Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 4: Được, Ta Không Quản



Buổi sáng Tiêu Lâm thượng triều xong đã đến tìm Cẩn Huyên nhưng người chưa ngủ dậy, Tiểu Dung vào gọi, gọi thế nào cũng không gọi được liền ra nhận tội với Tiêu Lâm, hắn không giận ngược lại còn nói buổi chiều sẽ đến, để Tiểu Dung nói với Cẩn Huyên, dùng thiện cũng sẽ dùng ở Khôn Ninh Cung.

Điếu Điếu nghe lời này của Tiêu Lâm, ông nháy mắt với Tiểu Dung, y như hiểu ý mà ra dấu đáp lại.

Thái hậu bên kia biết hắn thượng triều xong đã chạy tới Khôn Ninh Cung, trong lòng tất nhiên khó chịu nhưng lại không thể nói thẳng.

Tiêu Lâm đến Từ Ninh Cung, thái hậu đã đứng đợi từ sớm bên cạnh còn có một nữ nhân tầm mười bảy tuổi, nhan sắc xem như xinh đẹp đường nét trên khuôn mặt rất hài hoà, chẳng qua bộ y phục trên người quá chói mắt.

Điếu Điếu đứng phía sau Tiêu Lâm, nhỏ giọng nói:" Hoàng thượng, người này là Mã Hy nữ nhi của Mã tướng quân."

Tiêu Lâm nghe xong liền gật đầu, nhưng lại không liếc mắt nhìn y một cái.

- Bên ngoài trời lạnh thái hậu không cần ra bên ngoài đợi trẫm.

Thái hậu để hoàng thượng đi vào trước, Mã Hy thấy người không để ý đến mình liền cắn môi nước mắt muốn chực trào ra bên ngoài, thái hậu vỗ tay y ra hiệu.

Không cần vội.

Tiêu Lâm trước nay luôn nghe lời bà, chuyện lấy Mã Hy phong làm quý phi cũng là chuyện sớm muộn, hậu đã lập phi thì chưa, huống hồ gia tộc Cẩn Huyên đã không còn ai chống lưng cho cô, cho dù có uất ức hay không vừa ý với Mã Hy cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, cho dù gia tộc Cẩn gia hy sinh vì đại cục thì sao? Chuyện đó chính là việc bọn họ nên làm huống hồ tiên đế đã lập Cẩn Huyên làm hậu, bọn họ trên trời có gì không vừa lòng sao?

Tiêu Lâm vừa ngồi xuống Phàm Mộc đem trà đến trước mặt hắn, trà chưa kịp uống thái hậu liền nói.

- Đứa nhỏ này chính là Mã Hy con gái của Mã tướng quân, hoàng thượng người cảm thấy thế nào?

Thái hậu vốn dĩ thẳng thắn, Mã Hy nghe vậy liền e thẹn mà đỏ mặt.

Mã Hy vốn dĩ yêu thích Tiêu Lâm từ lúc hắn mới đăng cơ làm hoàng đế, chẳng qua lúc đó sát khí trên người hắn quá nồng đậm đừng nói đến Mã Hy chỉ cần người khác nhìn hắn một cái đã khiến người ta không rét mà run.

Tiêu Lâm nghe lời này của thái hậu mày hơi nhíu lại:" Thái hậu biết trẫm gần đây muộn phiền không ít chuyện? Ý của thái hậu tất nhiên trẫm hiểu nhưng không thể làm theo."

Tiêu Lâm đứng dậy muốn rời đi lại bị thái hậu giữ lại, Mã Hy không ở lại lâu thái hậu liền kêu y trở về ngày mai lại đến ngắm mặt trời mọc cùng bà.

Mã Hy vừa đi thái hậu liền đi tới trước mặt Tiêu Lâm.

- Ta biết chính sự bận rộn, nhưng lập Mã Hy làm quý phi chính là trợ giúp thêm cho ngài, hậu phương vững chắc.

Thái hậu ngừng một lúc lại nói tiếp:" Huống hồ hoàng hậu đã lập hai năm đến một lần lật thẻ thị tẩm hoàng thượng cũng không lật."

Ý của hoàng hậu rất rõ Tiêu Lâm tất nhiên nghe hiểu.

Tiêu Lâm:" Chuyện nào nên quản chuyện nào không nên trẫm thấy thái hậu tất nhiên biết rõ."

Tiêu Lâm trước giờ luôn kính trọng bà không ngờ lại nói một lời như vậy, thái hậu tức đến mặt mày đỏ bừng.

- Được, ta không quản.

Thái hậu nói xong liền quay người vào bên trong, Tiêu Lâm cũng không ở lại lâu mà rời đi.

Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ suy nghĩ đến ý kiến của thái hậu nhưng lần này lại tự ý đưa người đến trước mặt hắn.

Chính là muốn bức ép Tiêu Lâm làm theo.

Hắn từ Từ Ninh Cung đến thẳng chỗ của Cẩn Huyên, người vừa đến Cẩn Huyên đã cho người đem thiện đến.

Cô đã sớm đói rồi nhưng Tiểu Dung muốn Cẩn Huyên đợi hoàng thượng đến mới có thể dùng.

Phiền muốn chết.

Chẳng phải chỉ cần nói không nhớ là được rồi sao?

Cẩn Huyên ngồi vào bàn, Tiêu Lâm để mọi người lui ra mới ngồi đối diện cô.

Cẩn Huyên đem thức ăn bỏ vào bát của Tiêu Lâm.

- Ngươi mau ăn đi ăn nhiều một chút mới có sức khoẻ.

Ăn nhanh đi nhanh, cô còn phải ngủ trưa buổi chiều vẽ tranh buổi tối chơi cờ, lịch hôm nay đã kín hết rồi.

Tiêu Lâm không động đũa, nói:" Lúc nãy ta đến Từ Ninh Cung, thái hậu muốn ta lập nữ nhi của Mã Tướng Quân làm quý phi."

Cẩn Huyên nghe lời này cơm đưa đến miệng cũng rơi xuống.

Không phải chứ.

Cô vừa mới xuyên không sống cuộc sống yên ổn, Cẩn Huyên không muốn phải tham gia cuộc chiến của phi tần đâu.

Cẩn Huyên:" Không được."

Cô đưa mắt nhìn Tiêu Lâm hai người bốn mặt nhìn nhau, Cẩn Huyên như bị nhìn thấu mà chột dạ nhìn đi nơi khác.

- Không phải là không được mà ta cảm thấy không nên gấp gáp như vậy, nữ nhi của Mã Tướng Quân tính cách thế nào ngươi vẫn chưa biết rõ.

Nếu là bình thường hắn tất nhiên không đem chuyện này để nói ra bên ngoài nhưng Tiêu Lâm hiện tại chuyện gì cũng muốn đến nói cho Cẩn Huyên biết, một tháng nay hai người như kéo gần khoảng cách tuy còn bày xích đụng chạm.

Cẩn Huyên tất nhiên không biết trong lòng đang từ từ chừa một vị trị đặc biệt cho hắn.

Hiện tại Tiêu Lâm mới hiểu được cảm giác của người khác khi có người giải bày tâm sự.

Tiêu Lâm lúc trở về trên bàn đã đặt sẵn một đĩa bánh hoa quế.

Điếu Điếu:” Là thái hậu kêu người đem đến còn nói bánh này lúc nhỏ người rất thích ăn, mỗi ngày đều ăn hai cái ăn mấy tháng liền không biết ngán là gì.”

Tiêu Lâm nhìn đĩa bánh hoa quế tinh xảo trên bàn liền trầm ngâm.

- Thái hậu thật sự chỉ muốn đem bánh đến cho ta thôi sao? Thái hậu là đang muốn nhắc ta nhớ lúc nhỏ bà ấy bao bọc ta thế nào.

Điếu Điếu như đã tỏ, nhìn đĩa bánh quế trên bàn:” Vậy bánh này…”

Tiêu Lâm cắt đứt lời y định nói, mà nói tiếp:” Để ở đây, ngươi lui ra đi.”