Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 20: Món Ăn Đặt Vào Thực Đơn



Điếu Điếu khóc không ra nước mắt, nói:" Hoàng hậu quá nhanh, nô tài thật sự không ngăn kịp."

Cẩn Huyên vừa đến đã căn dặn Tiểu Dung ở bên ngoài, không nói lời nào mà một mạch đi đến cửa đẩy vào.

Căn bản không kịp ngăn cản mà.

Các đại thần bên trong cũng chỉ ở lại thêm một lúc, Tiêu Lâm liền cho bọn họ trở về.

Đã đến giờ dùng thiện, không thể giữ người lại quá lâu.

Bọn họ cũng rất biết chuyện tuy trong lòng còn chuyện muốn nói nhưng vẫn nén xuống, trở về viết ra tấu chương ngày mai trình lên là được.

Phu thê người ta vừa mặn nồng không được bao lâu.

Bọn họ sao dám câu thêm thời gian.

Cẩn Huyên không rời đi mà ngồi bên ngoài đình, bánh cũng bày ra trên bàn, bộ dáng rất thưởng thức mà ăn.

Đám người đi qua nhìn thấy cảnh này liền cụp mắt, chân bất giác bước nhanh hơn.

Bọn họ sống đến từng tuổi này cũng chưa từng nhìn thấy thê tử nào đem bánh đến cho phu quân, phu quân bận việc liền bày ra ăn trước huống hồ người này còn là thánh thượng.

Bộ dáng thâm tình lúc nãy giống như ảo giác.

Cẩn Huyên thấy người rời đi liền phủi tay đứng dậy, còn cầm trà lên uống cạn mới nhấc chân đi vào.

Cẩn Huyên đẩy cửa bước vào đã thấy Tiêu Lâm ngồi trên vị trí cũ một cái nhúc nhích cũng không có, mắt vẫn dán chặt vào tấu chương trên tay.

Cẩn Huyên:" Chuyện Mã Tướng Quân hại Cẩn gia, chuyện này ngươi biết?"

Tiêu Lâm nghe hỏi lời này tim thịch một cái nhưng ánh mắt không hoảng loạn mà nhìn Cẩn Huyên.

Hắn không trả lời nhưng ánh mắt đã thừa nhận tất cả, mọi người đều biết, đến nguyên thân cũng biết rõ chỉ có Cẩn Huyên không biết mà thôi.

Cô hít một hơi sâu, đi tới bên ghế mà ngồi xuống.

- Chuyện Mã Tướng Quân tạo phản, cấu kết với nước khác để cướp ngôi chuyện này ngươi cũng biết?

Tiêu Lâm thở ra một hơi mà gật đầu, nói:" Mã Tướng Quân là đại thần có công, trong tay ông nắm vạn binh đại thần phân nửa đều trung thành với Mã Tướng Quân, cho dù ta biết, muốn diệt được nội gián cũng mất rất nhiều thời gian."

Tiêu Lâm:" Gia tộc Mã Gia trên dưới đều là chó cắn rách áo* nhưng Mã Tướng Quân thông minh lại có tham vọng không nhỏ, huống hồ Mã Tướng Quân rất được các vị đại thần xem trọng."

[ Chó cắn rách áo* người miệng lưỡi sắc bén, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thế hơn, người không có tiền. ]

Đừng nói đến tiên hoàng, hiện tại ngôi vị của Tiêu Lâm ngồi được bao lâu cũng khó nói lắm, hắn không muốn làm hoàng đế càng không muốn cầm bút lông trong tay mỗi ngày luyện viết chữ nếu không luyện chữ chính là cầm ấn mà phê duyệt tấu chương nhưng tiên đế chỉ còn một mình hắn là hoàng tử, cho dù không muốn làm cũng không thể.

So với cầm bút cầm ấn hắn lại muốn cầm thương binh trong tay, cầm đầu vạn binh xông pha chiến trường.

Cẩn Huyên chống càm, dùng chất giọng nhẹ nhàng pha chút uất ức mà nói.

- Ta là nữ nhi, cho dù có uất hận muốn báo thù cho gia tộc cũng không thể làm được, Mã Tướng Quân là người được tiên hoàng trọng dụng hiện tại lại được các vị thần xem trọng, đừng nói đến ta, ngươi muốn bắt trọn ổ cũng có phần không thể.

Tiêu Lâm không bị lời này của Cẩn Huyên chọc đến tức giận mà nhếch mép.

Chiêu đả kích này vốn dĩ không có tác dụng với Tiêu Lâm, nếu không y sớm đã là quân cờ của Mã Gia.

- Hiện tại không thể nhưng ai nói sau này cũng không thể? Biên cương hiện tại tình hình cấp bách, phá thủng lớp phòng thủ của doanh trại nắm rõ từng bước đi của chúng ta, người đứng phía sau lần này chính là Mã Gia, ngôi hoàng đế này Mã Tướng Quân không nắm được chắc chắn sẽ không nhả ra.

Chuyện ai làm vua ai không làm, đối với Cẩn Huyên không khác gì nhau.

Cô chỉ là phi tần, Tiêu Lâm làm vua Cẩn Huyên làm hoàng hậu quản không ít chuyện lục cung, phiền muốn chết nhưng ngày mai ăn gì uống gì không cần phải suy nghĩ.

Nếu Mã Tướng Quân cướp được ngôi, đối với Cẩn Huyên cũng không mất gì.

Chẳng qua danh hiệu hoàng hậu không còn, ra ngoài tự bương tự trải, người có tài như cô ở đâu cũng không sợ chết đói.

Nhưng Mã Tướng Quân lên ngôi hay không, ông cũng sẽ tìm cách dìm chết Cẩn Huyên, chi bằng cô tìm cách dìm ông trước.

Tiêu Lâm đặt tấu chương xuống nói sang việc khác:" Chuyện mở tửu lầu cho ngươi ta đã cho người tìm nơi, nơi này ở giữa kinh thành người qua lại tấp nập, tửu lầu ở kinh thành không ít, sinh ý này vào tay ngươi tốt hay không tuỳ thuộc vào ngươi."

Cẩn Huyên nghe lời này cả người lập tức khôi phục, như người ỉu xỉu lúc nãy Tiêu Lâm thấy chính là ảo giác của hắn mà thôi.

- Người có tài ở đâu cũng có thể thành công, chuyện sau này cứ để cho ta đi, việc ở biên cương quan trọng hơn.

Cẩn Huyên rảnh rỗi không được bao lâu liền bận rộn, thiện phòng ở Khôn Ninh Cung mỗi ngày đều có khói bếp bay ra, Cẩn Huyên rảnh rỗi liền vào bếp nấu món ăn mới để đặt vào thực đơn ở tửu lầu, Cẩn Huyên đặt nơi này là “Nơi Ăn Ngon” đi ngang đọc qua tên liền biết, không có ý nghĩa sâu xa, đọc sao thì nghĩa như vậy.

Tiểu Dung mỗi ngày đều bệnh cạnh Cẩn Huyên chuẩn bị nguyên liệu, còn việc chế biến món ăn đều do cô tự tay làm.

Mã Hy trở về cung sau một tuần ở Mã Gia, khung cảnh vẫn vậy nhưng lại có cảm giác mỗi người đều gấp gáp bước chân đi, thấy y chỉ hành lễ liền rời đi còn bước chân rất nhanh.

Mã Hy mặc kệ, chỉ cần việc không ảnh hưởng đến y, y sẽ không quản.

Cẩn Huyên bên kia chọn ra được vài món đưa vào thực đơn, đều là những món Tiểu Dung chưa từng nghe qua bao giờ.

Bánh đúc được làm từ bột gạo với bột năng, bột trong cung không thiếu bánh đúc từ nhỏ Cẩn Huyên đã rất thích ăn chính là loại bánh đúc tôm thịt* tuy nhạt nhưng ăn cùng nước chấm đặc biệt ngon khiến người khác ăn qua liền không quên.

Còn có thịt đông pha, gà sốt Tứ Xuyên, cá chua cay Quý Châu, gà cay Vân Nam còn có lẩu.

Hiện tại đang là mùa lạnh ăn cay ấm bụng, bên ngoài lạnh chỉ cần ăn vào một bát lẩu hay ngửi thấy mùi lẩu cả người liền sảng khoái, ăn vào ruột gan liền nóng bừng như vậy rất dễ chịu.

Cho dù người ở đây ít ăn cay cũng sẽ chào đón món lẩu này.