Giả Bộ

Chương 45



Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân




“Còn có cái này.” Ôn Nam Tịch nghiêng người, cầm bình giữ nhiệt qua mở nắp bên trong là sủi cảo, mỗi cái đều trong suốt như pha lê, Phó Diên nghiêng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt của cô: “Em làm?”

Ôn Nam Tịch cầm một đôi đũa đưa cho anh, nói: “Em và mẹ làm.”

Phó Diên cầm đũa gắp một chiếc, sủi cảo nhân tôm và hạt dẻ, anh nhìn cô một cái đưa đến bên môi cô. Tim Ôn Nam Tịch như nhảy dựng, há miệng cắn một miếng. Lúc này Phó Diên mới gắp cái thứ hai cho vào miệng, hai người im lặng nhai bánh.



Ôn Nam Tịch nhìn khuôn mặt thanh tú của anh hỏi tiếp: “Có ngon không?”

Phó Diên ừ một tiếng.

Ăn xong tầng sủi cảo đầu tiên có bốn cái, phía dưới là mì trộn kèm dưa chua, hai người lại chia nhau ăn. Tầng cuối cùng là bánh trôi và một ít nước dùng, không nhiều, mỗi người bốn viên nhỏ. Ôn Nam Tịch ăn hai viên đã cảm thấy hơi no, hai viên còn lại để Phó Diên ăn giúp.

Phó Diên uống một ngụm sữa đậu nành, nuốt mấy viên bánh trôi. Ôn Nam Tịch thu dọn bình giữ nhiệt.

Ở trạm Vân Thượng, khoảng chín giờ, có một nhóm học sinh vui đùa ầm ĩ chờ xe buýt, có người thì mặc quần áo của mình, nhưng cũng có vài người tuỳ ý mặc đồng phục của trường cấp ba số 1, cả nhóm đứng tụ tập một chỗ, họ thấy hai anh chị ngồi trên băng ghế, đặc biệt là cả hai đều rất đẹp. Đám trẻ liếc nhìn thêm vài lần nữa.

Ôn Nam Tịch nhìn bọn họ khẽ mỉm cười, tựa như nhìn thấy chính mình khi còn là học sinh, vô thức nhìn về phía Phó Diên thì thấy anh đang nhìn mình. Ôn Nam Tịch nghĩ thầm hẳn là anh cũng nhớ tới quá khứ, tim cô thắt lại.



Các học sinh bắt chuyến xe buýt xong rồi rời đi, cửa sau của xe 328 mở ra. Trên xe gần như không có ai, Ôn Nam Tịch cầm bình giữ nhiệt nói với anh: “Mời anh ăn sáng xong rồi, em đi trước đây.”

Phó Diên ngồi đó, anh gật gật đầu.

Ôn Nam Tịch nhìn tư thế lười nhác của anh vài giây, sau đó xoay người đi về phía chiếc xe buýt đang đỗ, đi lên đến hàng ghế sau tìm một chỗ ngồi xuống.

Phó Diên đứng dậy, hai tay đút túi áo khoác, nhìn người con gái đã yên vị trên xe buýt đang cúi đầu cầm bình giữ nhiệt. Anh dừng lại một chút, bước một bước dài rồi cũng lên xe, lúc này ngoài tài xế ra trên xe chỉ có hai người. Ôn Nam Tịch lau sạch gạo nếp dinh dính trên nắp bình, vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Diên đi về phía này. Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.

Phó Diên nhấc chân bước lên bậc thang, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô nói: “Về nhà bây giờ thì chán quá, đi mua đồ.”

Ôn Nam Tịch hỏi: “Anh muốn đi mua ở đâu?”

Phó Diên dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại, giọng lười biếng nói: “Cứ xem đã, đi đâu cũng được.”

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.

Xe khởi động, bóng cây ngả về phía sau, xe buýt lắc lư hai người nhẹ nhàng cọ tay với nhau như thể quay lại buổi tối của sáu năm về trước, họ đang ngồi cạnh nhau trên cùng một chuyến xe buýt. Trong xe cũng có rất ít người, cô đang giải đề, anh thì giảng cho cô, khoảnh khắc đó chợt thoáng qua. Những gì còn đọng lại trong ký ức đã khắc sâu vào lòng.

Ôn Nam Tịch nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay.

Rất nhanh xe buýt đã đến ga hành lang, quán ăn vặt Ôn Du đã có khách, Ôn Nam Tịch cầm bình giữ nhiệt, đứng dậy nhìn anh: “Em xuống đây, anh muốn mua đồ gì? Có muốn xuống cùng nhau không?”

Phó Diên ngước mắt nhìn cô nói: “Không xuống, tôi ngồi thêm mấy trạm nữa.”



Điện thoại di động reo lên, đó là tin nhắn trong nhà hỏi anh đang ở đâu. Anh liếc nhìn nó rồi ấn tắt.

Ôn Nam Tịch gật đầu, anh nghiêng người để cho cô đi ra, Ôn Nam Tịch xuống bậc thang, nói với anh: “Tạm biệt.”

Phó Diên ừ một tiếng.

Ôn Nam Tịch đi xuống bậc thang, ở trạm hành lang lại có người lên xe buýt, cuối cùng thì xe buýt cũng không còn vắng người nữa. Ôn Nam Tịch đi vào trong quán, quay đầu nhìn lại.

Xe buýt khởi động.

Phó Diên cúi đầu ấn điện thoại, sườn mặt thanh tú hấp dẫn lòng người.

Có một cô gái đang đứng bên cạnh anh, ý đồ muốn ngồi vào chỗ vừa nãy. Ôn Nam Tịch nhìn cô gái, sửng sốt một lát rồi mới thu hồi tầm mắt.



Ôn Du đang nhận thực đơn của khách, nhìn cô: “Nam Tịch?”

Ôn Nam Tịch nhìn về phía mẹ mỉm cười, cầm bình giữ nhiệt đi vào phòng bếp rửa sạch rồi đi ra phụ giúp. Trong quán không có nhiều khách, Ôn Du đang đứng ở cửa nói chuyện với một người đàn ông trông giống như tài xế, Ôn Nam Tịch thu dọn bát đĩa khách để lại, nhìn về phía cửa, Ôn Du nói xong liền quay người trở về.

Mẹ và con gái nhìn nhau.

Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Ông ấy là ai vậy ạ?”

Ôn Du dừng một chút, nói: “Người lái xe của vị khách lần trước.”

Ôn Nam Tịch nghĩ tới người đàn ông mặc vest, đi giày da, gật đầu: “Ông ấy nói gì ạ?”

“Không nói gì cả, chỉ là khen đồ ăn mẹ làm rất ngon, vài ngày nữa người đó có thể sẽ đặt một đơn hàng lớn hơn.” Ôn Du nói rồi đi đến quầy thu ngân để lấy tiền.

Ôn Nam Tịch hỏi: “Ngày mấy ah?”

Ôn Du cười nhìn cô: “Tết Nguyên Tiêu, mẹ đoán là lúc đó con đã về Lê Thành rồi.”

Đúng thật.

Ôn Nam Tịch gật đầu: “Mẹ đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”

Ôn Du ừ một tiếng, đóng ngăn thu tiền lại, khách đã rời đi hết, bà nhẹ nhàng hỏi: “Sáng nay ăn sáng ngon miệng chứ?”

Ôn Nam Tịch dừng lại, cô ừm một tiếng.

“Ngon lắm ạ.”

Sau đó, cô lên tầng lấy máy tính xuống xử lý một số công việc. Ôn Du khẽ mỉm cười, nhìn con gái bận rộn bà chân thành hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.