Gia Hữu Linh Hồ: Chỉ Là Ngàn Năm

Chương 6: Di Mộng trước kia



Ta là Di Mộng, Di Mộng của Di Mộng trước kia. Nhưng ba tháng trước ta gọi là Phi Lê, ở trong một khu rừng ngập tràn hoa lê đỏ rực. Hiện giờ ta lại ở trong Bạch Linh Cốc, nơi sâu thẳm nhất linh sơn, nơi này chủ yếu là hồ ly, nhưng ta lại không hợp với họ một chút nào. Ta nghĩ, nếu không phải nhờ duyên cớ của Linh lão nhân bọn họ khẳng định đã đem ta đuổi đi khỏi đây rồi.

Bạch Linh Cốc là một nơi an nhàn, sơn linh địa tú, là nơi rất thích hợp để an tâm tu luyện. Lão nhân bảo ta hãy đoạn tuyệt trần duyên, tĩnh tâm mà tu luyện. Thế nhưng ta lại không thể quên được người đó, dung nhan đẹp tựa thanh sơn thủy mặc ấy.

Ta cũng oán, oán hắn tuyệt tình, oán hắn không lưu lại chút đường sống.

Khi màn đêm buông xuống, ta thường một mình khiêu vũ dưới ánh trăng, bóng ta in lên mặt đất thật dài thật dài, giống như hai chữ cô độc.

Có một kẻ trong lang* tộc thường quấn quýt lấy ta, hắn gọi là Thương Ương, là người nối ngiệp tương lai của lang tộc này thế những lang tộc cùng hồ tộc từ trước đến nay đều bất hòa, vì cớ này mà hồ tộc càng thêm ghét ta. Nhưng Linh lão nhân lại không ngừng khen ngợi, nói cái gì đó mà nếu có thể liên hôn thì hai bộ tộc sẽ không còn chiến đấu với nhau nữa, cũng là một chuyện tốt.

(*Lang: sói)

Ta trốn mình ở trong rừng, ánh mặt trời nhỏ vụn, loang lổ hắt lên người thật ấm áp, Thương Ương giống như đạp trên những tia nắng đó tiến tới, nói thật nếu không phải hắn tính tình hiếu chiến thì cũng thật có mị lực. Tự nhiên lại si ngốc, chợt ta nghe thấy hắn oán giận nói: “Di Mộng, Di Mộng, hồ tộc các người cũng thật là thô lỗ, nhìn thấy ta liền muốn xông vào đánh.”

Ta cười lạnh nói: “ Người của hồ đi tới Lang tộc các người cũng sẽ bị đánh mà.”

“Sẽ không, sẽ không!” Thương Ương vội vàng nói, sau đó ánh mắt dừng lại trên người ta, gian nan nói một câu: “Dù sao là ngươi cũng sẽ không!”

“Xuy!” Ta khinh thường cười một tiếng. “Ta cũng không phải là hồ ly của Bạch Linh Cốc.”

“Ừ.”Hắn lên tiếng, lại thuận miệng nói: “Vậy ngươi là hồ ly từ đâu đến?”

Ta cũng tự hỏi ta là hồ ly từ đâu đến? Ta lại đi một quãng đường thật dài xuyên qua rừng cây, Thương Ương im lặng đi theo phía sau ta, chỉ lúc này ta mới có thể cảm thấy hắn cũng không phải đáng ghét đến như vậy.

“Di Mông, ngươi muốn đến nhân gian không?” Thương Ương gọi lại.

Nhân gian? Ta nghĩ đến lần đầu tiên xuống nhân gian, nhớ lại những sắc mặt không chút hảo ý, còn có Linh Lung kia càng làm ta cảm thấy đau đớn, đáy lòng trào lên một trận chán ghét.

“Đi nhân gian giải sầu đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Thương Ương tiếp tục nói, thanh âm lại không che dấu được sự kích động.

Lòng ta chợt dao động, ta dừng lại, quay đầu cười với hắn, ta nói: “Được.”

Thương Ương đưa ta đến một khu thành phồn hoa rực rỡ, người ta gọi nó là Kim Lăng. Chúng ta ở lại Kim Lăng – nơi xa hoa nhất đường phố này. Chúng ta lấy danh nghĩa huynh muội tương hợp, thường xuyên ra vào những tửu lâu, rạp hát, không nhiều ngày sau, chúng ta đã trở thành những nhân sĩ nổi danh thành Kim Lăng.

Ta muốn gặp lại Huyền Nguyệt, chính vì ta không thể trở lại Phi Nguyệt Cư, cho nên chỉ có thể ở nhân gian này tìm kiếm, có khi nhìn thấy người có bóng dáng tương tự hắn ta liền thất thố tiến lên xem xét. Ta bắt đầu vào ở thanh lâu Câu Thanh Viện, ảo tưởng có một ngày có thể thu hút Huyền Nguyệt xuất hiện.

Ngày ấy ta ngồi ngay ngắn trước gương, đang tô lại đôi mi tinh tế mà lạnh lùng, Thương Ương hốt hoảng đẩy cửa ra, cảm giác say rượu tràn ngập căn phòng nho nhỏ, ta lẳng lặng đối mặt với hắn, hắn lại ưu thương nhìn lại ta, hắn nói: “Phi Lê, Huyền Nguyệt đại nhân sẽ không xuất hiện đâu, ngươi hà tất tự mình tìm khổ?”

Thì ra hắn sớm cũng đã biết chuyện tình của Huyền Nguyệt, khó trách người của hồ tộc lại chán ghét ta đến như vậy.

Đó là lần đầu tiên hắn gọi ta là Phi Lê, ta bén nhọn quát lớn: “Ai cho phép cho ngươi gọi ta là Phi Lê, Phi Lê chỉ có thể là Phi Lê của một mình Huyền Nguyệt, không cho phép ngươi gọi ta là Phi Lê.”

Nhìn biểu tình bi thương của Thương Ương, ta lạnh lùng quay mặt đi.

“Di Mộng, có lẽ ta không nên đưa ngươi đến nhân gian.” Đây là câu nói cuối cùng hắn nói với ta khi ở nhân gian, sau đó hắn liền bỏ ta mà rời đi.

Ta là cái tên đứng đầu bảng của di hồng viện – Di Mộng. Dung mại khuynh thành, phú khả địch quốc, mị hoặc nơi nơi, thiên hạ vô song. Từ vương tôn quý tộc cho đến những người buôn bán nhỏ, không một ai không bàn luận về ta. Mộng quán này thường thường luôn chật kín chỗ ngồi, tú bà tiền kiếm gấp bội, nhưng những lúc đó ta lại chẳng thể tìm được người ta muốn tìm.

Có rất nhiều người muốn theo ta cả đời, giúp ta đi khắp thiên hạ, nguyện cùng ta đi ngoạn giang sơn ngắm hoa tuyết phương bắc, cũng có người không tiếc thiên kim chỉ để mua một nụ cười mỹ nhân, có người tìm khắp Kim lăng đem hoa về cho ta ngắm. Chỉ là bọn họ làm sao có thể tìm được những bông hoa lê đỏ rực, cho dù có tìm được thì bọn họ cũng đâu phải là công tử áo trắng mà ta muốn có.

Hết, hết, hết. Tất cả chỉ là hư vô mà thôi.

Đêm lạnh như nước, ta ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn những bông hoa lê trắng muốt mà cúi đầu thở dài, hoa lê ở nhân gian lại nở rồi, hoa lê ở Phi Nguyệt Cư chắc chắn vẫn thế, chẳng bao giờ tàn.

Một trận gió nhẹ thổi đến, hoa lê rơi xuống, ta sửng sốt nói” Ai…?” Lời nói còn chưa dứt ta đã nhìn thấy Thương Ương từ trong vườn hoa lê xuất hiện, nếu không phải thấy ta hao tổn tinh thần mà thở dài thì nhất định sẽ không bị ta phát hiện.

“Xem ra pháp lực của ngươi cũng tăng lên không ít.” Ta lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

Thương Ương thoạt nhìn gầy yếu hơn nhiều, ngũ quan tuấn tú trông có vẻ càng thêm sâu sắc, dưới ánh trăng ánh mắt hắn sáng lên dị thường, ta lại ẩn ẩn nhớ đến một đôi mắt đẹp tựa tranh vẽ, một khuôn mặt phong hoa tuyết nguyệt, ta bỗng thấy có cảm giác say nhiễm dưới ánh trăng mỏng.

“Di Mộng, theo ta trở về Bạch Linh Cốc đi.”

Ta nghe thấy thanh âm đã lấy lại tinh thần, lại thấy khuôn mặt Thương Ương đang kìm nén ưu thương. Nhưng ta chỉ nở một nụ cười, có lẽ tươi cười sẽ khiến ta trông nhu hòa lên một chút.