Gia Đình Hạnh Phúc Của Trương Thanh Hạc

Chương 11: Bác nào cơ?



Trương Thanh Hạc không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt của anh trai cô dán chặt vào Thiên.

Anh thấy được Thiên kìa!

Sao lại thế này?

Trương Thanh Hạc nhớ Tại Dã đã nói chỉ có hai người họ mới có thể nhìn thấy Thiên, rõ ràng lần trước anh trai cũng đâu có thấy được Thiên.

Trương Tây Huân cũng muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Anh biết em gái mình đang yêu thầm chàng trai nào đó, anh cũng đoán được hôm nay cô đi hẹn hò, nhìn bó hoa tulip trên tay không giống như là tự mình mua.

Nhưng em gái lại dẫn một đứa nhỏ lạ về nhà, thấy anh cũng không có ý định giới thiệu hay giải thích mà chỉ đưa nó vào nhà.

Trương Tây Huân thiếu chút nữa cho rằng đó là thời kỳ nổi loạn muộn màng của em gái mình, nên em ấy tránh giao tiếp với anh.

Anh còn chưa kịp nghĩ nên mở miệng hỏi thế nào thì đã nghe đứa bé gọi em gái là mẹ.

Hai anh em mặt đối mặt nhìn nhau, cảm thấy tình huống có chút không ổn.

Mà bé Thiên kéo kéo tay Trương Thanh Hạc, “nhỏ giọng” giải thích: “Mẹ, con vừa rồi chỉ muốn nói với mẹ là bác có thể thấy được con.”

Trương Thanh Hạc: “……” Lại là ma pháp nửa vời của con sao?

Trương Tây Huân: “……” Bác nào cơ? Mình á?

“Con nghĩ bác có thể nhìn con nên con cố gắng một chút.” Bé Thiên chớp mắt nói, khuôn mặt nhỏ hơi hếch lên như muốn nói “Mẹ khen con đi”.

Tại sao lại cố gắng làm chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu như thế này chứ?

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Cuộc gọi được kết nối, giọng điệu của Tại Dã dường như đang cười nhẹ: “Sao? Muốn anh đón Thiên về à?”

Trương Thanh Hạc nói với giọng nặng nề: “Anh trai em về rồi, anh ấy có thể nhìn thấy Thiên.”

Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, giọng điệu chắc chắn: “Để con bé lo.”

Anh thực sự hiểu rõ con gái mình.

Trương Thanh Hạc hiếm khi hoảng sợ: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tại Dã rất ít khi thấy phó tổng giám đốc Trương lo lắng như thế này, nhất là vì bây giờ cô còn rất trẻ, khi gặp chuyện cô sẽ nhờ anh giúp đỡ, đây có thể xem như một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Anh lập tức an ủi: “Không sao đâu, anh của em thích Thiên nhất, anh ấy sẽ không giận em đâu, nếu anh ấy tức giận thật thì chỉ làm phiền anh thôi.”

Trương Thanh Hạc: “……”

Cách sếp Tại an ủi thật là có kinh nghiệm.

Trương Thanh Hạc lấy lại bình tĩnh: “Cảm ơn, em cảm thấy khá hơn nhiều.”

“Đàn anh Tại Dã, anh đánh nhau giỏi lắm hả?” Trương Thanh Hạc nhớ lại kỳ tích nhảy xuống từ lầu 3 của anh, hỏi với giọng nghi ngờ.

“Anh của em không đánh được anh đâu, yên tâm.” Tại Dã tự tin trả lời.

Không hề, anh nói vậy thì càng không yên tâm.

Điều Trương Thanh Hạc lo lắng là anh trai mình đến ‘ba mặt một lời’ rồi lại bị đánh.

Sau đó, anh trai sẽ gửi đàn anh Tại Dã đã đánh người vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên.

Kết cục cả hai đều chịu tổn thất cả.

Trương Thanh Hạc lo lắng sốt ruột cúp điện thoại.

Trương Tây Huân – người bị em gái đuổi ra khỏi nhà, cảm thấy em mình có lẽ đang trong thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì thật.

Anh còn đang suy nghĩ lý do vì sao, Thiên đã thuần thục nắm lấy tay anh, kéo anh đi xuống lầu.

Bàn tay mềm mại mũm mĩm của đứa trẻ nằm trọn trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt tươi cười đáng yêu thoạt nhìn có chút giống em gái.

Làm lòng anh dịu lại một chút.

“Bác ơi, hôm nay chúng ta ăn sườn kho được không? Con còn muốn ăn cá hầm cải chua và bánh khoai tây của bác nữa.”

Trương Tây Huân nở một nụ cười hiền lành: “Đừng gọi mẹ và bác linh tinh biết chưa, con có thể gọi chú là chú. Con là con cái nhà ai, hôm nay muốn ăn ở nhà chú hả?”

Vài phút sau, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt anh sau khi gặp người hàng xóm đầu tiên dần biến mất.

……

Trương Tây Huân giống như bị mộng du, tay cầm đồ ăn và đứa nhỏ về nhà.

Trương Thanh Hạc mở cửa cho anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh liền biết anh đã nhận ra sự kỳ dị của bé Thiên.

“Tại sao, tại sao không một ai có thể nhìn được đứa nhỏ này?” Thế giới quan của Trương Tây Huân gần như sụp đổ trong giây lát.

Dù bị sốc như vậy nhưng anh vẫn không quên mua đồ ăn, không hổ là anh lớn trong nhà.

Có bé Thiên đã dọn đường trước và Trương Thanh Hạc giải thích về tương lai, xuyên không, ma pháp, những chuyện phi khoa học, Trương Tây Huân không còn ở trong trạng thái hoàn toàn không tin nữa.

Nhưng anh có vẻ vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này, anh nhốt mình trong bếp chặt sườn, gọt khoai tây, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bé Thiên đang nằm ngoài cửa bếp.

Thôi kệ, trong khoảng thời gian ngắn anh trai cô có lẽ không tiếp thu được chuyện này.

Trương Thanh Hạc nghĩ xong, vào phòng lấy mấy tờ kiểm tra ra làm để áp xuống những chuyện đã xảy ra.

Sau khi làm xong ba bài kiểm tra, cô nhận ra nãy giờ bé Thiên không đến làm phiền cô, nhìn vào nhà bếp, cửa bếp đã mở, anh trai cô đang tươi cười đút đồ ăn cho Thiên, còn bé Thiên thì cầm cái chén trẻ em của mình, hai má phồng lên.

Trương Thanh Hạc: Sao tiến triển nhanh thế?

Chẳng phải vừa rồi hai người họ giống như du khách và động vật trong sở thú nhìn nhau qua lớp kính của cửa nhà bếp à, sao lại nhanh chóng yêu thương nhau dữ vậy?

Gia đình của Trương Thanh Hạc hôm nay có bữa tối rất thịnh soạn, thậm chí bé Thiên còn có một chén mì riêng.

“Thiên nói hôm nay là sinh nhật của con bé nên anh làm thêm một chén mì cho nó.” Trương Tây Huân giải thích với em gái.

Trương Thanh Hạc hỏi nhỏ vào tai bé Thiên đang vùi đầu ăn mì: “Có phải con dùng ma pháp với anh ấy không? Ma pháp làm anh ấy mau chóng thích con?”

Thiên lắc đầu vô tội.

Bác thực sự rất thích con, cần gì ma pháp chứ?

Sau khi ăn xong, Trương Thanh Hạc ngoan ngoãn đi rửa chén giúp anh.

Trương Tây Huân đứng cạnh cô, đột nhiên nói: “Anh nghĩ rồi, bất kể thế nào thì đứa bé cũng vô tội.”

Trương Thanh Hạc nói thầm, em cũng rất vô tội.

“Ba của con bé có phải là thằng nhóc em giấu trong phòng lần trước không?”

“……”

Quả nhiên anh cô đã biết.

“Anh, đừng kích động.”

“Anh không phải người dễ bị kích động đâu.”

“Anh, anh đánh không lại anh ấy đâu.”

“Nhưng anh mở kiện thắng đấy.”

Bé Thiên cầm chén trái cây sữa chua tới, lắng nghe mẹ và bác nói chuyện.

Thấy cô bé, Trương Tây Huân lập tức cười ha ha hai tiếng: “Đương nhiên anh chỉ nói giỡn thôi.”

Vẻ mặt của Trương Thanh Hạc kì quái, cô bỗng cảm thấy Tại Dã có vẻ như “cha quý nhờ con”.

Bởi vì có Trương Tây Huân, Thiên không cần về nhà nữa, cô bé có thể tiếp tục ở lại ngủ với mẹ.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Anh nhẹ nhàng bò đến cửa sổ phòng Trương Thanh Hạc, mở hé cửa sổ ra, Tại Dã đang định chui vào thì đột nhiên sau tấm rèm xuất hiện một khuôn mặt.

Tại Dã: “!”

Đứng sau bức rèm, Trương Tây Huân nhấn công tắc bật đèn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao không vào bằng cửa?”

Tại Dã kinh hồn bạt vía nhìn anh vợ khi còn trẻ, mở miệng gọi: “Anh.”

Trương Tây Huân cà khịa: “Sao gọi thân thiết vậy?”

Tại Dã không dao động: “Dạ, đã gọi nhiều năm thành thói quen rồi.”

Trương Tây Huân bị anh làm cho nghẹn, lui ra phía sau một bước: “Nhanh vô đi, còn ngồi vắt vẻo ở cửa sổ làm gì, chờ lát nữa bị coi thành kẻ trộm đấy.”

Tại Dã không vào mà đóng cửa sổ lại, xoay người, Trương Tây Huân chăm chú nhìn chàng trai nhảy từ cửa sổ xuống cục nóng điều hòa tầng dưới rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Sau đó, Tại Dã vỗ vỗ phủi bụi ở tay, quang minh chính đại gõ cửa đi vào.