Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 17: Quá Đáng Hoàng Hậu Đúng Thật Quá Đáng



Bước đi thế nào cũng không có ai chỉ dạy, chỉ có bản thân tự tìm một cây gậy dò đường để đi.

Ngã phải tự đứng dậy, lạc đường thì phải tìm đường khác để đi.

Mã Hy lúc trở về Mã gia, già trẻ lớn nhỏ đều vui mừng còn hỏi han không ít thứ.

Nhưng lúc nghe Mã Hy nói trở về một tuần, Mã Tướng Quân liền cau mày.

Nhưng những người khác lại cảm thấy Mã Hy rất được hoàng đế sủng ái còn sợ cô nhớ nhà mà cho trở về một tuần trăng.

Trên đời này có mấy người được như vậy chứ?

- Ai nha, đứa nhỏ Tiểu Hy này thật sự là có phúc được hoàng thượng sủng ái như vậy.

- Còn phải nói sao? Tiểu Hy nhà ta vừa nhìn là biết, khí chất phi phàm từ nhỏ đã xuất chúng, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông.

- Ài, cái gì mà cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông? Còn có thi, tửu, hoa, trà* đều học rất nhanh.

[ Thi, tửu, hoa, trà* này là hình thức giải trí của người xưa á, nữ nhân cắm hoa làm thú vui, học trà đạo, tửu chắc là rượu hay sao á. ]

Ngươi một câu ta một câu nói chuyện rất vui vẻ.

Mã Hy được nâng đến tận mây xanh miệng cũng không khép lại được.

Nhưng Mã Tướng Quân tất nhiên biết Tiêu Lâm là người thế nào, trên chiến trường người khác đều gọi hắn là người không có trái tim, gươm nhuốm máu cũng không chớp mắt lấy một cái, rất dứt khoác.

Để Mã Hy trở về lâu như vậy mà không nghe y nhắc hoàng thượng sẽ đến, đây chính là xem thường Mã Gia còn muốn Mã Hy không có mặt ở trong cung để bớt phiền phức.

Mã Tướng Quân thông minh nhạy bén, không giống với đám người trong Mã Gia.

Ông mưu trí, thông minh nếu không sao có thể giữ vững vị trí Tướng Quân đến bây giờ.

Còn đám người trong Mã Gia đều bị tiền tài làm cho mờ mắt.

Đợi người Mã gia tản đi hết, ông mới nhìn nữ nhi đang ngồi trước mặt mà xoa mi tâm, nói:" Hoàng thượng thật sự để con trở về một tuần trăng?"

Mã Hy nghe hỏi mới nhẻo miệng cười mà gật đầu.

- Đúng a, ngài ấy chính là sợ con nhớ nhà nên mới để con trở về một tuần trăng, mấy ngày trước chàng ấy còn tặng con gối râu bắp an thần ngủ ngon, nằm đặc biệt thích.

Nhìn bộ dáng này của Mã Hy không giống nói dối, y nói dối rất dễ nhận ra chỉ cần nói dối sẽ xoa xoa xoa tay mà đặt lên tai.

Mã Tướng Quân:" Nếu thật sự như vậy phụ thân tất nhiên vui cho con."

Mã Hy phồng má:" Nếu thật sự như vậy cái gì chứ? Sự thật là như vậy mà."

Mã Hy nhớ ra việc bản thân bị ức hiếp trong cung khuôn mặt vốn vui vẻ lại hạ khoé miệng xuống, mày hơi cau lại.

Y tất nhiên biết Mã Tướng Quân nhìn bộ dáng này của Mã Hy đau lòng muốn chết, bởi vì Mã Hy giống Mã phu nhân, phu nhân đã mất của Mã Tướng Quân ông suốt đời chỉ có một chính thất là nương của Mã Hy thiếp thất không có phía dưới Mã Hy cũng không có muội muội hay đệ đệ nào, chỉ duy nhất một mình y, bởi vì vậy Mã Hy rất được phụ thân cưng chiều.

Một phần chính là y rất giống với vị thê tử ông đã mất, đến thói quen nói dối liền xoa tay cũng thật giống.

Mã Gia hiện tại như cá gặp nước, tiếng tăm của Mã Gia ở kinh thành không nhỏ hiện tại lại càng lớn mạnh.

Tuy không được làm hoàng hậu nhưng chức vị quý phi cũng không nhỏ, Mã Hy vốn dĩ danh tiếng rất xấu tuy không thường lui vào nơi phong hoa tuyết nguyệt nhưng lại trêu ghẹo nam nhân trốn thanh thiên bạch nhật.

Cũng có công tử từng nói đã từng lăn lộn trên giường với Mã Hy, danh tiếng tuy xấu nhưng phụ thân lại là tướng quân bọn họ càng không dám bàn luận sâu xa, nữ nhân lấy nữ tắc làm đầu nhưng Mã Hy thì ngược lại hoàn toàn.

Ỷ vào phụ thân là Mã Tướng Quân mà trêu ghẹo nam nhân, trêu ghẹo nam nhân thì thôi đi, vậy mà còn ức hiếp bá tánh chỉ cần đi ngang chạm vào vạt y phục của y, Mã Hy nhất định sẽ đánh bọn họ đến cụ già đã mù cũng sẽ động tay chân.

Hoàng hậu tuy ít xuất cung nhưng mỗi lần xuất cung sẽ cho bạc người ăn xin còn mua tặng họ một bát mì, tuy giúp không nhiều nhưng được lòng bá tánh hơn Mã Hy nhiều lắm.

Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, yêu thương bá tánh như người thân trong gia tộc, huống hồ gia tộc Cẩn gia đều là người có ân với hoàng thất,

Hy sinh cả một gia tộc chỉ để bảo mật tin tức, cận thần trung thành như vậy có bao nhiêu người chứ? Còn là hy sinh cả một gia tộc Cẩn Gia, lớn bé đều không còn ai chỉ còn mỗi huyết mạch là Cẩn Huyên, huống hồ cô là nữ nhân huyết mạch Cẩn Gia xem như cũng không còn, nữ nhân gả ra ngoài như bát nước đổ đi, chết có làm ma cũng phải làm ma nhà phu quân.

Cẩn Huyên trong Khôn Ninh Cung trải qua mấy ngày yên bình liền cảm thấy không đúng, cô ngồi trên ghế quý phi mà bật dậy.

- Tiểu Dung ngươi nói cái này có phải bầu trời yên ắng trước giông bão không?

Tiểu Dung đứng bên cạnh cầm quạt mà quạt cho Cẩn Huyên, nghe hỏi liền lắc đầu.

- Là do hoàng hậu nghĩ nhiều rồi, Mã Quý Phi nhập cung một tuần mới trở về, trong cung thiếu đi một vị chủ tử tất nhiên yên ắng huống hồ Mã Quý Phi thường xuyên đến Trường Xuân Cung cáo trạng người, mấy nay không ai cáo trạng tất nhiên bình yên.

Cẩn Huyên nghe nói lời này liền cảm thấy rất hợp lý.

Thiếu đi một người ồn ào sẽ cảm thấy yên lặng, yên lặng đến bất an.

Mã Hy bên kia dùng khăn lụa chấm lên mắt để lau đi nước mắt, Mã Tướng Quân nghe những gì nữ nhi kể từ lúc nhập cung làm quý phi liền tức đến nổ phổi mà vỗ mạnh bàn.

- Quá đáng, hoàng hậu đúng thật quá đáng.

...Lời tác giả...

xin lỗi mọi người nhiều nha hôm qua tôi bận chuyển nhà nên không có chương mới á 🥹 nên sớm tui tranh thủ up sớm cho mấy cô đọc, dạo này chương có ra trễ 1 2 ngày thì mọi người thông cảm nha, có thời gian tôi sẽ bão chương cho mọi người nha