Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 35: Mù Rồi



Hữu Kim vừa chạy qua đã thấy Cẩn Huyên ngồi xổm xuống đất tay che mắt.

- Mắt ta, không thấy đường nữa rồi, mắt ta.

Hữu Kim là người chạy tới nhanh nhất, kéo theo sau là đám binh lính.

Hữu Kim:" Huyên Huyên, ta ở đây, mắt ngươi thế nào? Đau hay không, mặt trời rất độc không thể nhìn trực tiếp như vậy được."

Cẩn Huyên có chút hoảng giọng cũng lệch đi vài tông:" Mắt ta có chút nóng, không đau, chỉ là ta không thấy được thứ gì nữa."

Cẩn Huyên ngồi thụp xuống đất mà khóc lớn, không thấy người xung quanh cô càng không cần giữ hình tượng.

- Ta mù rồi, phu quân thấy nhất định chê ta xấu xí, sẽ bỏ ta.

Hữu Kim ra hiệu cho vài người giải tán đám đông, mới kéo Cẩn Huyên vào lòng.

- Không sao, sẽ không mù, trở về lều ta dùng vải quấn lại, qua ba ngày sẽ hết, sẽ không mù.

Cẩn Huyên không sợ bản thân bị mù, chỉ sợ không được nhìn thấy bộ dáng Tiêu Lâm thắng trận, phất cờ oai phong trở về.

Tiêu Lâm là hoàng đế, tam thê tứ thiếp là chuyện không thể tránh khỏi, nữ nhân trên dương gian rất nhiều, trẻ trung xinh đẹp không thiếu, cho dù Tiêu Lâm năm chục tuổi đến tuổi trung niên, nếu muốn phong ai làm thê tử, ở kinh thành ai dám ngăn cản.

Cẩn Huyên không cần sự sủng ái của Tiêu Lâm, chỉ muốn nhìn thấy hắn mỗi ngày mà thôi.

Cô được Hữu Kim đưa vào lều, dùng một tấm vải thấm chút nước đắp lên mắt Cẩn Huyên.

- Vải khô nàng kêu người thay, bên ngoài ta để lại một người cho nàng, cần gì cứ gọi nàng ấy là được.

Cẩn Huyên không trả lời mà gật đầu, chân cuộn lại.

- Mắt ta ba ngày thật sự sẽ khỏi đúng không? Ta còn muốn nhìn thấy phu quân của ta thắng trận trở về.

Hữu Kim gật đầu nhưng chợt nhớ ra người không nhìn thấy mới lên tiếng:" Vài ngày liền khỏi, nắng biên cương rất độc, nàng lại không nghe lời ta mà nhìn lâu như vậy, không bỏng mắt đã là may lắm rồi, nàng ngủ nhiều một chút, sẽ nhanh khỏi, khi nào mắt hồi phục, ta nhất định đem phu quân nàng đến trước mặt nàng."

Cẩn Huyên gật đầu, làm vải rơi xuống, trên mí mắt có một vòng tròn đỏ rất lớn nhìn qua như bị bỏng, Hữu Kim nhặt khăn lên đắp lại cho cô, nói thêm vài câu trấn an mới rời khỏi lều.

Hữu Kim để một người bên ngoài canh lều là một nữ nhân, bộ dáng rất lớn tướng so với Hữu Kim còn lớn hơn, nữ nhân này trước kia từng đi săn bắn, gia đình làm đồ tể, nên mỗi người trong nhà đều rất to con, lệnh tòng quân ở Tiền Châu, nam nữ đều phải tham gia, đến kiểm tra sức khoẻ, không đạt yêu cầu sẽ bị trả về, đa số đều là nữ nhân đạt yêu cầu nhưng nam nhân ở Tiền Châu rất muốn bản thân đạt yêu cầu mà tòng quân, tất nhiên bọn họ biết, muốn thay đổi số phận chỉ có thể dựa vào việc tòng quân, Tiền Châu không khinh thường nam nhân, vẫn có người chức cao vọng trọng là một nam nhân, ở Tiền Châu mấy chục năm về trước, so với những nước lân cận cũng không khác gì nhau, nữ nhân bị phu quân đánh đập, còn bị giết hại, hoàng đế lúc đó nhắm mắt làm ngơ xem như không có việc gì.

Xem nữ nhân là thú vui tiêu khiển cho nam nhân mà thôi, hết vui làm như vậy chẳng phải bình thường sao?

Sau này ông qua đời vì kiệt sức trên giường, tân đế lên ngôi, tuy không khinh thường nữ nhân như tiên hoàng nhưng vẫn xem thường nữ nhân.

Phụ thân hai người bọn họ giống nhau ở điểm chỉ có một người nhi tử, tìm thêm một hài tử là nữ nhi cũng không có, sau này phụ thân, tân hoàng đế bây giờ lên ngôi, ông lập đi luật lệ mới, ông có hài tử là nữ nhân, nhìn nữ nhân bên ngoài thành tất nhiên xót xa, nếu một ngày nữ nhi của ông bị người khác xem thường, chà đạp như vậy, ông tất nhiên không vui còn không yên tâm gả nữ nhi ra bên ngoài, nên mới xoá đi quy tắc cũ, nữ nhân với nam nhân đều bình đẳng, nam nhân làm được, nữ nhân làm được.

Lúc đầu đặt ra luật lệ, nam nhân còn phản đối nhưng cuối cùng lời phản đối vẫn không có kết quả chỉ có thể chấp nhận, ban đầu bọn họ muốn để nữ nhân nếm một chút cái gì gọi là cực khổ, nên đa phần tình nguyện ở nhà mà trao đổi công việc với nhau, cuối cùng nam nhân lại đứng sau một người phụ nữ, nữ nhân có cơ hội mới tất nhiên muốn thay đổi số phận, ai lại muốn cuộc sống bi thảm mãi chứ, huống hồ nữ nhân dễ đồng cảm cho nhau, người này gặp khó khăn người kia liền đưa tay giúp đỡ, dìu được người này dậy, người này cũng dìu được nữ nhân khác vậy.

Cứ như vậy ở Tiền Châu chỗ đứng của nữ nhân còn nhiều hơn nam nhân nhiều lắm, cũng có nam nhân cảm thấy nữ nhân đi ra ngoài kiếm bạc, bọn họ ở nhà làm những chuyện lặt vặt như uy gà, uy heo, dạy hài tử học, giặt y phục cũng không phải chuyện quá to tát, ra bên ngoài cực khổ hơn nhiều.

Bởi vì suy nghĩ này của bọn họ nên càng lúc nam nhân càng yên phận nhưng vẫn có ngoại lệ, nam nhân ra ngoài kiếm bạc nữ nhân ở nhà chẳng qua rất ít nông hộ như vậy.

Đến buổi trưa Hữu Kim mới dẫn đầu đoàn người lên đường.

Cẩn Huyên chỉ nghe tiếng vó ngựa dần dập, tiếng này truyền theo tiếng khác còn có tiếng hô vang dội của binh lính.

Hữu Kim đem lệnh bài hoàng hậu, đeo trên đai quần.

Tiêu Lâm ở trong núi, bọn họ dựng lều, mọi người sinh hoạt đều nghỉ ngơi bên trong, trên núi có cây cản lực gió tất nhiên không rét bằng lúc ở doanh trại, nếu không chỉ sợ bọn họ đã chết cóng.

Ở đây buổi tối chỉ có thể đốt lửa duy trì nhiệt độ, tuyết rơi cũng không quá nhiều chẳng qua thứ bọn họ lo lắng là lương thực sắp tới.