Giả Cán Bộ

Chương 552: Bàng mập mạp



Hiện tại, điện gia dụng Bất Dương Mai dưới cờ Dương Ban Mai Xích, có một bộ phận nhân viên đội ngũ quản lý tiêu thụ đến từ đoàn đội tiêu thụ điện tử Dương Ban Mai Xích lúc trước, một bộ phận đến từ chính sinh viên tốt nghiệp đại học La Phù, còn có một phần đào tới từ mấy cửa hàng quốc doanh tỉnh thành.

Những người này bối cảnh bất đồng, ở bên trong điện gia dụng Bất Dương Mai, cũng tạo thành một thế lực lợi ích nho nhỏ.

Nhưng Tô Ban Mai đi ra ngoài lịch lãm vài năm, cũng không phải là không có lợi ích gì, nàng dùng thủ đoạn lăng lệ ác liệt, trực tiếp làm những tập đoàn lợi ích nhỏ này biến mất rồi.

Ai dám làm ra loại vòng tròn lợi ích nhỏ hẹp này, liền trực tiếp để cho hắn cuốn gói rời đi.

Ngoại trừ điện gia dụng Bất Dương Mai ra, dưới cờ Dương Ban Mai Xích, còn có hai công ty, điện tử Dương Ban Mai Xích và Thanh Bình chế dược.

Tầng quản lý chủ yếu ở Thanh Bình chế dược tạm thời không được tiến hành trao đổi với mấy công ty khác.

Các nhân viên điện tử Dương Ban Mai Xích và điện gia dụng Bất Dương Mai đều được trao đổi sử dụng lẫn nhau.

Đối với người mới, Dương Tử Hiên rất coi trọng việc bồi dưỡng, bên trong Dương Ban Mai Xích, có hệ thống huấn luyện định kỳ, cực kỳ coi trọng các nhân tài.

Dương Tử Hiên và hai cô gái đàm luận một tý, vừa nhìn ra bên ngoài trời, đã là buổi tối rồi, người trong cao ốc cũng đều lục tục ngo ngoe tan tầm về nhà, còn thừa lại một ít người tương đối chăm chỉ, làm việc tăng ca trong phòng, đèn sáng trưng.

Cách Hợp Thành Hoàng building không xa chính một khu phố cổ, các căn phòng ở đầy mùi hương cổ xưa.

Từ Hợp Thành Hoàng building đi đến cái phố nhỏ này, có thể thấy các căn phòng ở rất cũ kỹ, nhưng các viên đá gạch cũ đó, lại làm cho khu phố cổ này đầy quyến rũ.

Trần Ấu Trúc đề nghị ăn lẩu, Dương Tử Hiên không muốn vừa đến tháng chín đã bắt đầu ăn lẩu, nhưng nhìn thấy tư thế nóng lòng muốn thử của Tô Ban Mai, Dương Tử Hiên đành làm theo ý kiến của Trần Ấu Trúc.

Loại hẻm nhỏ trong phố cổ này luôn có rất nhiều quà vặt ăn ngon và mấy cái gì đó tổ tiên truyền thừa rất thú vị.

Trần Ấu Trúc đi làm tại Hợp Thành Hoàng building, lại hết sức quen thuộc khu phố cổ này, cầm mấy cây thịt xiên và đậu tẩm ớt, cùng Tô Ban Mai ăn ngon lành, ngoài miệng đều là vị cay, hít hít hà hà mấy hơi, hiển nhiên là rất hưởng thụ.

Trần Ấu Trúc chọn một cửa hàng lẩu trung tâm ngõ hẻm, nằm ở vị trí ngã tư đường, một chầu ăn lẩu trôi qua, không sai biệt lắm, đã đến hai giờ sáng.

Tô Ban Mai và Trần Ấu Trúc đều đã ăn no, Dương Tử Hiên muốn đứng lên trả tiền, nhưng Trần Ấu Trúc lại ngăn cản, cười nói: "Dầu gì cũng là một bữa chiêu đãi ông chủ lớn đứng phía sau màn Dương Ban Mai Xích chúng ta, bắt cậu rút tiền túi, chỉ sợ lát nữa, trong lòng các cao tầng bên trong Dương Ban Mai Xích đều sẽ mắng tôi mấy câu, lần này coi như là khoản phí chi tiêu công của Dương Ban Mai Xích."

Nếm xong món lẩu, về sau, Trần Ấu Trúc đề nghị đi đến quán bar phụ cận ngồi một chút.

Xuôi theo bờ Giang Duyên là khu vực tốt để các quán bar tụ tập, bởi vì phụ cận Hợp Thành Hoàng building đều là khu buôn bán phồn hoa, ngoại trừ khu phố cổ chưa dỡ bỏ này ra, các khu vực buôn bán phồn hoa một mực kéo dài đến tận bờ sông.

Trần Ấu Trúc cười nói: "Đến Bay Lên, lần trước tôi đã đi hai lần, cảm giác rất không tồi..."

Mặc dù Dương Tử Hiên không quá hứng thú đối với quán bar, nhưng cũng theo chân Trần Ấu Trúc, đi đến mới phát hiện, Bay Lên cũng chỉ là một quán bar phục vụ ăn uống, phục vụ ăn uống chính là điểm đặc sắc của nó, đã có chút ít hình thức ban đầu của quán ăn đêm V.I.P nhất đời sau.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm thở dài nói, kiến thức ông chủ nơi đây cũng không nhỏ, khác với quán bar lần trước Lâm Nhược Thủy dẫn hắn đi, quán bar này mới chính là nơi có tiềm năng phát triển mạnh mẽ.

Dương Tử Hiên dựng thẳng đứng cổ áo lên, tuy hắn không lo lắng trong quán bar xuất hiện người quen biết mình, nhưng hắn không biết người khác, không có nghĩa là người khác không nhận ra hắn, kéo cổ áo xong xuôi liền đi vào.

Trên quầy bar là hai người pha rượu quần áo giống nhau, xung quanh quán đặt nhiều cái bàn, trên bàn bày hoa quả mới lạ và mấy chai Heiniken.

Trần Ấu Trúc quen việc dễ làm, vẫy vẫy tay về hướng người pha rượu đứng trên quầy bar để gọi đồ, sau đó liền tìm bàn lớn ngồi xuống, hỏi: "Thế nào? Tôi giới thiệu không tệ chứ? Cả ngày liên hệ với những người già trong cơ quan đơn vị kia thật chán, ngẫu nhiên đi ra ngoài thay đổi đầu óc, cũng là một lựa chọn rất tốt!"

Dương Tử Hiên cũng không phản ứng lời của nàng, chỉ quay đầu lại nhìn nhìn, trên quầy bar có một người đàn ông râu mép thật dài, cách ăn mặc rất có phong cách, liền chép miệng hỏi: "Người kia chính là ông chủ quán bar sao?"

"Ánh mắt của cậu rất sắc bén! Nhưng tôi cho cậu biết, hắn đang theo đuổi Tô Ban Mai nhà cậu, cậu phải đề phòng đấy!"

Trần Ấu Trúc điềm nhiên như không có việc gì, cười cười nói.

Ở trong quán bar, nàng hoàn toàn không còn hình tượng nữ cường nhân ban ngày chấp chưởng xí nghiệp dân doanh cường đại nhất tỉnh La Phù kia, khí chất bỗng nhiên biến hóa, trở thành một cao thủ chém gió chém bão.

Đời sau, không thiếu minh tinh, nhân sĩ tinh anh thành đạt trong xã hội thích đến loại quán bar ăn đêm này vui đùa.

Nam đến tìm gái, nữ đến tìm trai, đương nhiên cũng có người đến là vì mục đích thả lỏng, phát tiết áp lực cường độ công tác cao khi làm việc ra ngoài, Trần Ấu Trúc thuộc về loại này.

Dương Tử Hiên lắc đầu, điều người pha rượu đến, Trần Ấu Trúc phân phó vài tiếng, sau đó mới hỏi Dương Tử Hiên: “Cậu muốn uống rượu gì?"

Dương Tử Hiên nói: "Cứ danh sĩ là được rồi!"

Trần Ấu Trúc lắc đầu, nói: "Danh sĩ hình như là càng ngày càng khó uống, muốn bảo ông chủ chuyên môn điều chế cho cậy một ly không? Hắn là cao thủ đấy?"

Dương Tử Hiên không muốn gây chuyện thị phi, cười cười, nói: "Không cần, chỉ đến chơi đùa mà thôi."

Chỉ là, Dương Tử Hiên không muốn gây chuyện thị phi, không có nghĩa là thị phi không chọc đến hắn.

Ông chủ quán bar nhìn thấy Tô Ban Mai tới, hai mắt lập tức tỏa ra ánh sáng, hoàn toàn bỏ qua Dương Tử Hiên, chạy đến gần hai cô gái, nói: "Tô Ban Mai tiểu thư, Ấu Trúc tiểu thư, các vị đã rất lâu không tới đây chơi rồi."

Trần Ấu Trúc cười cười, nói: "Chúng tôi cũng phải công tác, không có thời gian mỗi ngày đến đây thưởng thức rượu, lại không muốn ông chủ Trần nhọc công phục vụ."

Ông chủ quán bar gọi Trần Chính, trước kia Trần Chính đã điều tra qua thân phận của Tô Ban Mai và Trần Ấu Trúc.

Hợp Thành Hoàng building nằm ngay tại đường Hồng Sơn, lực ảnh hưởng rất mạnh, mua xong Hợp Thành Hoàng building, danh tiếng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích trong khoảng thời gian này cũng lan truyền ra khắp đường Hồng Sơn, muốn tra ra thân phận Trần Ấu Trúc và Tô Ban Mai, hai mỹ nữ tổng giám đốc cũng không phải là việc gì khó.

Trần Chính đều biết hai cô gái này có bối cảnh rất không đơn giản, đầu năm nay, nếu như ai nói với cậu, một xí nghiệp dân doanh không có bối cảnh to lớn, sợ rằng cậu có thể trực tiếp đưa hắn đi bệnh viện tâm thần hoặc là trại thương điên.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Trần Chính cũng không phải là không có một ít thế lực trên đường phố, bằng không thì cũng không thể mở quán bar tại khu vực phồn hoa như vậy.

Nhưng hắn thật sự không dám dùng cái gọi là thế lực kia đối phó với hai cô gái này, mỗi lần hai người kia đến quán bar, luôn có hai bảo tiêu đi theo, ngồi ở sô pha, cho dù Trần Chính muốn nổi lòng xấu xa, cũng không chiếm được tốt.

Phân phối cho những cô gái bảo tiêu này, là đề nghị của Dương Tử Hiên, ngoài ra bảo tiêu phân phối Tô Ban Mai cùng Trần Ấu Trúc, đều là trải qua Tưởng Gia Quyền tự mình huấn luyện, có đôi khi, thậm chí là Tưởng Gia Quyền tự mình ra mặt hộ tống, tất cả đều được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Trần Chính ưa thích Tô Ban Mai là chuyện không giả, nhưng hắn biết rõ, cô gái như vậy, không có chút thủ đoạn là không thể nắm vào tay, hắn vừa cười vừa nói: "Tôi rất muốn mời hai vị tiểu thư đến quán bar chúng tôi công tác, nhưng sợ cái miếu nhỏ của chúng tôi không chứa được thần tài, không mời nổi hai vị."

Trần Ấu Trúc nhìn hắn một cái, liền không để ý tới nữa, khuỷu tay chọc chọc tay Tô Ban Mai, nói: "Lần sau kéo cả mấy người Thành Nam đến nữa."

Tô Ban Mai từ chối cho ý kiến, nhưng Trần Chính lại nói một câu là cứ đến gần nàng một bước.

Dương Tử Hiên thì yên tĩnh ngồi ở tại chỗ, không nói lời nào, con mắt quan sát người xung quanh tới lui, nhìn thấy có một ít người đàn ông đang dùng rượu săn thịt dê béo, cười cười, cái quán bar này cũng không phải quá sạch sẽ, xem ra ánh mắt ông chủ Trần Chính vẫn hơi thiển cận một chút.

Trần Chính cũng chú ý tới chuyện Dương Tử Hiên đã khám phá ra trong quán rượu có một ít hành vi làm thịt dê béo, vừa rồi hắn không chú ý tới người đàn ông đi theo Tô Ban Mai và Trần Ấu Trúc này, nhưng hiện tại hắn phát hiện, dường như người đàn ông này không đơn giản.

Dương Tử Hiên nhịn không được mà cười lên một tiếng, trong lòng nghĩ, thật đúng là quán bar hạng hai.

Thủ đoạn như vậy, đặt ở đời sau cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, Dương Tử Hiên liếc mắt là có thể nhìn thấu.

Tô Ban Mai nhìn thấy Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào bên kia thật lâu, cũng nhìn ra đầu mối bên trong, đối với Trần Chính, Tô Ban Mai thật sự là không ấn tượng gì hay, trong lòng không nhịn được mà cười một tiếng, châm chọc nói: "Rượu của anh, thật đúng là không quen không uống nổi."

Giọng nói Tô Ban Mai không lớn, nhưng tiếng nói truyền tới bàn lớn cách chỗ này rất gần, lại làm cho sắc mặt mấy khách quen và cô gái chuyên săn thịt dê đều hơi đổi.

Khuôn mặt của Trần Chính cũng đỏ lên, không nghĩ tới, đám người dưới tay mình vậy mà lại làm ra sự tình ti tiện như vậy trước mặt nữ thần trong lòng mình, mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn mấy cô gái câu khách đang tức giận muốn gây sự, mấy cô gái câu khách thấy ông chủ tức giận, liền tiu ngỉu không dám nói gì.

Nhưng mấy người khách quen lại biến đổi sắc mặt, đầu lĩnh là một người đàn ông tai to mặt lớn đi tới, trừng mắt nhìn Tô Ban Mai, hỏi: "Cô gái, cô có ý gì?"

Tô Ban Mai có Dương Tử Hiên ngồi bên người, cái gì cũng không sợ, có chút chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Tôi không nói chuyện với anh."

Trần Chính dường như cũng có chút sợ người đàn ông mập mạp này, vội vàng đi lên, dùng khuôn mặt tươi cười, nói: "Ông em Bàng à, cô ấy cũng chỉ là nói mà thôi, không có ác ý."

Bàng mập mạp không khách khí vứt bỏ Trần Chính sang một bên, không để cho Trần Chính chút mặt mũi nào, nói: "Cô em, cô nói tôi không quen không uống, đúng không? Cô sẽ vì những lời này mà phải trả giá thật nhiều đấy!"

Dương Tử Hiên nhíu mày lại, nói: "So đo cùng một cô gái, uy phong của anh thật đúng là thật to."

Bàng mập mạp không bình tĩnh được nữa rồi, chống nạnh nhìn Dương Tử Hiên, khóe miệng nhếch lên, nói: "Mày là ai? Bố mày thích thế đấy, mày làm gì được tao! Đêm nay thật đúng là gặp được quá nhiều người kỳ quái, dám khiêu chiến quyền uy của bố mày, chán sống rồi! Lão Tam, đi lên tát hắn hai cái".

Dương Tử Hiên sờ sờ mũi, đối với thể loại đánh nhau trong quán bar, hắn rất không thích tham dự, nói thế nào thì hắn cũng là một người có thân phận.

Lão Tam là người đàn ông theo chân Bàng mập mạp, từ phía sau tiến lên một bước, muốn cho Dương Tử Hiên một cái tát, lại bị Tưởng Gia Quyền từ phía sau lao tới, bắt chặt cánh tay.

Từ lúc Trần Ấu Trúc chứng kiến không khí không đúng, liền thông báo cho Tưởng Gia Quyền.

Tưởng Gia Quyền bình thường không bao giờ rời khỏi các nàng phạm vi ngoài một km, cam đoan có thể trong vòng 10" chạy tới hiện trường, như vậy có thể vừa không quấy rầy cuộc sống cá nhân, cũng có thể tùy thời cam đoan an toàn.

Cánh tay Tưởng Gia Quyền rất mạnh mẽ nhanh nhẹn, chỉ cần lên xuống mấy lần, đã đánh cho lão Tam sụp đổ.

Bàng mập mạp lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm Trần Chính cũng thầm chửi Bàng mập mạp nhiều lần, lần này nhìn thấy hắn ăn chút thiệt thòi, cũng cảm thấy hết sức vui vẻ, khóe miệng cười cười, đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt quan sát.

Bàng mập mạp là lão đại của cả khu này, có quan hệ thâm căn cố đế, lúc bình thường, Trần Chính không dám động đến hắn, Bàng mập mạp cũng thường xuyên làm mưa làm gió ở chỗ này, rất hiếm khi nhìn thấy Bàng mập mạp kinh ngạc một lần.

Đôi mắt Bàng mập mạp chỉ nhỏ như đậu xanh, con ngươi lăn lông lốc nhìn vài người Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai, biết rõ hôm nay mình đụng phải cao nhân rồi, trên mặt nhất thời trở nên hòa hoãn hơn nhiều, không dám kiêu ngạo như vừa rồi, dù sao, đầu năm nay, người có thể có bảo tiêu đi theo, đều không phải là nhân vật đơn giản.

"Rốt cuộc các vị là người nơi nào?"

Bàng mập mạp có chút nghi hoặc nhìn về phía một đoàn người Dương Tử Hiên hỏi.

Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Anh không có tư cách để biết!"

Dương Tử Hiên lại chú ý tới, trên dây lưng mấy tiểu đệ của Bàng mập mạp treo một tấm thẻ chứng minh công tác, Dương Tử Hiên cẩn thận quan sát, liền nhận ra là chứng minh công tác của nhân viên công tác ở Đông Nhuộm.

Không nghĩ tới, nhóm người này lại là người Đông Nhuộm, nơi ô nhiễm nghiêm trọng nhất sông Lục Nha cũng ở gần chỗ này, xem ra sự tình cũng không đơn giản như vậy.

Tuy Bàng mập mạp tích trữ một bụng tức giận, nhưng lại không dám lộ ra ở trước mặt Dương Tử Hiên, hừ lạnh một tiếng, liền muốn bỏ đi rồi.

Dương Tử Hiên cố ý để dành một chút tàn thuốc, trực tiếp ném trúng cái mông đít to mọng rộng thùng thình của Bàng mập mạp, Bàng mập mạp bị nóng, lập tức hét lên, quay đầu phẫn nộ nhìn Dương Tử Hiên.

"Chán sống!"

Bàng mập mạp quay đầu, muốn đi lên bóp cổ Dương Tử Hiên, lại bị Tưởng Gia Quyền bắt được cánh tay, Bàng mập mạp mấy lần muốn rút cánh tay ra ngoài, nhưng đều không có biện pháp thoát ra, cổ tay Tưởng Gia Quyền như là cái cùm sắt, khóa chặt cánh tay của hắn lại.

Lúc này Bàng mập mạp mới bắt đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt bảo tiêu của Dương Tử Hiên, người có cánh tay bất phàm bình thường rất ít khi nhìn thấy.

Nhìn chằm chằm vào Tưởng Gia Quyền mấy lần, Bàng mập mạp bỗng nhiên hô lên một tiếng, hỏi: "Anh là Tưởng Gia Quyền?"

Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, Tưởng Gia Quyền đã nhận ra Bàng mập mạp, con tổng giám đốc Đông Nhuộm, Bàng Đông Thành, giống cha của hắn, đều là hạng người tham tài háo sắc, tuổi còn trẻ đã làm nát bét không ít cô gái trong Đông Nhuộm.

Đông Nhuộm thuộc về nhà máy in nhuộm, nữ công nhiều lắm, nữ công nhân xinh đẹp cũng đầy một đống, lúc còn rất nhỏ, Bàng mập mạp đã cùng với nữ công bên trong nhà máy ăn vụng trái cấm, về sau càng thêm công khai dâm loạn bên trong nhà máy.

Lúc hắn mười tám tuổi, đã làm lớn bụng một nữ công bên trong nhà máy rồi, trong loại xã hội thời buổi này này, rất không chấp nhận chuyện không chồng có con, nữ công nhân phải thừa nhận áp lực tinh thần cực lớn.

Bàng mập mạp sợ ảnh hưởng đến kiếp sống con đường làm quan của cha mình, kiên quyết không thừa nhận đứa con là của mình, còn chỉ trích nữ công nhân mang thai kia đi vụng trộm với người ta, lại vu hãm trách nhiệm lên trên người hắn.

Cuối cùng nữ công nhân kia bị buộc phải tự tử!

Cả nhà máy đều gièm pha, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, cha mẹ nữ công nhân kia cũng đều là người cả đời kính dâng cho nhà máy, nhưng sau khi nữ công nhân kia chết, về sau, cha mẹ đều ngã bệnh, xin nghỉ hưu sớm.

Mặc dù Bàng mập mạp có ông bố làm tổng giám đốc, nhưng lại không có cách nào để hắn tiếp tục làm trong nhà máy, chỉ có thể rời khỏi Đông Nhuộm, đi ra xã hội xông pha.

Không đầy vài năm, Bàng mập mạp đã tập hợp một đám thanh niên xã hội, còn có cả một vài công nhân nhà máy lại, kéo bè kết phái, trở thành du côn lưu manh, chuyên bảo kê đâm thuê chém mướn, trở thành một đám sinh vật gây hại trong thành phố.