Giả Bộ

Chương 41



Editor: Yang

Beta: Bảo Trân




Sau khi bàn giao xong một số công việc cho Trần Phi, lại kiểm tra tiến độ với hai lập trình viên khác, Ôn Nam Tịch mang theo máy tính rời khỏi công ty, đang đi thì gặp Nhan Khả ở cửa.

Nhan Khả đi bốt, mặc áo khoác dài, trang phục trên người rất lộng lẫy, trên tay cầm một tách cà phê, nhìn thấy Ôn Nam Tịch, cô ta hơi nhếch cằm liếc nhìn, lại nhìn đến túi đựng máy tính cô đang mang, bây giờ là buổi trưa khoảng tầm 2 rưỡi, chưa phải giờ tan ca.

Ôn Nam Tịch mắt nhìn thẳng đi ngang qua cô ta, cô cũng mặc một chiếc áo khoác dài sẫm màu, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía thang máy, vừa lúc cửa thang máy mở ra, Ôn Nam Tịch bước vào.



Nhan Khả cũng đi vào, vỗ vai Trần Phi giả bộ hỏi: “Tổ trưởng của cậu đi đâu thế?”

Trần Phi đang bận rộn, nhìn chằm chằm vào màn hình, cặp kính lóe lên nói: “Hình như là vì chuyện ly hôn của bố mẹ, cô ấy đi giải quyết thì phải.”

Nhan Khả hơi nhướng mày, nửa giây sau khóe môi cong lên thành một nụ cười như đang xem một vở kịch vui vẻ vậy.





Gần đây Lê Thành rất lạnh, không có nắng, âm u, gió thổi qua khiến gương mặt cảm thấy lạnh lẽo. Ôn Nam Tịch mở cửa chuẩn bị ngồi vào ghế cạnh tài xế thì điện thoại vang lên hai tiếng ting ting, là Phó Diên chuyển cho cô hai khoản tiền.

Một là tiền lương tháng này, một là tiền thưởng 100.000 nhân dân tệ.



Ôn Nam Tịch sửng sốt ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một người đang đứng cạnh cửa sổ, người đàn ông này tay đút túi quần, trong tay cầm điện thoại di động, bởi vì chỉ là ở tầng ba nên nhìn cũng rõ ràng, có thể thấy được bóng hình cao lớn vừa nhìn đã biết là anh rồi.

Tích tích. Tiếng WeChat vang lên.

Diên: Em cầm lấy tiền lương và tiền thưởng tháng này trước đi, phòng trường hợp cần dùng đến.

Đây là chuyển từ tài khoản cá nhân bên ngoài là anh đưa cho cô, trong thời gian ngắn như vậy anh không cách nào bảo tài vụ chuyển tiền cho cô được, Ôn Nam Tịch siết chặt điện thoại đợi mấy giây sau mới trả lời anh.

Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.

Nói xong cô lại ngước mắt lên, dường như nhìn vào người đàn ông trên tầng ba trong vài giây, sau đó lên xe khởi động rồi lái ra ngoài. Sau khi Phó Diên nhìn thấy cô đi cũng xoay người rời khỏi cửa sổ.

Trở về nhà.

Ôn Nam Tịch đơn giản thu dọn một ít hành lý, cũng may mấy ngày nay cô bảo Chu Nhược Vi đi mua vài bộ quần áo cho Ôn Du, cô gửi tin nhắn cho Nguyên Thư và Chu Nhược Vi. Hai tiếng sau, Ôn Nam Tịch lái xe trên đường cao tốc hướng tới Dung Thành.

Lúc sau khi Nguyên Thư nhìn thấy tin nhắn cô ấy mới nhắn lại cho Ôn Nam Tịch, bây giờ cô đang ở đường cao tốc.



Nguyên Thư: Hả? Vậy thì lái xe chậm lại một chút, mười ngày nữa mình mới về, để mình nói với bố mẹ nếu họ có ở nhà thì nhờ họ giúp cậu.

Khi họ đến khu dịch vụ, Ôn Nam Tịch mới nhắn lại cho cô ấy nói được.

Gửi tin nhắn xong Ôn Nam Tịch lại lên đường, từ Lê Thành trở về Dung Thành mất bốn tiếng rưỡi, một mình lái xe hơi mệt nhưng lần này cô phải lái xe trở về, đi liên hệ luật sư các kiểu có ô tô thì sẽ tiện hơn, cũng không muốn Ôn Du lại lên xe của Ôn Hữu Đào nữa.

Đến Nam An.

Trời đã khuya, đèn neon đang nhấp nháy trên cửa sổ ô tô.

Những chiếc xe buýt đi ngang qua bên cạnh, vượt qua xe cô và đi qua cổng trường số 2 và số 1. Trường cấp ba số 1 và Trường cấp ba số 2 vẫn như cũ, cách nhau một con hẻm nhỏ, nhìn những học sinh mặc đồng phục xanh trắng rải rác đi ra đi vào chỗ cổng trường, tâm trạng Ôn Nam Tịch hơi dao động.



Trở lại đây dường như không có gì thay đổi, ngõ Nam An vẫn tối tăm và sâu thẳm, bảng hiệu quán cà phê Internet “Vẫn ổn” đã đổi màu khác, treo ở góc ngõ mờ nhạt phát sáng.

Xe chạy qua ngõ Nam An hướng về phía sân vận động, một lúc sau lại lái đến một khu dân cư khác, ở đây cũng có những con đường dài và yên tĩnh, có những ngôi nhà năm sáu tầng, ở giữa hẻm Nam An có một phòng tập thể dục, đây cũng là nơi Ôn Nam Tịch và Ôn Du đang ở.

Quán ăn nhỏ của Ôn Du được mở ở đây. Đối diện với con đường và bóng cây đèn trong cửa hàng vẫn sáng, bên trong vẫn có người đang ăn. Ôn Nam Tịch đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, quấn chặt khăn quàng cổ, xuống xe đi về phía cửa hàng.

Ôn Du đang đếm tiền.

Ôn Nam Tịch đi ngang qua một người đàn ông đang ăn hoành thánh, người đàn ông này mặc vest, đi giày da, nhìn có vẻ hơi lạc lõng trong quán nhỏ này.

Ôn Nam Tịch đi tới quầy tính tiền, nhìn người đàn ông. Rất thanh lịch.

Chỉ liếc nhìn một cái, cô không để ý nữa, nhìn về phía mẹ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Ôn Du chưa kịp đếm xong đã ngước mắt lên nói: “Quý khách muốn ăn gì… Nam Tịch!”

Vẻ mặt Ôn Du dịu dàng, mỉm cười nói: “Con về lúc nào?”

Ôn Nam Tịch nói: “Con mới tới, có chút đói bụng, mẹ làm cho con chút đồ ăn với.”

“Được rồi, con muốn ăn gì?” Ôn Du nắm tay cô, sau đó cởi tạp dề đi vào trong, Ôn Nam Tịch cười nói: “Con muốn một bát hoành thánh.”

“Được.” Ôn Du mỉm cười xoay người đi vào phòng bếp.

Ôn Nam Tịch không có theo bà đi vào, một cô bé từ trong bếp đi ra trên tay cầm một chiếc khăn lau, nhìn thấy Ôn Nam Tịch, cô bé xinh xắn vẻ mặt có chút lạnh lùng tò mò nhìn, đi ngang qua cô lau bàn, cất bát đĩa đi.



Người đàn ông mặc vest thắt cà vạt dùng bữa xong, đứng dậy vuốt thẳng tay áo nhìn về phía quầy, không có ai ở đó.

Ông ấy nhìn Tiểu Lê, Tiểu Lê lau tay rồi đi đến quầy tính tiền, một lúc sau người đàn ông thanh toán tiền rồi rời đi.

Ôn Nam Tịch nhìn người đàn ông mà mơ hồ có cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi.

Ngoài cửa có xe tới đón ông lên xe rồi rời đi, Ôn Nam Tịch nhướng mày, mặc dù đồ ăn của Ôn Du rất ngon nhưng quán nhỏ như vậy cũng rất ít người đến ăn. Tiểu Lê thu tiền xong đóng quầy lại, nhìn Ôn Nam Tịch rồi lại cất bát đĩa đi.

Ôn Du nhanh chóng làm hoành thánh, lại thêm cho cô một quả trứng, còn lấy một chiếc bánh kem nhỏ, đều là đồ mà Ôn Nam Tịch rất thích ăn.

Bà đặt nó lên bàn mỉm cười nói với cô: “Ăn nhanh đi.”

Ôn Nam Tịch cầm đũa lên hỏi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

“Mẹ đã ăn rồi. Mẹ và Tiểu Lê đã ăn từ năm giờ rồi. Chúng ta phải ăn trước, nếu không sẽ không có thời gian ăn vì bận quá” trong mắt bà tràn ngập ý cười.

Mấy năm nay Ôn Du thay đổi rất nhiều, bà rất thích cười. Làm ăn phải mỉm cười, nhưng dù không cố ý cười chỉ nhướn mày nhẹ nhàng đã khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trên người Ôn Du có một loại ngây thơ không nên có ở tuổi của mình.

Ôn Nam Tịch đang ăn hoành thánh, nhìn cô bé: “Cô ấy là Tiểu Lê ạ?”

“Đúng vậy, hiện tại cô bé vừa giúp mẹ vừa ôn bài. Mẹ cho cô bé mượn tập đề thi năm cuối cấp ba trước đây của con, cũng như đoạn video từ điện thoại di động cũ của con. Cô bé nói rằng mình đã học được rất nhiều.”

Tay Ôn Nam Tịch đang cầm đũa dừng lại một chút.

Tiểu Lê đi đến bàn của cô, bỏ khăn lau xuống và nói: “Chị Nam Tịch.”

Ôn Nam Tịch ngước mắt, đối mặt với cô nhẹ nhàng mỉm cười. Tiểu Lê nhìn biểu cảm của cô rồi nói: “Em thấy trong đề thi của chị có hai kiểu chữ, một cái là của chị, một cái là của người khác đúng không ạ?”

Chữ đó là của Phó Diên. Ôn Nam Tịch hơi dừng lại, gật đầu.

Tiểu Lê nói: “Chữ của chị rất đẹp, chữ viết của người kia cũng đẹp. Hai người thường viết hai đáp án cho cùng một vấn đề, nhưng người ấy là thầy của chị phải không ạ? Người đó dạy chị nhiều hơn, rõ ràng là giỏi hơn chị một chút.”

Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười, lại gật đầu nói: “Đúng, anh ấy là thầy của chị.”

Ôn Du cho rằng giáo viên Ôn Nam Tịch đang nói đến là cô Tề.

Nhưng Tiểu Lê lại có ý nghĩ khác, ở tuổi này của cô bé rất nhạy cảm lập tức đoán được không phải giáo viên mà là một bạn nam.

Không ai sống mãi ở thanh xuân nhưng trong thanh xuân luôn có một người.

Tiểu Lê nói: “Em sẽ cố gắng ôn tập thật tốt, rồi trả lại nguyên vẹn tập đề thi cho chị ạ.”

Ôn Nam Tịch nhìn Tiểu Lê nói: “Được, cố gắng lên nhé.”

Trong quán ăn nhỏ buổi tối buôn bán sẽ tốt hơn, sau khi Ôn Nam Tịch ăn xong hoành thánh, mẹ và Tiểu Lê đều bận rộn cô ăn xong liền bưng bát đũa vào bếp. Hai năm trước, để giúp đỡ Ôn Du cô đã lắp đặt một chiếc máy rửa bát và tự mình sửa lại một số thứ. Bây giờ sử dụng máy rửa bát ngày càng tiện hơn trước.

Cô ra ngoài xách vali cùng một số quà và quần áo lên lầu, sau khi hai mẹ con rời khỏi chỗ của Ôn Hữu Đào họ sống ở tầng trên, sau đó gần đây mới thuê quán ăn nhỏ này. Có hai phòng ở trên lầu, cả hai đều không lớn lắm.

Ôn Du dù có bận thế nào thì phòng khách cũng luôn ngăn nắp. Ôn Nam Tịch vào phòng dọn dẹp một lúc, cô ngồi ở mép giường chống cằm nhìn tập đề thi trên bàn, những cuốn tập câu hỏi này đều được viết vào mùa hè năm đó, chúng được Ôn Du cất đi, chắc là để thuận tiện cho Tiểu Lê ôn tập nên lại bày ra đây xếp rất gọn gàng.

Ôn Nam Tịch mở một cuốn sách trong đó ra, nhìn thấy chữ ký của Phó Diên ở mặt sau. Anh chấm điểm cho cô và ký tên, vào thời điểm đó chữ viết của anh đã rất ấn tượng.

Anh còn viết cả tên cô.

Ôn Nam Tịch.

Chữ viết cũng rất đẹp, ngòi bút in ở giấy có phần sắc nét.

Ôn Nam Tịch sửng sốt một lúc. Chuông điện thoại reo lên cô cầm lên xem.

Diên: Em đã đến chưa?

Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây, dưới ánh đèn mờ mịt một lúc sau mới trả lời.

Ôn Nam Tịch: Em đến rồi, ở Nam An có hơi lạnh.

Diên: Nhớ mặc thêm quần áo.

Ôn Nam Tịch: Vâng.





Buổi tối, sau khi tắm xong hai mẹ con nằm chung giường, trên người Ôn Du toàn mùi sữa tắm rất thơm, bà thường xuyên ở trong bếp nhưng lại rất chú ý đến mùi trên người nên tắm rửa rất sạch sẽ. Đêm ở Nam An đầy sương mù và lạnh lẽo, Ôn Du nắm tay con gái hỏi xem cô xin nghỉ phép hẳn hoi không.

Ôn Nam Tịch nói: “Đương nhiên là có rồi ạ, đúng rồi mẹ đã ký thỏa thuận ly hôn chưa?”

Ôn Du dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Ký rồi. Ngày đó Ôn Hữu Đào đi ngang qua đây, mẹ gọi ông ta lại bảo ông ta giải quyết chuyện ly hôn, nhưng ông ta không để ý đến mẹ mà rời đi luôn.”

“Sau đó, mẹ đến nhà tìm chặn xe ông ta lại, ông ta liền xuống đi rồi đi luôn, lúc đấy mẹ mới nhận ra có thể là ông ta không muốn ly hôn.”

Ôn Nam Tịch ôm chặt chăn nói: “Không sao, con đã thuê luật sư rồi, bình thường ông ta lúc nào thì rảnh rỗi?”

Công ty của Ôn Hữu Đào hiện tại đã tăng quy mô hơn gấp đôi, ông ta thường xuyên đi công tác. Mấy năm nay Ôn Du hiếm khi gặp được người trừ khi ông ta tự xuất hiện, đây có lẽ cũng là nguyên nhân dẫn đến ly hôn, một mình bà đơn phương rất khó giải quyết chuyện này. Ôn Du vẫn là người quá mềm yếu, có khi còn chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt của Ôn Hữu Đào bức lùi lại.

Ôn Du suy nghĩ một chút, nói: “Năm nay trước Tết Nguyên Đán ông ta chắc sẽ có thời gian. Mẹ nghe người khác nói cuối năm nay dự án của ông ta sẽ hoàn thành.”

Ôn Nam Tịch hừ nói: “Vậy chúng ta giải quyết hết trước năm mới đi.”

“Được.”

Ôn Nam Tịch nhìn Ôn Du dưới ánh đèn ở đầu giường, vẻ mặt bà rất bình tĩnh, sáu năm đã hao mòn tình cảm của một người. Khi bắt chuyến tàu cao tốc đến Lê Thành, mẹ đã nói với cô rằng bà sẽ học cách không yêu bố cô nhiều như vậy nữa, khi tình yêu cạn kiệt, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Bây giờ, mọi thứ đều ổn.





Đúng như Ôn Du đã nói, để gặp được Ôn Hữu Đào không phải chuyện dễ dàng. Ngày hôm sau Ôn Nam Tịch trực tiếp đi đến công ty của ông ta, xe dừng lại, Ôn Hữu Đào mặc vest, đi giày da dẫn người bước ra ngoài, hai bố con gặp mặt, Ôn Hữu Đào đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nhìn cô.

Ôn Nam Tịch cao như mẹ, nhưng cô không có cảm giác yếu đuối có thể nhìn thấy được trên người Ôn Du, khi không nói thì lạnh lùng lãnh đạm không dễ gần.

Ôn Nam Tịch đút hai tay vào túi áo khoác nói: “Bố, chúng ta nói chuyện đi. Bố không muốn tôi mỗi ngày đều đến đây ép bố ly hôn phải không?”

Ôn Hữu Đào sắc mặt lạnh lùng nheo mắt. Phía sau ông ta là những người trong công ty, tất cả đều nhìn ông ta.

Ôn Nam Tịch tiếp tục nói: “Tôi kiên nhẫn hơn mẹ tôi rất nhiều, có thời gian sẽ tới công ty của bố uống trà, kể cho người khác nghe chuyện của ông và Ngu Viện Viện.”

“Ôn Nam Tịch!” Ôn Hữu Đào rốt cuộc lên tiếng, thanh âm lạnh lùng.

Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười.

Ôn Hữu Đào tiến về phía cô một bước, nhỏ giọng nói: “Cút đi, mấy ngày nữa lại nói.”

Ôn Nam Tịch lạnh lùng nhìn ông ta một cái xoay người lái xe đi. Ôn Hữu Đào đứng đó, nhìn chằm chằm vào chiếc xe, vẻ mặt vô cùng xấu xí.



Mùa hè năm đó, Ôn Nam Tịch lần đầu tiên vạch măt ông ta, cô ăn nói sắc bén đến mức khiến ông ta tức giận đến phát điên. Khi đó lần đầu tiên Ôn Du kiên định đứng về phía Ôn Nam Tịch, hai mẹ con đứng ở cửa nhìn ông ta, trong phút chốc đồ đạc trong phòng như là chia năm xẻ bảy.

Lòng người cũng bị xé nát như vậy.

Trở lại quán ăn nhỏ, Ôn Nam Tịch dừng xe, nhìn thấy người đàn ông lịch lãm mặc vest, đi giày da đang đứng trước cửa cửa hàng nói chuyện với ai đó, Ôn Du bưng một hộp đồ đi ra đưa cho ông ấy, ông cầm lấy rồi rời đi. Ôn Nam Tịch đi ngang qua nhìn ông một cái, hỏi mẹ: “Ông ấy là khách hàng cũ ạ?”

Ôn Du gật đầu, do dự nói: “Không phải mỗi ngày nghỉ lễ mẹ đều gửi đồ ăn đến viện dưỡng lão sao? Thỉnh thoảng mẹ cũng gặp phải vị tiên sinh này.”

“Ông ấy rất thích đồ trong cửa hàng và thường đến đóng gói mang đi.”

Ôn Nam Tịch nhìn xe lái đi, nói: “Trông ông ấy quen quen.”

Ôn Du lau tay, nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Ôn Hữu Đào nói cái gì?”

“Ông ta nói chúng ta đợi vài ngày nữa.”

Ôn Du gật đầu: “Vẫn là con làm được, còn mẹ thì không, mỗi lần mẹ đều không thể nói nhiều hơn hai câu với ông ta.”

Ôn Nam Tịch ôm vai mẹ rồi xoay lại đi vào cửa hàng.





Mấy ngày tiếp theo, Ôn Nam Tịch đều ở đây đợi Ôn Hữu Đào, cô cũng mấy lần đến công ty luật tìm hiểu thủ tục pháp lý sau khi ly hôn với luật sư Lâm, xem như đây là con đường cuối cùng.

Trong thời gian này, cô nghe nói Diên tục cũng nghỉ lễ rồi.

Ngoại trừ Lý Khiêm còn chưa làm xong công việc vẫn đang tăng ca, những người khác đều đã dần dần rời khỏi công ty, năm nay chỉ tổ chức một cuộc họp tổng kết cuối năm một lần.

Khi mọi người nhận được tiền thưởng cuối năm, kỳ nghỉ lễ chính thức bắt đầu. Nguyên Thư cũng đang trên đường trở về.

Ngày hôm nay, Ôn Nam Tịch nhận được điện thoại của Ôn Hữu Đào đến nhà nói chuyện.

Hai mẹ con đóng cửa cửa hàng một ngày, thu dọn đồ đạc, cầm những tài liệu liên quan đi đến ngõ Nam An, dưới nhà có một chiếc ô tô màu đen đậu là của Ôn Hữu Đào.

Hai mẹ con nhìn nhau rồi bước lên cầu thang quay trở lại nơi an tĩnh quen thuộc đầy kỷ niệm này, cả hai đều khá im lặng, không phải vì hoài niệm mà vì cảm thấy cầu thang quá chật hẹp.

Cánh cửa đang mở.

Ôn Hữu Đào ngồi ở trên sô pha đọc báo. Ông ta ngẩng đầu, cởi áo vest ra, bên trong mặc áo sơ mi, trong ánh sáng mờ ảo trông rất giống con người, có lẽ lúc đó Ôn Du bị khuôn mặt của ông ta mê hoặc.

Ôn Du hơi dừng lại, sau đó cùng Ôn Nam Tịch đi vào.

Ôn Hữu Đào ngồi sâu vào bên trong, bắt chéo đôi chân dài.

Ôn Du ngồi ở trên ghế sô pha, Ôn Nam Tịch ngồi trên ghế sô pha đơn.

Ôn Hữu Đào nhìn Ôn Nam Tịch: “Cô đã lên kế hoạch ngay từ đầu phải không? Ôn Nam Tịch.”

Ôn Nam Tịch nhìn thẳng vào mắt ông ta nói: “Tôi không biết bố đang nói cái gì.”

Ôn Hữu Đào gập tờ báo lại tựa lưng vào ghế không nói gì liếc nhìn Ôn Du, Ôn Du mím môi dưới, Ôn Hữu Đào thấp giọng nói: “Tôi không cho bà thiếu ăn thiếu mặc mà đúng không? Ôn Du, gả cho tôi bà đã phải trải qua khổ sở gì chưa? Tôi đã cho bà tất cả những gì nên cho rồi.”

Ôn Du ngước mắt lên, đôi mắt bà ấy trong veo.

Ôn Hữu Đào dừng một chút, nói: “Tôi cũng nghĩ mấy chuyện đã qua mấy năm nay.”

“Đừng nói nữa, Ôn Hữu Đào. Năm cuối cấp ba chúng ta đã nói rất rõ ràng, ông không yêu tôi, là tôi đã vọng tưởng rồi.” Ôn Du ngắt lời ông.

Ôn Hữu Đào dừng lại, nhìn chằm chằm Ôn Du.

Ôn Du mím môi nói: “Tôi thì không sao, nhưng ông không thể không thương Nam Tịch, sự thật thì ông không yêu con bé, tôi không tìm được lý do gì để tiếp tục ở bên ông cả.”

Sắc mặt Ôn Hữu Đào dần dần trở nên khó coi.

Ôn Nam Tịch lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, Ôn Du đặt lên bàn đẩy cho Ôn Hữu Đào, “Ông ký đi, Nam Tịch nói con bé đã tìm luật sư rồi nhưng tôi không muốn đợi lâu như vậy, tôi nghĩ ông cũng không muốn chờ lâu nữa.”

Sắc mặt Ôn Hữu Đào càng thêm khó coi, nhìn Ôn Nam Tịch, “Cô nhất định phải như vậy sao? Ôn Nam Tịch, cánh đã cứng rồi thì đem cái nhà này đập nát đi phải không? Ôn Nam Tịch!!”

Vẻ mặt Ôn Nam Tịch bình tĩnh. Sắc mặt của Ôn Du tái nhợt. Ôn Hữu Đào muốn hủy bỏ thỏa thuận ly hôn.

Ôn Nam Tịch nói: “Nếu bố không ký, vậy chúng ta sẽ ra tòa. Dù sao hai người đã ly thân sáu năm, ly thân hai năm là có thể ly hôn rồi.”

“Hai năm? Sáu năm thì có làm sao? Ly thân có thể quyết định ly hôn? Cô chắc chắn chứ?” Vẻ mặt Ôn Hữu Đào độc ác, lạnh lùng nói, Ôn Nam Tịch cũng mỉm cười: “Không sao hết, chúng tôi có sự nhẫn nại, chỉ sợ ông không có thời gian thôi.”

Sắc mặt Ôn Hữu Đào càng đen hơn.

Ông ta biết Ôn Nam Tịch nói có ý gì, cô sẽ đến công ty gây rối và truyền bá một số “sự thật”. Nhưng hiện tại, công ty của ông ta không còn là cái xưởng nhỏ như xưa nữa. Để đi tới ngày hôm nay mỗi bước ông ta đi đều không hề dễ dàng, không thể dễ dàng bị hủy hoại được. Ôn Hữu Đào nhìn chằm chằm Ôn Nam Tịch hồi lâu, lại nhìn Ôn Du.

Có Ôn Nam Tịch ở bên cạnh, Ôn Du tựa hồ càng kiên quyết hơn, không còn tránh né ánh mắt ông ta nữa.

Ôn Hữu Đào nhìn bà một lúc lâu có chút khó khăn. Ông ta mạnh mẽ kéo bản thỏa thuận ly hôn sang, cầm lấy cây bút ký tên mình vào đó rồi vứt thật mạnh sang.

Ôn Nam Tịch lập tức đi nhặt lên. Ôn Du đỡ Ôn Nam Tịch đứng dậy, hai mẹ con xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Ôn Hữu Đào nói xong, bọn họ dừng lại nhìn ông ta.

Ôn Hữu Đào tiến vào phòng, từ bên trong lấy ra một cái hộp lớn ném xuống dưới chân cô, nói với Ôn Nam Tịch: “Đồ đạc của cô mang đi, cút.”

Ôn Nam Tịch liếc nhìn cái hộp nó rất to, trên đó có một tờ giấy nhắn của người chuyển phát nhanh, nhưng nó đã bị mòn và không thể nhìn thấy chữ viết. Cô cúi xuống lấy nhưng nó hơi nặng.

Ôn Du thấy vậy vội vàng cúi xuống đỡ cô dậy: “Nam Tịch, cái gì vậy?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu nói: “Con không biết.”

Ôn Du giúp đỡ khiêng ra khỏi cửa, Ôn Hữu Đào khoanh tay đứng trong phòng nhìn bọn họ, đặc biệt là nhìn Ôn Du, bà thậm chí không ngẩng đầu lên, hai mẹ con đi xuống lầu. Chiếc hộp quá lớn chỉ có thể một người ở trên một người ở dưới khiêng đi, cuối cùng cũng đến được cầu thang, ánh đèn của Nam An chiếu lên người họ.

Chiếc xe đi thật nhanh.

Hai mẹ con đi đến quán ăn nhỏ, băng qua đường và vỉa hè, ôm chiếc hộp lớn. Ôn Nam Tịch suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không đoán ra được là cái gì.

Đi lên phòng khách trên lầu, Ôn Du cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn cất đi.

Ôn Nam Tịch ngồi khoanh chân trên tấm thảm trong phòng khách, cầm kéo mở lớp băng dính trong suốt được dán trên đó ra. Bên trong còn có những hộp nhỏ tổng cộng có sáu hộp. Lấy ra một cái hộp chữ trên chuyển phát nhanh đó rõ ràng hơn nhiều, nơi gửi hàng là Bắc Kinh.

Cô hơi giật mình nhanh chóng mở hộp, bên trong là một chiếc máy quay phim retro. Bên cạnh có một tấm thiệp, cầm lên xem nhìn thoáng qua đã nhận ra chữ viết trên đó.

Là chữ của Phó Diên.

Đó là mùa hè năm 2016, mùa hè của kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau khi đến Bắc Kinh, anh đã gửi cho cô một món quà sinh nhật.

Trên tấm thiệp chỉ có mấy chữ.

Ôn Nam Tịch

Sinh nhật vui vẻ

Sinh nhật của cô ấy là vào mùa hè, ngày 12 tháng 8.

Ôn Nam Tịch mím môi, cầm kéo lên lại cầm một chiếc hộp khác mở ra, đó là một bàn phím rất đẹp màu xanh nhạt. Vẫn kèm theo một tấm thiệp không có chữ ký nhưng chữ viết tay của anh vẫn ở đó.

Ôn Nam Tịch

Sinh nhật vui vẻ

Chúc cậu một mùa hè vui vẻ

Đây là mùa hè năm 2017.

Lấy ra một chiếc hộp khác mùa hè năm 2018, sau khi mở ra có một con robot rất nhỏ, một con lợn màu hồng rất đơn giản, có những đồng xu đặt trên đỉnh đầu con lợn.

Sinh nhật vui vẻ

Chúc cậu đẹp như hoa mùa hè

Mong mỗi ngày cậu đều bình an

Mùa hè 2019 là đèn ngủ thông minh, đèn ngủ có thể kết nối bluetooth, có thể nghe nhạc.

Ôn Nam Tịch

Sinh nhật vui vẻ

Lần này quay trở lại với lời chúc đơn giản như ban đầu.

Mùa hè năm 2020 là chiếc hộp đựng bút thông minh lấp lánh vẫn có thể kết nối bluetooth và nghe nhạc.

Ôn Nam Tịch

Chúc mừng sinh nhật

Vẫn rất đơn giản.

Mùa hè năm 2021 có một chiếc máy ảnh và một hộp ngôi sao lớn, khi mở ra bên trong có rất nhiều kẹo mút, Ôn Nam Tịch cấm lấy một cây kẹo mút lên trên đó viết sinh nhật vui vẻ, anh viết một tấm thiệp riêng nữa mà mọi lời chúc phúc anh đều có trên những giấy gói kẹo mút này.

Ôn Nam Tịch siết chặt cây kẹo mút.

Vào mùa đông năm cuối cấp ba, anh từng nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cô vào năm sau, mà bây giờ anh lại tặng quà sinh nhật cho cô trong sáu năm liên tiếp. Chợt tỉnh táo lại nhìn quanh tìm điện thoại di động, thấy nó ở dưới chân, cô nhặt lên, dừng lại do dự vài giây rồi bấm số gọi cho Phó Diên.

Tít tít—

Âm thanh vang lên, hơn mười giây sau, anh mới bắt máy.

Điện thoại vang ra, âm thanh có phần lười biếng.

Ôn Nam Tịch đứng thẳng lên, giọng rất nhẹ nói: “Phó Diên.”

Sau khi nói một tiếng, cô lặng lẽ dừng lại vài giây, cho dù có tiếp tục bị anh ghét, vẫn kiên quyết dũng cảm nói: “Lần này em sẽ nghiêm túc theo đuổi anh.”

Bên kia Phó Diên cởi cúc cổ áo được nửa chừng, tựa người vào bàn, trầm mặc mấy giây: “Được.”