Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 7: Người Khác Nhìn Qua Liền Nhớ Mãi Không Quên



Huống hồ một màn lúc nãy vừa nhìn liền biết Tiêu Lâm sủng ái Cần Huyên như thế nào.

Phỏng chừng mỗi ngày đều dùng thiện chung.

Mã Hy cắn môi, bộ dáng như rất uẩn khúc:" Hoàng hậu nói vậy là có ý gì chứ?"

Tiêu Lâm:" Ngươi là một người thông minh, không cần giả vờ không hiểu."

Hắn nói xong còn đưa mắt nhìn La Âu Thị, bà xem như không có việc gì mà nhấp một ngụm trà còn tiện tay đem bánh đậu xanh bỏ vào miệng.

Tiêu Lâm:" Chính sự bận rộn trẫm không thể ở lại bồi thái hậu, lần sau nhất định sẽ bù đắp cho người."

Tiêu Lâm nói xong liền quay người đi, mặc kệ thái hậu có đồng ý hay không.

Buổi sáng thượng triều xong hắn đã đến đây, ngồi đã gần hai canh giờ, chính sự vẫn chưa xử lí xong, tấu chương càng chưa xem qua hết, công việc cấp bách không thể nán lại thêm nữa.

Hắn vừa đi Mã Hy liền ngồi xuống bên cạnh La Âu Thị, giọng nũng nịu vang vọng khắp Ngự Hoa Viên.

- Thái hậu người xem, hoàng hậu như vậy chính là có ý gì chứ?

Hoàng thượng sủng Cẩn Huyên thì thế nào?

Vì một nữ nhân hoàng thượng dám không nghe lời thái hậu hay sao.

Mã Hy được lòng thái hậu không sợ sau này không có chỗ đứng trong cung.

Dù sao vị trí quý phi sớm muộn gì cũng sẽ là của cô.

La Âu Thị:" Không cần lo lắng, hoàng hậu chỉ là một con cáo mới lớn mà thôi, sẽ bày được trò gì chứ?"

Cẩn Huyên lúc trở về đã thấy Điếu Điếu đứng trước Khôn Ninh Cung, phía sau là một đám thái giám xếp một hàng dài trong tay bưng không ít đồ đi đi vào vào.

Điếu Điếu:" Các ngươi nhẹ tay một chút, mỗi món đều là bảo vật, rất dễ vỡ không thể mạnh tay.”

Tiểu Dung:" Ngài làm gì ở Khôn Ninh Cung? Còn mấy món này là cái gì."

Điếu Điếu nhìn thấy Cẩn Huyên liền cười cười mà xoa tay chạy tới hành lễ.

- Những bảo vật này đều là do hoàng thượng tặng cho hoàng hậu.

Điếu Điếu chỉ vào một cái khay của thái giám đi ngang qua bên trên chỉ là một cuộn giấy tuyên mỏng được buộc bằng sợi đỏ.

- Cái này chính là Hàn Thiết Thiệp của Vương Hi.

- Hàn Thiết Thiệp?

Chưa nghe qua.

Điếu Điếu nghe Cẩn Huyên hỏi liền gật đầu như trống:" Thư pháp của Vương Hi hoàng thượng đặc biệt yêu thích, hoàng thượng còn giữ một Can Âu Thiệp nếu hoàng hậu thích ngài ấy sẽ đem đến cho người."

Tiểu Dung nghe hai từ Vương Hi mắt liền trừng lớn.

- Chính là thư pháp hoàng thượng cho người đi tìm năm năm?

Điếu Điếu nghe xong liền gật đầu:" Đúng a, thư pháp tìm được ở Thiên Tây cách đây ngàn dặm."

Cẩn Huyên nghe vậy liền xoa càm gật đầu.

Hàn Thiết Thiệp hoá ra là thư pháp, Cẩn Huyên không giỏi về thư pháp Vương Hi là ai càng không biết nhưng nghe bọn họ nói qua như vậy chắc chắn là một người lợi hại.

Cẩn Huyên:" Không cần đem Can Âu Thiệp đến, khi nào ta cần xem sẽ đến chỗ hoàng thượng lấy."

Bảo vật như vậy để chỗ cô đúng là thật phí.

Cẩn Huyên không có tâm hồn thưởng thức thư pháp đâu.

Cô để bọn họ đem đồ đặt vào bên trong, Cẩn Huyên ngồi bên ngoài đình tay cầm quạt.

Tiểu Dung:" Chủ tử trời sắp sang đông, người không lạnh?"

Cẩn Huyên đem bánh đậu đỏ bỏ vào miệng, lắc đầu:" Không lạnh."

Cẩn Huyên như nhớ ra gì đó mà kêu Tiểu Dung lấy Hàn Thiết Thiệp đến để ngó qua một chút.

Tiểu Dung đáp một tiếng rất nhanh liền đem đến, Cẩn Huyên đem thư pháp bày lên bàn, chữ bên trên không ngay hàng thẳng lối, chỗ nhạt chỗ đậm.

Cái này chính là bảo vật?

Cẩn Huyên:" Hoàng thượng chắc chắn bị lừa rồi, thứ này mà là bảo vật sao? Còn tìm năm năm."

Tiểu Dung lúc trước có từng tìm hiểu qua thư pháp, nhìn ở cuối góc giấy có bút tích của Vương Hi lại nhìn chữ trên giấy tuyên.

- Chữ của Vương Hi tựa như rồng múa cửa trời, hổ nằm phượng gác, nơi này còn có bút tích của Vương Hi, không thể giả được đâu chủ tử.

Đúng là rồng múa cửa trời, hổ nằm phượng gác.

Chẳng qua Cẩn Huyên không thể thưởng thức những thứ cao siêu như vậy được.

- Thư pháp của Vương Hi đặt nơi vào cao một chút.

Phải cất giữ cẩn thận, đến lúc cô vui nhất định sẽ đem ban thưởng cho Tiêu Lâm.

Vật trả về với chủ.

Buổi chiều Cẩn Huyên đến Ngự Thiện Phòng lấy một chút gia vị để làm thịt đông pha, tiện tay lấy thêm một quả bí đỏ, thịt bò còn có tôm, bột mì ở chỗ bọn họ vẫn còn không cần lấy về.

Cẩn Huyên loay hoay cả một buổi chiều còn dùng lò nướng* để làm bánh, Tiểu Dung đứng một bên ghi nhớ công thức Cẩn Huyên làm.

Lò nướng được làm bằng gạch rất chắc chắn, bụng nướng cũng rất rộng chẳng qua không có cửa để chặn hơi nóng lại nên lúc nướng bánh có phần lâu hơn bình thường.

Bên dưới lò nướng là nơi để củi để mặt lò nóng dễ nướng bánh hơn.

lò nướng*

Cẩn Huyên làm bánh trứng* còn có tôm với bò sốt nho* món này kiếp trước cô đặc biệt yêu thích còn nghiên cứu qua không ít lần, nho được lấy nước đem đổ vào một cái chảo nhỏ để nấu, thêm không ít gia vị còn có rượu nữ nhi hồng, thịt đông pha* bánh bí đỏ*.

bỏ tôm sốt nho*

bánh bí đỏ*

bánh trứng*

Bánh chỉ còn đợi chính là có thể đem lên dùng, Cẩn Huyên để Tiểu Dung nướng bánh.

Cô đi thay một bộ y phục màu hồng nhạt bên trên ngực áo thêu một đoá hoa sen trắng nhìn rất mỹ lệ, khuôn mặt của Cẩn Huyên như được người phác hoạ tài ba vẽ nên đường nét sinh động một cái nhíu mày không vui cũng rất kiều diễm còn đặc biệt đeo một trâm cài màu hồng có hình đoá hoa sen lơ lửng trên trâm cài.

Người khác liếc nhìn qua liền nhớ mãi không quên.

Lời Tác Giả:

Hiện tại bộ này của mình đang tham gia dự thi mọi người nhớ đọc xong thả tim với cmt nha nếu được mọi người tặng quà cho bộ này, tôi sẽ có thêm động lực ra chap nhanh hơn