một cái, cầm điện thoại bấm vào giao diện đặt đồ ăn, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Trần Phi ngồi đến đau mông, vừa nghe thấy anh chuẩn bị gọi đồ ăn liền ngồi dậy nói: “Chúng ta ăn mì đi. Lần trước chị Ôn có gọi một quán mì, bọn họ còn tặng món tráng miệng là bánh pudding caramen.”

Bàn tay thon dài của Phó Diên dừng lại.

Một giây sau, anh nhàn nhạt hỏi: “Quán mì nào vậy?”

Ôn Nam Tịch cũng không nhớ rõ, cầm điện thoại lên, mở xem, nói: “Thực Chi Vị.”



Phó Diên lướt giao diện app giao hàng, tìm kiếm tiệm mì và hỏi họ: “Hai người muốn ăn vị gì?”

Ôn Nam Tịch vẫn là thịt kho tàu, Trần Phi chọn thịt bò chua cay.

Phó Diên tùy ý gọi món giống Ôn Nam Tịch, Trần Phi uống ngụm cà phê cuối cùng, nói: “Anh Diên, anh hỏi xem có món tráng miệng nào không, chị Ôn thích đồ ngọt.”

Phó Diên rũ mắt nhìn điện thoại, bấm vào giao diện thanh toán, nói: “Có.”

Sau khi thanh toán xong, anh bấm vào một cửa hàng khác và đặt mua bánh pudding caramel.

Ôn Nam Tịch cầm ly đi ra ngoài rót nước lại gặp Nhan Khả ở phòng trà, Nhan Khả đang nói chuyện điện thoại, lạnh lùng liếc cô rồi một cái rồi đi ngang qua. Ôn Nam Tịch tiếp tục đun nước, nghe thấy cô ta vừa cúp điện thoại ở bên ngoài liền có một cô gái đến an ủi, đại loại là cô ta đã cãi nhau với Lý Khiêm.

Cô gái này là thành viên trong nhóm, cô ấy nhìn sắc mặt Nhan Khả nói: “Thật ra, quản lý Lý nói cũng đúng, Nhan Khả, sao cậu không thử đổi cương vị đi? Tớ cảm thấy cậu thích hợp làm giám đốc sản phẩm hơn, giám đốc sản phẩm không cần phải hiểu biết quá nhiều về kỹ thuật, như vậy thì cậu sẽ không phải gặp áp lực quá lớn.”

Nhan Khả lắc đầu: “Tôi sẽ không nhường vị trí của mình cho anh ta.”

Cô gái ngừng lại, không nói thêm gì nữa.

Ôn Nam Tịch vừa mới bưng nước đi ra ngoài nhìn thấy bọn họ đứng ở đó, Nhan Khả dùng ánh mắt lạnh lùng tràn đầy hận ý nhìn lại cô. Ôn Nam Tịch trực tiếp đi tới phòng họp.

Chỉ một lúc sau, đồ ăn đã đến.

Trần Phi chạy ra ngoài cầm vào, vừa mở ra liền nói: “Ơ, sao chỉ có hai phần tráng miệng thôi?”

Phó Diên đang gõ bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Cậu cứ ăn đi, tôi không ăn đồ ngọt.”

Trần Phi cười hắc hắc nói: “Em cũng không thích ăn lắm, vậy cho chị Ôn hết.”

Vừa nói vừa đẩy hai món tráng miệng cho Ôn Nam Tịch cùng một phần mì nóng. Ôn Nam Tịch mở nắp bát, mở đũa rồi nhìn về phía Phó Diên, nghĩ thầm anh vẫn không thích đồ ngọt.

Nhưng cô thì thích, cúi đầu ăn mì, Châu Hùng đẩy cửa, thò đầu vào nói: “Mấy người gọi mì ở quán Thực Chi Vị à?”

Trần Phi giơ tay nói: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”

“Có được tặng món tráng miệng nào không?”

“Ừm, thì sao?”

“Vậy tại sao tôi lại không có? Tôi gọi mấy lần đều không được giao. Chẳng lẽ quán họ đang coi thường tôi?” Châu Hùng cầm bát mì trên tay bước vào, nhìn chằm chằm vào món tráng miệng trong tay Ôn Nam Tịch với vẻ mặt phẫn nộ.

Trần Phi cười haha.

“Nhân duyên của anh không tốt. Chắc do anh đã đưa ra quá nhiều đánh giá không hay về các quán khác phải không? Không tích đức rồi.”

“Lần này tôi thật sự muốn cho quán đó đánh giá không tốt!” Châu Hùng hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, Ôn Nam Tịch thấy vậy vội vàng ngăn lại, đưa cho anh một phần, nói: “Hoặc lần sau anh có thể ghi chú lại lúc đặt hàng, biết đâu sẽ có”.



Châu Hùng nhìn món tráng miệng cô đưa cho anh có chút do dự, muốn nhận nhưng lại không dám lấy. Anh ta rất ngưỡng mộ Ôn Nam Tịch.

Phó Diên ngừng gõ bàn phím, lười biếng nói: “Cậu thích đồ ngọt à?”

Châu Hùng dừng lại nhìn Phó Diên, do dự vài giây rồi nói: “Tôi cũng không thích lắm.”

“Vậy cậu kêu cái gì? Họ phục vụ chưa tốt với cậu, cậu lại muốn ác ý?” Phó Diên nhìn anh ta, hỏi.

Châu Hùng: “…”

Vài giây sau, anh ta nhún vai: “Bỏ đi, Diên ca, tôi sai rồi.”

Nói xong anh ta bước ra ngoài, đối với một người đàn ông mà nói việc này có chút keo kiệt, anh ta làm chuyện đó trước mặt Nam Tịch trong nháy mắt càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Trần Phi tặc lưỡi hai cái ngồi xuống. Ôn Nam Tịch đặt món tráng miệng xuống bắt đầu ăn mì. Sau khi ba người ăn trưa, sắp xếp thông tin xong cuộc họp kết thúc, Ôn Nam Tịch ôm máy tính và sổ ghi chép trở lại chỗ làm việc ngồi xuống.

Lúc này cô có chút buồn ngủ, nằm ở trên bàn ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã qua nửa tiếng. Trần Phi chỉnh lại kính, di chuyển ghế đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Lão viện trưởng vừa gọi điện cho em, nói đã hai giờ muốn anh Diên ra ngoài gặp cháu gái ông ta, nhưng anh Diên đã từ chối.”

Ôn Nam Tịch nghe xong ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn ra ngoài thấy Phó Diên đang nói chuyện với một lập trình viên, ánh nắng chiếu vào cánh tay áo anh xắn cao, cô nhớ lại cách anh mắng Châu Hùng vào buổi trưa. Kỳ thật anh chỉ không muốn Châu Hùng tùy tiện đưa ra đánh giá không tốt cho người khác, người làm ra sản phẩm, mở cửa hàng cũng vậy, đối mặt có quá nhiều lời đàm tiếu. Ôn Nam Tịch nhìn anh một lúc mới quay đầu đi.

Trần Phi còn đang nói: “Em thì cảm thấy có hơi đáng tiếc, sao anh ấy không thử một lần.”

Ôn Nam Tịch liếc nhìn Trần Phi, sau đó lại nhìn màn hình, trên điện thoại của cô có thông báo, Ôn Nam Tịch trong lúc thu thập thông tin vô tình bấm vào rồi trượt đi. Một blogger đã đăng một đoạn video, trong đó một cặp học sinh đang đứng trong một con hẻm mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng, phía sau là khung cảnh mặt trời lặn. Cô gái xách cặp ngẩng đầu lên, chàng trai cũng đeo cặp hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô gái, tóc đuôi ngựa của cô gái hơi vểnh lên nở nụ cười rạng rỡ. Tiếng nhạc nghe cực kỳ hay.

Ôn Nam Tịch có chút thất thần. Một lúc sau, cô dịch chuyển điện thoại đi, tắt màn hình và bắt đầu làm việc.

Vào buổi chiều.

Mọi người đều có chút mệt mỏi, đứng dậy đi lại, Ôn Nam Tịch bận rộn một lúc, mọi người đã trở về chỗ làm của mình, cô đứng dậy xé một viên kẹo cà phê ăn, cầm cốc nước đi đến quầy trà. Vào phòng nhìn thấy Phó Diên đang đứng ở bàn uống cà phê và cúi đầu bấm điện thoại. Tay áo sơ mi của anh xắn lên, để lộ cánh tay.

Ôn Nam Tịch đi vào, đặt ly lên bàn, từ trong túi lấy ra một cây kẹo, đưa ra trước mặt anh: “Anh có muốn ăn kẹo không?”



Phó Diên chú ý đến sự xuất hiện của cô, ánh mắt liếc nhìn cũng thấy viên kẹo trong lòng bàn tay cô.

Anh đang định duỗi tay, Ôn Nam Tịch chợt lấy lại bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, lộ ra viên kẹo màu nâu bên trong đặt vào lòng bàn tay anh: “Đây là kẹo cà phê, không ngọt, có hơi đắng.”

Những đầu ngón tay đang duỗi ra của Phó Diên dừng lại.

Sau khi nhìn viên kẹo đã bóc vỏ trong lòng bàn tay một lúc, anh mới cầm lên, lười biếng nói: “Cảm ơn.”