Giả Cán Bộ

Chương 652: Xảy ra chuyện



Bị Dương Tử Hiên hỏi một tiếng như vậy, mặt mũi Lương Quân Mi liền tràn đầy vẻ đỏ thẫm.

Biểu lộ xấu hổ đỏ mặt của Lương Quân Mi rơi vào trong mắt Hổ Tử, lại có một vẻ quyến rũ khác, Hổ Tử cười hắc hắc nói: "Người anh em, có mấy lời, không nên nói trắng ra như vậy nha, chúng ta có thể thương lượng với nhau."

Dương Tử Hiên duỗi ngón tay ra, chỉ vào thân thể của mình, cười nói: "Hiện tại tôi muốn kiếm cái biên chế chính thức ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tôi bây giờ vẫn là nhân viên ngoài biên chế, không tốn ba vạn, không thể vào được."

Đầu năm nay, ba vạn không phải là số lượng gì nhỏ, tiền lương bình quân cơ quan đơn vị trực thuộc tỉnh chỉ có mấy trăm đồng, lấy ra mấy vạn đồng, sẽ phải không ăn không uống tồn tại mấy năm mới có thể bù đắp.

"Cái này còn phải xem cậu có biết làm người không." Hổ Tử cười tủm tỉm nhìn Lương Quân Mi, nói: "Nếu cậu biết làm người mà nói, khả năng là một phân tiền cũng không tốn, tôi sẽ giúp cậu hoàn tất, nói thật ra, ba vạn đồng, với tôi mà nói, thật sự không tính là nhiều."

Dương Tử Hiên tiếp tục nịnh bợ Hổ Tử: "Cậu cậu là vị nào ở phòng tổ chức? Văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra dường như cũng có mấy người mà, là Lý Đông à?"

"Thằng nhóc cậu cũng không tệ lắm, khá rõ ràng về cán bộ cấp ban." Trên mặt Hổ Tử hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Lý Đông văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra các cậu chính là nhờ cậu tôi hỗ trợ phân phối đến."

Dương Tử Hiên đợi, đúng là những lời này, Hổ Tử vừa nói xong, Dương Tử Hiên liền quay đầu cười cười nói với Hồ Khải: "Cái này có tính là khẩu cung không?"

Hồ Khải có chút đáng thương nhìn Hổ Tử, vâng một tiếng, nói: "Có thể xem như khẩu cung nghĩa rộng."

"Rất tốt! Hiện tại bốn phía có nhiều người chứng nhận như vậy, người anh em này muốn phủ nhận cũng khó." Dương Tử Hiên nắm tay Lương Quân Mi, cười tủm tỉm với Hồ Khải.

Nhưng nụ cười này, ở trong mắt Hổ Tử, lại rất âm u đáng sợ, trong nháy mắt, khí chất Dương Tử Hiên có một sự chuyển biến cực lớn, biến thành người đứng trên cao nhìn xuống.

"Cậu lập tức thông báo cho lão Phan, sửa sang lại tài liệu về Lý phó trưởng phòng tổng hợp phòng tổ chức, kết hợp với khẩu cung của người anh em Hổ Tử này, nhìn xem vị Lý trưởng phòng này có phải là có hành vi không tuân theo quy định hay không? Từ tình hình trước mắt, xem ra là rất khả nghi, rất có thể tồn tại việc lợi dụng chức vụ, kiếm tiền của người khác, hơn nữa còn thu hoạch nhiều vật trao đổi." Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt Hồ Khải cũng bắt đầu nghiêm túc.

Hổ Tử ngửi được mùi vị không bình thường, giọng nói trở nên phát run, nói: "Các cậu làm cái gì vậy? Vừa rồi những lời kia đều là tôi nói bậy..."

Dương Tử Hiên ngửa đầu cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, nói: "Tại đây có nhiều người như vậy, đều nghe thấy cậu nói cái gì, cậu còn muốn chống chế hả? Cậu cho rằng chúng tôi ngốc sao?"

Hồ Khải phối hợp, cao giọng nói với đám bạn học bốn phía: "Các vị bạn học, vị này chính là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, phân công quản lý phòng một kiểm tra kỷ luật, phòng hai kiểm tra kỷ luật, đồng chí Dương Tử Hiên.”

“Tôi là thư ký của anh ta, tin tưởng vừa rồi các bạn cũng đã nghe được lời Hổ Tử nói, hiện tại chúng tôi muốn tiến hành điều tra đối với cậu anh ta, trưởng phòng Lý, hi vọng đến lúc đó các bạn học sẽ đứng ra, chứng minh lời Hổ Tử nói vừa rồi..."

Hổ Tử nhất thời cảm thấy choáng váng.

Mấy người này, mới vừa là cố ý giả bộ, lôi kéo mình nói mấy lời ấy sao?

Trong đám bạn học, cũng không thiếu người không quen nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của Hổ Tử, người có tâm tính bỏ đá xuống giếng không phải số ít, nhiều bạn học tỏ thái độ sẽ làm chứng ở ngay hiện trường.

Chân Hổ Tử liền mềm nhũn, không dám liếc nhìn Dương Tử Hiên nữa, hiện tại hắn chỉ hi vọng đây là Hồ Khải đang dối gạt người, thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh làm sao có thể còn trẻ như vậy đây?

Nghĩ tới đây, Hổ Tử ôm một tia may mắn, giận quá thành cười, nói: "Hồ Khải, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cậu...Chỉ là, cậu cũng quá chém gió đấy? Dù cậu muốn gạt người, cũng không thể đẩy ra một lãnh đạo còn trẻ hơn cậu ra chứ...Cậu cho rằng kiếm một người nói dối ra là có thể hù dọa tôi sao."

Dương Tử Hiên lắc đầu, người này chết đã đến nơi vẫn chưa biết, liền quay đầu cười lành lạnh nói: "Có phải là gạt người không, cậu cứ chờ xem."

Nói xong, hắn liền đi cùng Lương Quân Mi ra ngoài khách sạn, chỉ còn lại Hồ Khải xử lý tại hiện trường.

"Anh độc ác quá... Cố ý dụ hắn nói ra, sau đó bắt chẹt hắn." Lương Quân Mi che miệng cười nói.

Dương Tử Hiên thuật lại tình huống lúc trước Hồ Khải bị Hổ Tử bắt nạt một lần, nụ cười Lương Quân Mi trên mặt chậm rãi cứng lại, nói: "Chiếu theo lời anh nói, Hổ Tử này thật đúng là không phải là người tốt."

"Không đề cập tới hắn nữa, sự việc xen vào giữa, không đủ để quan tâm."

Chân dẫm trên tuyết đọng, vang lên tiếng xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~, bên ngoài gió lạnh như dao găm, nhưng hai người tay cầm tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương truyền sang, không hề cảm thấy rét.

Dương Tử Hiên nói: "Em định lúc nào trở về tỉnh Nam Tô? Lương tướng quân không bảo em về nhà đón lễ mừng năm mới à?"

"Hai ngày nữa, em trở về Nam Tô sẽ buồn bực muốn chết..." Lương Quân Mi quay đầu nói: "Lễ mừng năm mới phải ở nhà, cha em không cho phép em ra bên ngoài."

"Vì cái gì? Lễ mừng năm mới ở lỳ trong nhà, chẳng phải là thiếu đi rất nhiều niềm vui?"

Âm điệu Lương Quân Mi bỗng nhiên thấp xuống, nói: "Bởi vì thời điểm lễ mừng năm mới, mẹ em đi cùng tôi ra ngoài, vì đuổi bắt tội phạm mà hi sinh."

Mỗi người đều có như vậy một đoạn chuyện cũ thương tâm, trước kia Dương Tử Hiên ngẫu nhiên nghe Lương Quân Mi nói qua về việc mẹ nàng, Lương Quân Mi cũng bởi vì mẹ mới làm cảnh sát.

"Anh sẽ mang em đi chơi..."

"Đi nơi nào chơi?"

"Bí mật!"

Trải qua nửa giờ xóc nảy, Dương Tử Hiên đưa Lương Quân Mi tới một chỗ rộng lớn, trên mặt đất bao trùm một tầng tuyết đọng hơi mỏng, cỏ xanh nhô đầu ra từ dưới tuyết.

"Anh dẫn em tới nơi này làm gì vậy? Hoang dã qua, không phải anh có ý nghĩ xấu gì chứ?" Lương Quân Mi vô ý thức ôm hai tay lại trước ngực, tận lực cách Dương Tử Hiên xa một chút.

"Em nghe một chút đi, cẩn thận nghe một chút...Có tiếng gì không?"

"Tiếng động vật à?"

"Không có văn hóa thật đáng sợ!" Dương Tử Hiên giống như cười mà không phải cười nhìn Lương Quân Mi, nói: "Cái gì mà động vật, đó là tiếng ngựa hí."

"Anh dẫn em tới cưỡi ngựa?" Lương Quân Mi lập tức tung tăng như chim sẻ, được câu trả lời thuyết phục của Dương Tử Hiên, liền nhảy dựng lên trong xe.

"Cưỡi ngựa đạp tuyết! Có phải là rất có ý cảnh không?"

Hai người tự chọn lấy một con ngựa trong chuồng, tuyết rơi rất nhiều, phi ngựa trong cảnh này, vô cùng tươi đẹp, khách đến thăm nhiều hơn bình thường gấp đôi, hai người Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi đã tới chậm, chỉ có thể chọn lấy hai con ngựa hơi kém.

"Trước kia em không biết chỗ này có một nơi tốt như vậy..." Lương Quân Mi hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, nóng lòng muốn thử, nhưng lại nhăn mày nói: "Nhưng em không biết cưỡi."

"Anh dạy cho em." Dương Tử Hiên vô cùng thuần thục đối với hoạt động cưỡi ngựa quý tộc này, đang muốn vịn Lương Quân Mi lên ngựa, một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn số điện thoại là của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, liền xuống dưới ngựa nghe, nghe thấy Tô Ban Mai khóc lóc nói: "Tử Hiên, Bất Dương Mai xảy ra chuyện rồi...".