Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng

Chương 44



Editor: LunaYang97

Quản lý ký túc xá đang ngủ, bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa vào nửa đêm.

Khi hắn hết buồn ngủ, nhìn hai người béo gầy đứng ngoài cửa, kêu hắn mở cửa khu ký túc xá.

Tề Thành mặc những thứ này cho Kỳ Chung khi anh nhìn thấy bất kỳ bộ quần áo nào.

Mặc nhiều lớp áo, quấn khăn quàng cổ toàn thân lộ ra hai mắt, Kỳ Chung cảm thấy mí mắt nóng ran, cả người choáng váng.

Cậu đã đắp miếng dán hạ sốt lên đầu và uống thuốc nhưng hiện tại thuốc chưa có tác dụng, vẫn còn nóng.

Bọn họ đều mặc quần áo của mình, đồng phục học sinh ướt đẫm còn chưa nhìn ra, nhưng quần áo ba lớp bên ngoài của Tề Thành và Kỳ Chung giống như hai mùa.

“Cậu ấy bị sốt,” Tề Thành đưa nhiệt kế cho quản lý ký túc xá, trong tay cầm ô, nói nhanh một tiếng, “Cậu ấy sốt cao, hiện tại chúng tôi đang đi bệnh viện.”

Kỳ Chung mơ mơ màng màng, không nghe được bọn họ nói. Cậu nói cái gì cũng chỉ mạnh mẽ tránh sang một bên, đi vài bước Tề Thành liền kéo lại, nhưng Kỳ Chung không biết suy nghĩ cái gì kiên trì rời đi.

“Đừng dựa vào tôi quá gần,” cậu mất giọng, nhưng cũng để lộ các cơ quan nội tạng nóng cháy, “sẽ bị lây nhiễm.”

Tề Thành nghi ngờ cậu bị sốt đến ngớ ngẩn, “Cậu đang sốt, không cảm lạnh.”

Quản lý ký túc xá sau khi biết sốt cao, còn không kịp mặc quần áo đã chạy ra mở cửa.

Tề Thành nghĩ rằng người bên kia nên dừng lại sau khi anh nói lời này, kéo người đến, nhưng Kỳ Chung vẫn di chuyển ra ngoài, hoàn toàn không hiểu anh nói câu đó là có ý gì.

Tề Thành trực tiếp vòng qua eo của cậu, ôm người trong lòng đi ra.

Trong tiết trời mưa thu, tuy không còn sấm sét nhưng vẫn có những cơn mưa lớn. Tòa ký túc xá đi đến cổng trường mất mười phút đồng hồ, quản lý ký túc xá hướng bên ngoài đón gió, run rẩy hỏi: “Phòng y tế trường học không có ai, làm sao có thể đưa hắn đi bệnh viện?

"Đã gọi là xe", Tề Thành cho biết rồi mở ô, thậm chí không ngần ngại, ôm Kỳ Chung bước vào đêm mưa, "Chú ngày mai có thể xin nghỉ hai người trong chúng tôi không, Tề Thành ban 3, Kỳ Chung ban 12."

Dứt lời, không còn thấy bóng người nữa, quản lý nhanh chóng đóng cửa lại, trong lòng bắt đầu lo lắng không biết hai người có đi được không.

Nửa đêm, Tề Thành bắt taxi mười mấy phút cũng không nhận được lệnh, dứt khoát gọi điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho cậu hai Giang Cảnh, yêu cầu cậu lái xe đến cổng trường trung học số 2.

Bàn tay của Tề Thành đặt trên eo Kỳ Chung giống như một lòng sắt, khiến cậu không thể nhúc nhích chút nào, Kỳ Chung cho dù muốn tránh sang một bên cũng không thể nhúc nhích. Hơi thở của cậu nóng rực, cơn gió lạnh thổi vào ban đêm khiến cậu bình tĩnh lại trong giây lát.

“Đừng đứng ở gần tôi như vậy,” Kỳ Chung cổ họng vẫn còn đau sau khi ngậm viên kẹo, Kỳ Chung quay mặt lại, quay đầu về phía Tề Thành, vì sợ lây bệnh cho anh, “Tôi tự đi, cậu nhanh quay về đi ngủ đi. ”

Cổ họng đau theo từng chữ, Kỳ Chung cảm thấy sau hai câu nói này mình sắp chết lặng.

“Đừng nói chuyện,” Tề Thành cứng rắn, “Câm miệng.”

Ô là ô của bạn cùng phòng Chu Phàm, bởi vì ô của Chu Phàm là lớn nhất trong toàn bộ ký túc xá, Tề Thành vòng qua ôm Kỳ Chung thật chặt, cầm ô vững vàng quan sát. Trong khi Kỳ Chung im lặng, anh nói: “Tôi không có mắng cậu. Nếu bây giờ nói thêm, hai ngày nữa giọng nói của cậu sẽ hoàn toàn biến mất.”

Hơi thở của Kỳ Chung càng ngày càng nặng, quay đầu im lặng. Nhìn vào mắt anh sau đó quay lại.

Cho dù cái mũi phun ra không khí lạnh lẽo nhưng vẫn làm cho Tề Thành cảm thấy nóng, Tề Thành bước nhanh tốc độ, bàn tay đang ôm cậu cũng cứng rắn, nửa ôm nửa đẩy Kỳ Chung ra cổng trường.

Sau khi yêu cầu nhân viên bảo vệ ở cổng trường mở cổng, Tề Thành nhanh chóng đưa Kỳ Chung ra khỏi trường. Bên ngoài trời tối thui, không thấy một chiếc xe nào trên phố.

Trước khi cậu hai Giang Cảnh đến, Tề Thành chỉ có thể đưa cậu đến cửa hàng đối diện để trú mưa, anh cất ô rồi để sang một bên, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Kỳ Chung.

Vòng cung phản xạ của Kỳ Chung chậm lại rất nhiều, một lúc sau mới nhúc nhích, "Tề Thành, cậu vừa rồi thật là hung dữ."

Giọng cậu khàn khàn, nghe có vẻ đau khổ.

Tề Thành nói một cách cầm chừng, vén tóc ướt trên trán lên, lấy nhiệt kế trong túi ra thử nhiệt độ.

Kỳ Chung nói: “Mặc quá nhiều quần áo.”

Cậu hiện tại tay chân yếu ớt, lại mặc nhiều quần áo như vậy, phải rất cố gắng mới có thể giơ tay lên.

Tề Thành đẩy cậu đến bậc thang đá tiếp theo để cậu ngồi, anh cầm nhiệt kế dọc theo vào cổ di đến đích theo khe hở.

Nhưng ngón tay dài và lạnh lẽo, ngón tay đuôi quét ngang ngực Kỳ Chung hừ một tiếng, trong tiềm thức cố gắng che giấu, "Lạnh."

"Đừng nói chuyện," Tề Thành cắt ngang lời muốn nói, đem nhiệt kế rời đi. Không có lấy tay ra, anh cau mày áp vào tim cậu, “Cảm giác nội tạng bên trong đang nóng lên.”

Anh che khoang ngực trái, trái tim Kỳ Chung dưới tay đập thình thịch.

Cơn tức giận lên quá cao, nội tạng nóng hơn cả da.

Nhà cũ của Giang gia ở xa, nhưng cậu hai có nhà ở giữa thành phố nên chỉ mất 20 phút là có thể đến nơi. Thời gian Tề Thành thay quần áo, cho Kỳ Chung ăn, anh nghĩ đã sắp tới rồi.

“Tay của cậu thật mát,” Kỳ Chung một hồi sau lại bất mãn, không ngoan ngoãn nói: “Đổi tay đi.”

Bàn tay nóng bỏng ở trong ngực của cậu.

Cũng may bây giờ không có ai xung quanh, nếu không danh tiếng trên đời này của Tề Thành sẽ bị hủy hoại ở đây, nhất thời đưa tay sờ cổ áo thiếu niên một cách biến thái.

May mắn thay, không bao lâu sau, chiếc xe nhanh chóng bật đèn chính xác dừng lại trước mặt Tề Thành.

Tề Thành đưa Kỳ Chung vào trong xe, không nhiều lời nói thẳng: “Cậu hai, bệnh viện thành phố.”

Giang Cảnh vội vàng đi tới, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, gật đầu xoay người đi bệnh viện thành phố.

Nhiệt kế của Kỳ Chung chưa đến năm phút, hiệu quả đến mức Kỳ Chung không phản ứng kịp khi lên xe, nên vô thức nhìn về Tề Thành.

Vẻ mặt của Tề Thành trở nên bất lực, không thể làm vậy trước mặt cậu mình, thò tay vào trong quần áo của Kỳ Chung để hạ nhiệt, chỉ có thể nắm tay Kỳ Chung trong tay, liên tục dùng mu bàn tay để trấn an nhiệt độ.

Nhiệt độ của bản thân tương đối lạnh, nhất là vào những đêm mưa mùa đông như vậy, Kỳ Chung giống như một cái bếp nhỏ, hoàn toàn ở hai thái cực, làn da trên tay khiến Kỳ Chung thoải mái không muốn rời tay.

Hết thời gian, anh kêu Kỳ Chung lấy nhiệt kế ra xem, tất cả những miếng thuốc dán trước đó anh đều dùng, nhưng nhiệt độ đã tăng lên 39 độ 6!

“Fuck!” Tề Thành không khỏi bùng nổ, sắc mặt rất xấu.

“Cháu trước tiên cởi một ít quần áo cho hắn, nếu không xuống xe còn nóng hơn,” Giang Cảnh chưa từng thấy Tề Thành như thế này, ánh sáng trong mắt hắn xẹt qua Kỳ Chung, có chút lo lắng, “Trong xe có rượu. Lấy khăn giấy ướt lau cho cậu ta đi. "

Kỳ Chung nghe xong câu này liền bắt đầu cởi quần áo, cảm tạ Giang Cảnh," Cám ơn đại ca. "

Giang Cảnh cười nói:" Cậu không thể gọi tôi là anh cả, cứ đi theo tiểu Thành mà gọi tôi là cậu. ”

“ Ồ, ”Kỳ Chung sững sờ,“ Cậu ”

Giang Cảnh còn nhỏ như vậy hóa ra là cậu của anh.

Tề Thành đổ rượu trắng lên khăn giấy rồi lau tai và gáy cho cậu, da của Kỳ Chung nóng đến mức lông mày cau lại, nhưng mi mắt của Kỳ Chung đang dần rũ xuống sắp nhắm lại.

“Đừng ngủ,” Tề Thành bên tai thì thào nói, “Kỳ Chung có nghe thấy không?”

Giọng điệu của anh so với trước kia ác liệt hơn, Kỳ Chung cố gắng mở mắt ra, có thể bị bệnh ảnh hưởng. Có chỉ số IQ cậu lại cảm thấy mình bị ủy khuất, mạnh miệng nói: “Tôi không ngủ.”

Mùi rượu trắng xộc vào mũi, Kỳ Chung đột nhiên nhướng tim.

Lau cổ đầy mồ hôi trên người, Tề Thành cũng sẽ không ngửi thấy mùi mồ hôi trên người!

Cậu khụt khịt mũi, lo lắng đến mức muốn quay đầu lại nhìn cổ bóng lưng, hừ Tề Thành hừ một tiếng, "Cậu sốt cao còn tưởng rượu trắng có mùi thơm?"

Kỳ Chung xấu hổ nói cho anh biết đây là mùi mồ hôi, vì vậy mơ hồ đáp ứng.

"Nó có mùi thơm và cậu không thể uống được," Tề Thành đặt chai rượu và khăn giấy ướt xuống, sau đó chỉnh lại cổ áo của mình. "Kỳ Chung, thể lực của cậu rất tệ. Làm thế nào không bị người ta đâm khi chơi bóng rổ?"

Kỳ Chung đang phát sốt nên không nhìn ra, nhưng Giang Cảnh đang lái xe phía trước, biết ý tưởng của anh là gì.

Cố tình nói điều gì đó khó chịu vì sợ đứa trẻ bị sốt sẽ làm tình trạng trầm trọng thêm khi ngủ.

Vẻ mặt của Tề Thành trong gương chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Giang Cảnh nghĩ rằng hai người họ là bạn tốt của nhau, nếu không Tề Thành sẽ không biết nửa đêm có người bị sốt, còn đích thân đưa đến bệnh viện..

Sau khi đến bệnh viện thành phố, Kỳ Chung được đưa đến khu truyền nước để đợi chị y tá ghim kim cho, có những người có chuyên môn ở đó, Tề Thành đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh đưa Giang Cảnh ra khỏi bệnh viện và yêu cầu hắn nhanh về nhà. Khi trở lại giường, trên tay đang cầm một cốc nước nóng.

Kỳ Chung bưng một cốc nước nóng nhìn chằm chằm anh, tuy rằng cổ họng vẫn còn đau, nhưng cậu nhận ra rằng bây giờ có thể nói được. “Cậu về rồi?”

Tiếng cậu này kêu thật thuận mồm a. Tề Thành nhìn. "Gọi đến rất thoải mái."

Kỳ Chung dựa rằng mặt mình đã đỏ từ đầu đến cuối, không sợ bị xấu hổ, tự tin nói: " ân nhân cứu mạng kêu tôi gọi, tất nhiên tôi phải gọi rồi."

" Nói nhỏ chút, đừng nói chuyện, "Tề Thành trước tiên cau mày khiển trách, sau đó nói:" Ân nhân? "

Tề Thành" Cậu ấy là ân nhân của cậu, vậy tôi là cái gì? "

Mẹ.

Kỳ Chung cảm thấy mắt mình bắt đầu nóng lên.

Cậu lắp bắp không nói được mấy lời, chị y tá xuất hiện như thiên thần đưa kim tiêm cho, Kỳ Chung thở phào nhẹ nhõm, này mẹ nó, mắc cỡ.

Không phải giọng nói không nói được mà là não không nói được.

Chị y tá nói với Tề Thành, "Cho cậu ta thêm nước nóng, cậu sẽ ở bên ngoài đợi nếu cậu ta muốn đi vệ sinh thì cậu vào giúp."

Nói xong cô rời đi, Tề Thành đứng ở bên cạnh cười nhìn Kỳ Chung, không có buông ra đề tài vừa rồi, “Nói đi, hắn là ân nhân của cậu, tôi là cái gì?”

Kỳ Chung đỉnh đầu bốc khói. Cậu nói với một giọng giả dối, “Cậu cũng là ân nhân của tôi.”

“Không,” Tề Thành lắc đầu, “Quá nhiều ân nhân đều vô dụng. Tôi bị tiếng vo ve của cậu đánh thức vào nửa đêm và tự mình lên lầu. Giúp cậu mặc quần áo, uống thuốc rồi đưa cậu đi bệnh viện, dù sao tôi cũng không chịu ngang hàng với cậu tôi. "

" Vậy thì cậu ấy không phải là ân nhân của tôi" Kỳ Chung nhanh chóng thay đổi lời nói," Chỉ có cậu. ”

Tề Thành nhìn cậu với vẻ mặt“ Thì ra cậu là người như vậy ”, định lấy điện thoại di động ra,“ Vậy tôi sẽ nói chuyện với cậu hai, nói với cậu hai rằng tối nay cậu đi không công rồi. ”

Cậu sốt cao thế này cảm thấy đầu mình không đủ dùng. Tề Thành như thế này, cậu sắp khóc, “Cậu muốn làm gì.”

Tề Thành thản nhiên ngồi ở trên tay vịn bên cạnh, “Nhìn thấy cậu thống khổ như vậy, vậy cậu hai chính là ân nhân cứu mạng của cậu đi. "

Anh nhếch môi quay đầu nhìn Kỳ Chung cười," Tôi sai rồi, nên sẽ làm anh em tốt của cậu. "

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Chung: Tốt, anh trai tốt... đỏ mặt kích động.jpg