Giả Cán Bộ

Chương 462: Đến quán bar



Gia yến được mở ra trong thời gian rất lâu, Đái Tự Lập và Đái Mộc Đức đều coi Dương Tử Hiên là thế hệ con cháu rồi, lôi kéo Dương Tử Hiên nói không ít lời.

Đái Mộc Đức vội vã đi thu thập tư liệu, buổi tối Dương Tử Hiên nói chuyện đã cho hắn không ít ý tưởng, rất muốn nhanh chóng hoàn thiện tất cả.

Đái Tự Lập hiện tại thân kiêm vài chức vị, tuy vẫn chưa có vị trí bộ trưởng chính thức, nhưng đã tiếp nhận bí thư đảng tổ Bộ tài chính, đợi cho đảng đại hội diễn ra xong xuông, về sau liền tiếp nối chức Bộ trưởng bộ tài chính của Bộ trưởng đã chính thức lui về tuyến hai, đây là công việc ván đã đóng thuyền.

Mặc dù là hiện tại, Đái Tự Lập cũng đã bắt đầu chủ trì công tác hằng ngày Bộ tài chính, hơn nữa còn là phó tổ trưởng tiểu tổ công tác phân chế độ thuế, cực kỳ bận rộn, thời gian công tác mỗi ngày đã sớm vượt qua mười hai tiếng đồng hồ.

Tuy bề bộn, nhưng Dương Tử Hiên đến, Đái Tự Lập vẫn cho hắn đủ coi trọng, rút ra bốn năm giờ, chuyên môn an bài gia yến tiếp đãi Dương Tử Hiên.

Đái Mộc Đức rời đi không lâu, Đái Tự Lập cũng đi, trước khi đi đã phân phó Đái Mộc Cát chiếu cố tốt Dương Tử Hiên, Đái Xuân Hoa cũng phải trở về đại học Thủy Mộc kiểm tra công vụ sinh viên, đã sớm rời đi rồi.

“Tôi hôm nay đã tìm được Lưu Dũng Đạt rồi, biết rõ hiện tại hắn cũng đang ở kinh thành kiếm ăn, chỉ là, tôi vẫn chưa chính thức đến nhà bái phỏng hắn, có nên nhanh chóng đến đó một chút hay không?" Đái Mộc Cát và Dương Tử Hiên vai sóng vai đi dạo ở trong khu vường.

"Lưu Dũng Đạt là cái loại dã thú ngửi thấy được mùi tiền liền chạy tới, chỉ cần ngửi được mùi tiền tài, hắn nhất định sẽ chạy đến tiếp xúc với cô, không cần phải tiếp xúc quá sớm cùng hắn!”

“Quá sớm, quá chủ động, đến thời điểm thật sự bắt đầu phiên giao dịch, chúng ta sẽ rơi vào bị động, chỉ sợ sẽ bị hắn thét giá lên rất nhiều lần!”

Dương Tử Hiên mở miệng, ngậm một điếu thuốc, chậm rãi nói tiếp: "Vẫn nên nắm bắt thủ tục công ty trước, sau đó làm ra một chương trình kế hoạch, hiện ở trong nước còn rất ít người bán dám trả giá đối với đất đai.”

“Cô có thể lợi dụng một ít tài nguyên ở kinh thành, tận lực áp giá cả chúi xuống dưới đất, đi đến chính phủ kinh thành nói chuyện một chút, hiện tại giá thị trường không tốt, chúng ta lại lấy đất hoang, không gian có thể ép giá cả vẫn không nhỏ."

Đái Mộc Cát cười nói: "Nếu ai liên hệ cùng cậu, nhất định sẽ bị gặm đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn rồi!"

Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi trên đầu ngón tay, cười nói: "Giai đoạn đầu, các cô đã tiến hành nghiên cứu hạng mục khả thi, kể cả điều tra nghiên cứu thị trường rồi, tôi đã bày ra cho cô cách định vị hạng mục mới và hạng mục kinh tế nhiều hiệu quả lợi ích, có thể nói hôm nay, việc định vị khu vực buôn bán giai đoạn đầu tiên cơ bản đã hoàn thành.”

“Đợi đến thời điểm bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên, phải gấp rút làm xong hoạt động hoàn thiện phương án, chuẩn bị tiến hành kiếm một mớ thật to!"

Đái Mộc Cát lấy một quyển vở nhỏ ra, ghi nhớ kỹ những điều Dương Tử Hiên nói.

Những lý luận này vẫn cực kỳ mới lạ đối với Đái Mộc Cát, ở trong nước, hơn phân nửa cũng là chưa từng có người nào phát biểu.

………

Mặc dù là ban đêm, bầu trời xanh thẳm, cũng rất khó làm sáng tỏ hoàn toàn cả kinh thành.

Dương Tử Hiên không có ý định qua đêm tại Đái gia, ngày mai chuẩn bị ngồi sớm phi cơ chuyến trở về La Phù tỉnh, Dương Tử Hiên rời khỏi tỉnh La Phù cũng đã một ngày, thế lực khắp nơi trong La Phù tỉnh cũng dậy sóng mãnh liệt, vây quanh cục mủ "phòng khám dởm" đau nhức này, thế lực khắp nơi bắt đầu ầm ầm hoạt động.

Không người nào nghĩ đến, người khởi xướng cho trận sóng dậy, Dương Tử Hiên, lúc này lại đang ở kinh thành ngắm trăng thưởng hoa cùng mỹ nữ.

Ai cũng tưởng Dương Tử Hiên không xuất hiện, chắc chắn là đã động tâm tư, hạ quyết tâm ủ mưu, ra tay độc ác đối với mấy cái phòng khám dởm này, ai ngờ người ra tay lại là người khác, Lục Phi Bằng.

Lúc quan viên cả La Phù tỉnh biết rõ tin tức này, đều cho rằng Lục Phi Bằng vì cải thiện hoàn cảnh đầu tư khu Đông Sơn, nên mới ra tay độc ác, không để ý đến thế lực trong vùng và thế lực hệ thống vệ sinh toàn bộ tỉnh đánh trả, thủ tiêu đại bộ phận phòng khám dởm.

Không mấy người nghĩ đến, tất cả đều là âm mưu của Dương Tử Hiên, là người biết rõ nội tình, Lục Phi Bằng lại khổ không thể tả, đương nhiên không thể nói là do Dương Tử Hiên đến khảo sát, bức ép hắn không ra tay không được.

Nếu mang Dương Tử Hiên ra ngoài, chỉ sợ mình và Dương Tử Hiên sẽ trở thành lưỡng bại câu thương, Lục Phi Bằng khẳng định là gặp phải cảnh hai mặt giáp địch.

Loại tâm tính vi diệu này của Lục Phi Bằng, Dương Tử Hiên cực kỳ nắm chắc.

Ra khỏi đại viện Đái gia, xe đi lên trên đường cái, Đái Mộc Cát nhận được điện thoại của mấy người bạn chốn khuê phòng: "Mộc Cát, hai ngày này tại sao không thấy bạn ở đâu vậy, tới đây uống một chén đi."

Đái Mộc Cát không muốn đi vui chơi lắm, dù sao thì hai ngày này còn phải bôn tẩu đăng kí việc công ty, nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến, Trình Hiểu Điệp này công tác ở phòng chỉnh đốn kinh thành.

Chỗ này là nha môn nước trong, nhưng lại thường xuyên có thể điều tra nghiên cứu trong thành phố, không ít cán bộ làm ở Ủy ban hoạch định chính sách kinh thành đều là từ phòng chỉnh đốn chuyển sang, đường này có thể đi được.

Nghĩ đến đây, Đái Mộc Cát lập tức đáp ứng.

"Vậy thì tốt, chúng ta đã hẹn rồi đấy, bây giờ tôi đang ở quán bar Hậu Hải Ska, bạn nhanh tới đi...”

Một đầu khác điện thoại là tiếng âm nhạc xao động, hiệu quả cách âm của điện thoại rất kém cỏi, thậm chí Dương Tử Hiên có thể nghe được đầu bên kia xen lẫn đầy âm thanh ầm ĩ.

"Tôi một người bạn, công tác ở phòng chỉnh đốn kinh thành, bây giờ chúng ta qua đó nhé?" Đái Mộc Cát nói.

Dương Tử Hiên không quá quen thuộc đối với kinh thành, cho nên liền để Đái Mộc Cát lái xe.

Dương Tử Hiên cười nói: "Phòng chỉnh đốn, một tờ báo chí, một ly trà, một cái ghế, một ngày. Người bạn này của cô có thể có thời gian trôi qua rất êm dịu đấy!"

Đái Mộc Cát nghe được câu trả lời thú vị của Dương Tử Hiên, liền cười nói: "Không đến mức như cậu nói đâu, trong Ủy ban hoạch định chính sách, có không ít cán bộ đều là từ phòng chỉnh đốn đi qua, trong khoảng thời gian này, chúng ta và Ủy ban hoạch định chính sách sẽ liên hệ với nhau rất nhiều, vẫn cần thông qua nàng để quen biết một ít cán bộ Ủy ban hoạch định chính sách, cậu muốn cùng đi không...."

Dương Tử Hiên có thể cảm nhận được một tia chờ mong trong mắt Đái Mộc Cát, cũng không chối từ, nhanh chóng đáp ứng một tiếng.

Xe chạy đến quán bar Hậu Hải Ska, dòng người ra vào Hậu Hải thật sự không ít, nằm bên trong một con phố tụ tập rất nhiều quán bar, vị trí Hậu Hải tốt, quy mô nhỏ, giá thành thấp, mang không ít đặc điểm có lợi của quán bar bình thường.

Có một vài quán bar tư nhân, cũng chỉ nhằm vào đám người đặc thù để mở, người bình thường không vào được, kiếp trước Dương Tử Hiên cũng tới không ít quán bar giá cao, tiêu phí cơ bản đều ngoài khả năng chi trả của người bình thường, lại còn cần thân phận đặc thù.

Qua mười một giờ, nơi đây mới bắt đầu náo nhiệt lên, ven đường ngừng lại không ít xe tốt, Hậu Hải Ska là một quán bar tương đối ít nổi danh, người biết rõ nó không nhiều lắm, thuộc về quán bar nhằm vào đám người đặc biệt.

Cửa lớn đã đóng chặt, chỉ lưu lại một cánh cửa, cung cấp để khách quen ra vào, ngoài cánh cửa có đứng ba người đàn ông dáng người bưu hãn, tiến hành kiểm tra thân phận đối với một số người định đi vào trong.

Mấy đàn ông này coi như là quen thuộc đối với Đái Mộc Cát, biết rõ thân phận Đái Mộc Cát bất phàm, Đái Mộc Cát có thể tùy tiện ra vào, nhưng đối với Dương Tử Hiên sau lưng Đái Mộc Cát lại không có thái độ tốt như vậy.

"Có thiếp mời không!" Một người đàn ông duỗi cánh tay ra, chặn đường Dương Tử Hiên.

"Anh ta là bạn tốt của tôi, để cho anh ta vào đi!" Đái Mộc Cát nói với mấy người đàn ông, thân phận Đái Mộc Cát lại rất có lực uy hiếp, có những lời này, không người nào dám ngăn cản Dương Tử Hiên đi vào.

Quán bar từ bên ngoài thoạt nhìn yên tĩnh, không hề có gợn sóng, nhưng bên trong lại là thứ âm nhạc chấn động đến điếc cả màng nhĩ.

Đái Mộc Cát dẫn Dương Tử Hiên đến lan can lầu hai, nhìn những nam nữ trong sàn nhảy dưới lầu vặn vẹo vô cùng mãnh liệt, Dương Tử Hiên âm thầm nhíu mày.

Đái Mộc Cát sợ Dương Tử Hiên hiểu lầm mình thường xuyên giao du, chạy đến những địa phương này, thời điểm lên thang, rất chú ý giải thích: "Tôi cũng không thường xuyên đến chỗ này!”

Dương Tử Hiên lại không nói gì, đến lầu hai, Trình Hiểu Điệp, Hồ Mân lập tức chứng kiến Dương Tử Hiên sau lưng Đái Mộc Cát, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.

Ở trong trí nhớ các nàng, Đái Mộc Cát chưa bao giờ dẫn bạn trai đi ra ngoài làm các loại hoạt động xã giao, chớ nói chi là loại hoạt động tư nhân này, có chút tò mò dò xét Dương Tử Hiên, uhm, người đàn ông này thật đúng là khá tốt, nhưng so tướng mạo với những người đàn ông theo đuổi Đái Mộc Cát thì cũng bình thường, không biết người đàn ông này đả động thiên chi kiều nữ Đái Mộc Cát ở điểm nào nữa.

Ngồi xuống, hàn huyên vài câu, Đái Mộc Cát giới thiệu Dương Tử Hiên là một người bạn tốt, đang công tác tại tỉnh La Phù.

Nhưng lại không cụ thể nói ra chức vụ công tác của Dương Tử Hiên, Trình Hiểu Điệp và Hồ Mân dùng các biện pháp, muốn ép Dương Tử Hiên nói ra, nhưng lời nói thật của Dương Tử Hiên không nhiều lắm, rất nhiều vấn đề bén nhọn trực tiếp, đều bị hắn cười trừ, nhanh chóng lướt qua.

Trình Hiểu Điệp và Hồ Mân càng cảm thấy địa vị Dương Tử Hiên có chút thần bí rồi, hết lần này tới lần khác lại không thể moi ra được, cũng chỉ có thể cảm thấy phiền muộn.

Trong đại sảnh tiếng âm nhạc rất ồn ào, Đái Mộc Cát hỏi Dương Tử Hiên uống đồ uống gì, đều phải tiến đến sát bên tai Dương Tử Hiên nói chuyện, lại làm cho quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất thân mật.

……

Thịnh Thế ngồi ở một bên khác lầu hai, dựa vào cái ghế phía sau, nhìn khuôn mặt tinh sảo của Đái Mộc Cát ngẫu nhiên đưa qua, trên khóe miệng tràn đầy vẻ vui vẻ, nhưng nhìn thấy nàng tựa ở bên cạnh tai Dương Tử Hiên, thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, sắc mặt lập tức phủ lên tầng một bóng mờ.

"Tiểu Đông, có biết người đàn ông bên người Đái tiểu thư tên gì không? Từ trước kia cho tới bây giờ chưa thấy qua, chẳng lẽ nàng bắt đầu có bạn trai..." Thịnh Thế nhíu mày nói, tay bị khói bụi đốt đến ngón tay vẫn chưa phát giác, ánh mắt phảng phất như độc xà, ghen ghét mà ác độc.

Hắn chú ý đến Đái Mộc Cát không phải việc một ngày hay hai ngày rồi, hắn biết rõ thế lực Đái gia ở kinh thành có lẽ chưa nói tới V.I.P nhất, nhưng có chút lĩnh vực, ví dụ như hệ thống tài chính ngân hàng, một mực có được lớn ảnh hưởng cường lực, cái này thật sự là thứ hắn cần.

Dù là đơn thuần từ góc độ thưởng thức một cô gái để xem xét, Đái Mộc Cát cũng là một đối tượng rất không tệ.

Nhưng cô gái Đái gia này rất ngoan ngoãn, dường như cũng là người cực kỳ khó có thể tới gần, thời điểm học ở đại học kinh thành, người theo đuổi thật sự không thiếu, đáng tiếc, không có mấy ai được nàng ưu ái.

"Chưa từng thấy qua, đoán chừng là Đái Mộc Cát mới quen biết mà thôi!" Tiểu Đông từ phía sau cái bàn nghe được Thịnh Thế gọi, lập tức đi lên.

"Đi qua đó, hỏi một chút!” Thịnh Thế không kềm nén được xúc động phẫn nộ trong lòng mình, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi về hướng một đoàn người Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên lập tức chú ý tới Thịnh Thế, trong nội tâm âm thầm thở dài, đều nói hồng nhan họa thủy, quả nhiên, mới ngồi xuống không được bao lâu, đã có người theo đuổi Đái Mộc Cát bắt đầu chạy tới gây chuyện rồi.

"Gần đây tôi muốn lấy vài miếng đất, làm cái công ty thực nghiệp ở kinh thành, Hiểu Điệp, Ủy ban hoạch định chính sách kinh thành có mấy lãnh đạo là từ phòng chỉnh đốn của bạn đi ra ngoài, bạn có quen không, có thể hỗ trợ tìm một ai đó đi ăn bữa cơm không?" Đái Mộc Cát uống một chút rượu, trên mặt liền đỏ bừng rồi, rất vô tư nói với Trình Hiểu Điệp.

Trình Hiểu Điệp trầm ngâm một chút, cười cười nói: "Mộc Cát, bạn nói đùa sao, dùng quyền thế người trong nhà bạn, còn cần liên hệ với cán bộ Ủy ban hoạch định chính sách kinh thành?"

Đái Mộc Cát lắc đầu nói: "Đây là hành vi cá nhân của tôi, không quan hệ đến trong nhà tôi, bạn nói một câu, giúp hay không giúp đây..."

"Bạn là đại tiểu thư, miệng có vàng, tôi có thể không giúp à..." Lúc Trình Hiểu Điệp nói chuyện, ánh mắt lại miết về phía khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dương Tử Hiên, nói: "Người bạn bè này của bản, giống như không quá thích nói chuyện, là thẹn thùng, hay cảm thấy bọn tôi nhiệt tình quá?”

Khóe miệng Dương Tử Hiên chứa đựng dáng tươi cười, nói: "Tôi nghe mọi người nói là được rồi, đề tài của mọi người, tôi không muốn chen miệng vào..."

Trình Hiểu Điệp nhìn thấy Đái Mộc Cát ngồi trên bàn rượu mà vẫn luôn cực kỳ chiếu cố Dương Tử Hiên, lại càng hiếu kỳ đối với Dương Tử Hiên, đứng lên cười nói: "Dương tiên sinh, có hứng thú cùng nhau xuống dưới nhảy bài không?”

Kỳ thật Trình Hiểu Điệp cũng chỉ thăm dò thái độ của Dương Tử Hiên, nên mới bày ra tư thế, xem phản ứng của Dương tử Hiên và Đái Mộc Cát thế nào.

"Thực xin lỗi, tôi không thích loại âm nhạc này, con người của tôi hơi khó tính..." Dương Tử Hiên dựa lưng vào mặt ghế, lù lù bất động.

"Cậu không nhảy, tôi mời bạn gái cậu xuống dưới nhảy một bài, cậu không có ý kiến gì chứ!” Giọng nói Thịnh Thế vang lên bên cạnh bàn mấy người, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên.

Trình Hiểu Điệp và Hồ Mân đều biết Thịnh Thế, có chút kinh ngạc nói: "Thịnh Thế, tại sao cậu cũng tới..."

Thịnh Thế cười cười, nói: "Chỉ muốn sang đây xem xem, rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới có thể tiến vào mắt Đái đại tiểu thư chúng ta, hiện tại xem ra, cũng không gì hơn cái này..."

Đầu mâu trực chỉ vào Dương Tử Hiên.

Đái Mộc Cát và Dương Tử Hiên đồng thời nhíu mày.

"Tôi không có hứng thú!" Đái Mộc Cát lạnh lùng cự tuyệt lời mời của Thịnh Thế, Thịnh Thế là loại người theo đuổi mang theo mục đích mà đến tìm nàng, kiếp nầy nàng chắc chắn không thể yêu mến, có lẽ Thịnh Thế là loại đàn ông cuồng nhiệt đối với quyền thế, sẽ là một người chồng an phận thủ thường, nhưng Đái Mộc Cát không muốn một người chồng an phận thủ thường.

"Quần áo trên người chưa đầy ba trăm đồng, người đàn ông như vậy cũng có lá gan theo đuổi đại tiểu thư của chúng ta, có phải là giống chuyện cổ tích con cóc ăn thịt thiên nga rồi phải không?"

Thịnh Thế hắc hắc cười lạnh, nói: "Đái tiểu thư cũng không nên thích một người đàn ông không có phẩm chất như thế!”

Đến kinh thành không phải là hoạt động chính thức phía chính phủ, yêu cầu của Dương Tử Hiên đối với quần áo không phải đặc biệt cao, hơn nữa hắn còn là một cán bộ cấp phó sở, ở nơi không nghi thức loại này, cũng không nên tỏ vẻ giàu có, quần áo quá mức đắt đỏ không quá tương xứng với vị trí phó sở trưởng sở giám sát.

Quần áo trên người lúc này đều là một ít hàng chất lượng thường không thể nói ra tên nhãn hiệu mà thôi.

Đái Mộc Cát cũng không giải vây cho Dương Tử Hiên, nàng muốn nhìn một chút xem Dương Tử Hiên làm sao để giải vây, đáy lòng không nhịn được mà thầm cười lên một tiếng, một cán bộ cấp phó sở 27 tuổi lại bị gọi là người đàn ông không có phẩm chất, Thịnh Thế này thật đúng là một kẻ dở hơi.

Dương Tử Hiên nhếch miệng mỉm cười, không lên tiếng phản bác, đi về hướng Piano đặt gần quầy bar, ngón tay của hắn rất dài, khớp xương rõ ràng, đè trên phím đen trắng.

Bản nhạc « xuân dã » từ ngón tay chậm rãi vang lên, âm nhạc điên cuồng trong quán bar tắt đi, chỉ còn đèn tròn nê ông xoay chuyển quét ánh sáng laze ra bốn phía.