Gia Đình Quỷ Dữ

Chương 2



6.

Bụng tôi kêu lên ọc ọc.

Cô dâu ma hỏi:

"Đình Muội đói bụng rồi à? Có muốn ăn chút gì không?”

Tôi trả lời:

"Con biết nấu cháo, xào rau, kho thịt ạ.”

Cô dâu ma nhìn chằm chằm tôi cả nửa buổi mà chẳng nói gì, tôi cũng không hiểu ánh mắt ấy mang theo cảm xúc ra sao.

Tôi nói:

"Dì không thích ăn sao? Thế mọi người thích ăn gì? Con đều có thể học.”

Cô dâu ma đáp lại:

“Ở nhà con là con nấu cơm sao? Cha mẹ con đâu?”

Tôi trả lời:

"Bố con nói nấu ăn là công việc của phụ nữ. Mẹ con bị gãy chân trái khi chạy trốn, cả ngày bị xích lại bằng xích sắt trong phòng rồi ạ.”

Cô dâu ma đột nhiên ôm tôi vào lòng, nói:

"Bé ngoan, khó trách gầy đến da bọc xương thế này. Con muốn ăn cái gì? Để chú ấy nấu cho con ăn.”

Tôi nghĩ nghĩ:

"Con muốn ăn cơm canh nóng hổi, không muốn ăn thức ăn thừa.”

Bình thường lúc ở nhà, mỗi khi tôi nấu cơm xong đều để bố ăn trước, tôi và mẹ chỉ có thể ăn lại cơm thừa canh cặn.

Thư sinh xoè quạt ra, năm bộ xương từ trên mặt quạt nhảy ra, chạy vào nhà bếp.

Trong bếp truyền ra tiếng thổi lửa nấu cơm, nồi niêu xoong chảo leng keng, nghe có vẻ vô cùng thuần thục.

Rất nhanh, những bộ xương bận rộn lần lượt cầm bát đĩa, xếp hàng đi ra, từng món thức ăn mê người được bày đầy bàn.

Hiểu Hiểu đưa cho tôi một đôi đũa, nói: "Chị mau ăn đi.”

Tôi gắp một miếng thịt xào bỏ vào trong miệng, mùi tương tỏa ra bốn phía, vừa vào miệng đã như tan ra.

Tôi chưa từng ăn thứ gì ngon đến như thế.

Cách ăn của một nhà ba người cô dâu ma rất thú vị, bọn họ đặt cơm dưới mũi ngửi, sau đó thức ăn sẽ trở nên thiu thối, khô quắt.

Cô dâu ma nói với tôi, ma quỷ đều ăn cơm như vậy.

7.

Sau khi ăn cơm xong, tôi kể cho họ nghe chuyện xảy ra trong thôn.

Thư sinh nhíu mày, nói:

"Trong thôn rất nhiều người phụ nữ đều hóa thành lệ quỷ nhưng chỉ có thể đi theo bên người kẻ thù, không có cách nào báo thù, hẳn là bị thứ gì đó phong ấn lại rồi."

Tôi hỏi:

"Có cách nào phá giải phong ấn không ạ?”

Thư sinh thở dài:

"Trên người chúng ta cũng có phong ấn, không thể rời khỏi rừng ma này chỉ sợ khó mà giúp đỡ. Đình Muội, ta có thể giúp con mở hoàn toàn mắt âm dương, sau đó con có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa, có lẽ sẽ tìm được cách phá giải. Nhưng mà như thế con sẽ càng dễ nhìn thấy ma quỷ hơn, con có sợ không?"

Tôi vội vàng nói: "Con không sợ.”

Thư sinh vươn ngón tay, ấn vào mi tâm của tôi.

Một luồng khí lạnh từ mi tâm chạy tới hai mắt của tôi, sau đó chạy khắp toàn thân.

Chú ấy thu tay lại, nói:

"Được rồi. Tập trung tinh thần, nói cho ta biết con có thể thấy gì?”

Tôi lạnh cả người, cố gắng tập trung nói,

"Con thấy một lớp khí đỏ bao phủ xung quanh mọi người.”

Chú ấy nói tiếp:

"Đây là oán khí. Lệ quỷ oán khí quá nặng, chỉ có trả thù, tiêu tan oán khí, mới có thể chuyển thế đầu thai.”

Thông qua cửa sổ, tôi nhìn thấy trên bầu trời phía đông cuồn cuộn những luồng khí đỏ thẫm.

Tôi đi ra khỏi cửa, thấy toàn bộ thôn đều bị oán khí nồng đậm bao phủ, không biết có bao nhiêu oan hồn đang giãy dụa trong đó.

Tôi nói với họ tất cả những gì tôi thấy.

Thư sinh trầm mặc hồi lâu, nói:

"Thôn này có vấn đề rất lớn. Đình Muội, con vẫn nên đừng trở về, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Cô dâu ma nói:

"Con có thể ở lại đây sống cùng chúng ta.”

Tôi sốt ruột:

"Không được, mẹ con vẫn còn ở trong thôn.”

Một cảm giác chóng mặt ập đến, tôi lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Thư sinh nói:

"Đình Muội, con nghỉ ngơi trước đi, chờ con nắm rõ mắt âm dương rồi hãy nói chuyện khác.”

Cô dâu ma dẫn tôi vào một căn phòng.

Trước khi đi, cô ấy nói với tôi:

"Đêm nay bất kể nghe thấy gì cũng đừng sợ, chỉ việc ngủ thật ngon thôi nhé.”

Tôi gật đầu một cách mơ hồ.

8.

Ban đêm, tôi bị một tràng tiếng động lạ đánh thức.

Mở mắt ra nhìn, cả gian phòng đều bị oán khí bao phủ, ngoài cửa sổ trăng tròn treo cao.

Văng vẳng đâu đó có thể nghe thấy tiếng oan hồn khóc lóc, còn có tiếng móng tay cào tường.

Cẩn thận phân biệt, âm thanh hình như đến từ dưới lòng đất.

Tôi nhảy xuống giường, gõ cửa phòng ngủ bên cạnh nhưng không thấy hồi âm.

Tôi đẩy cửa ra, chăn đệm xếp gọn gàng, trong phòng không một bóng người.

Lại là một tràng tiếng kêu gào thê lương, hình như là tiếng của cô dâu ma.

Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới ở góc tường có từng nhìn thấy cửa vào tầng hầm, tôi liền đi qua theo bậc thang xuống phía dưới.

Cuối bậc thang, là một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, trên tay nắm cửa dính chất lỏng màu đỏ tươi.

Tôi do dự có nên đi vào hay không thì bên kia cửa đột nhiên truyền ra tiếng móng tay bén nhọn cào cửa, tiếp theo là va chạm kịch liệt, cửa sắt lung lay sắp đổ.

Tôi sợ hãi lùi lại một bước, cửa sắt bị đập thủng một lỗ.

Tôi to gan bước lên phía trước, từ khe cửa nhìn vào.

Bên kia cửa oán khí ngút trời, một quả cầu màu trắng lăn tới, đập rầm rầm vào cửa.

Bốn phía rải rác cả đống xương người, hai bộ xương khô tay cào cào khắp xung quanh.

Lúc ban ngày, bộ xương này cọ vào lòng bàn tay tôi như một con cún con.

Bây giờ nó há to miệng, thân thể tách rời, lăn qua lăn lại trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.

Tôi lùi lại vài bước, hai chân đụng phải một thân thể lạnh lẽo.

Tôi xoay đầu, đối diện với cặp mắt đen kịt của Hiểu Hiểu.

“Chị, mẹ từng nói với chị, chị phải ngủ thật ngoan cơ mà.”

9.

Toàn thân Hiểu Hiểu bị oán khí nồng đậm bao phủ, sắc mặt tối tăm trông không còn giống một đứa trẻ con.

Tôi lo lắng hỏi:

"Hiểu Hiểu, có phải cha mẹ em đang ở trong tầng hầm không? Hình như họ rất đau đớn, có cách nào giúp họp hay không?”

Nghe xong lời này, nơi đôi mắt to tròn của Hiểu Hiểu nước mắt bỗng trào ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

"Mỗi khi đến đêm trăng tròn, cha mẹ sẽ phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng như thế, giống lửa cháy thiêu thân. Bọn họ vì không muốn làm tổn thương em nên nhốt mình ở dưới tầng hầm.”

Đêm trăng tròn?

Tôi nhớ rằng mẹ tôi luôn đi đâu đó vào đêm trăng tròn.

Ngày hôm sau, thân thể của bà ấy sẽ nhạt đi rất nhiều, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể tan biến.

Tôi cùng Hiểu Hiểu ngồi ở bậc thang.

Oán khí trên người cô bé bắt đầu chuyển động, lạnh lẽo lạ thường.

Hiểu Hiểu nói với tôi, ba người bọn họ đều không có ký ức khi còn sống.

Bởi vì bị kẹt lại chung một chỗ, cảm thấy đối phương vô cùng thân thiết nên rất nhanh cứ thế mà sống như người một nhà.

Cô bé nói, mình đã coi thư sinh cùng cô dâu ma như cha mẹ ruột của mình từ lâu, mỗi lần nhìn bọn họ chịu khổ, đều hận chính mình vô dụng, chẳng làm gì được cả.

Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cô bé, cố gắng cho cô bé một chút ấm áp.

Trời sáng, cửa tầng hầm ngầm bị đẩy mở, thư sinh đỡ cô dâu ma đi ra, thân thể trong suốt một nửa, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.

Phía sau bọn họ, đám đầu lâu xương xẩu nhặt từng khúc xương của mình lên ghép trở lại.

Trong số đó có hai người vì tranh đoạt một khúc xương đùi mà đánh nhau tan tác, xương cốt lần nữa rơi đầy trên đất.

Đầu lâu lăn xuống đất vẫn nghiến răng hung dữ với đối phương.

Cô dâu ma miễn cưỡng mỉm cười với tôi:

"Đình Muội, làm con sợ rồi đúng không?”

Tôi lắc đầu, đỡ lấy tay cô ấy, đưa cô ấy về phòng ngủ nghỉ ngơi.

10.

Hai người vẫn nghỉ ngơi đến chạng vạng tối, lúc đi ra, thân thể lại ngưng đọng thành thực thể.

Tôi nói với bọn họ, mẹ tôi cũng sẽ rời đi vào đêm trăng tròn, khi trở về thân thể biến thành nửa trong suốt.

Thư sinh nói:

"Chúng ta rất có thể bị cùng một loại phong ấn.”

Tôi hỏi:

"Làm sao mới có thể giải trừ phong ấn ạ?"

Chú ấy thở dài:

"Nếu như có thể tìm được thi thể, an táng tử tế, có lẽ có thể phá giải. Chúng ta đã bị kẹt ở chỗ này rất nhiều năm, chỉ sợ là không tìm thấy thi thể được nữa. Mẹ con được mai táng ở đâu?"

Tôi hỏi:

"Mai táng là gì ạ?"

Chú ấy hơi kỳ quái nói:

"Chính là chôn thi thể xuống đất. Con không biết mộ của mẹ con ở nơi nào sao?"

Tôi nói:

"Thi thể của mẹ con được đưa đến nhà dì Hồng. Dì hàng xóm bị chồng đánh chết cũng được đưa đến nhà dì Hồng, không có chôn xuống đất ạ.”

Sắc mặt của thư sinh vô cùng nghiêm trọng, hồi lâu mới nói:

"Việc này thật là kì lạ, dì Hồng đó nhất định có vấn đề.”

Tôi nói:

"Con có thể lén lẻn vào nhà dì Hồng, xem đến cùng có chuyện gì.”

Thư sinh nghiêm túc nói:

"Đình Muội, chuyện này con không nên tham gia. Dì Hồng có thể trấn được nhiều lệ quỷ như vậy thì nhất định lai lịch không nhỏ.”

Cô dâu ma cũng nói:

"Đình Muội, con cứ sống cùng chúng ta đi. Sau này, con và Hiểu Hiểu đều là con gái của chúng ta.”

Tôi lo lắng nói:

"Thân thể của mẹ con càng ngày càng nhạt, cuối cùng sẽ biến mất sao? Thời gian lâu dần, có khi nào mọi người cũng sẽ tan biến luôn không?”

Trầm mặc một hồi, cô dâu ma miễn cưỡng cười nói:

"Mẹ cháu sống quá khổ, có lẽ tan biến cũng không phải là chuyện xấu. Chúng ta đã tồn tại rất lâu rất lâu rồi, cũng không sợ sẽ biến mất.”

Tôi hạ quyết tâm:

"Mặc kệ như thế nào con cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn mọi người tan biến. Chờ con thành thục dùng mắt âm dương rồi sẽ vào thôn điều tra rõ ràng chân tướng.