Giả Nghèo

Chương 13



Edit: Tiên Trần

Người, thật sự không thể mù quáng.

Đồng Hoài còn chưa kịp đấu khẩu với Đồng Kính Viễn, đã phân ra nhận điện thoại của ông bà nội.

Kỳ nghỉ hè này, ông bà nội của Đồng Hoài vốn là muốn đến đón cậu đi chơi, thói quen của Đồng Kính Viễn, từ chối nói cậu đi du lịch với bạn học rồi, lúc gọi điện thoại, Đồng Hoài ở ngay bên cạnh, nhai miếng khoai tây chiên răng rắc răng rắc, xem ba của cậu biểu diễn.

Đồng Kính Viễn ra vẻ thông thạo, nói hai người cũng đã già rồi, dính lấy cháu trai như vậy thật sự không hợp lý, nên để đứa trẻ ra ngoài kết giao bạn bè, đứa trẻ ít bạn bè, rất đáng thương.

Không chính đáng mà nói thật đúng là như thế, ông bà nội liền tin cái không chính đáng của ông.

Ngược lại cũng không phải là kỹ xảo nói dối của Đồng Kính Viễn cao siêu bao nhiêu, mà là Đồng Hoài quả thực như vậy.

Lúc cậu còn nhỏ lúc nào cũng lẻ loi một mình, trưởng thành rồi cũng là trơ trọi một mình, nhìn thì không có toan tính, không lương tâm, có thể tốt với bất cứ ai, có thể hòa thuận với bất cứ ai, có thể có rất nhiều nhóm ủng hộ rầm rộ, cũng chỉ có lác đác vài người bạn.

Thời gian lâu, Đồng Hoài xưng huynh gọi đệ với người ta, có điều là vì để bản thân xem ra không độc lai độc vãng như vậy, không cô độc khác loại như vậy.

Nhị lão nhìn thấy cậu trưởng thành, đương nhiên rất rõ điểm này.

Đồng Hoài không có ba cái gia trưởng, giác ngộ tư tưởng đó, không nghĩ tới nhiều như vậy.

Nói dối bị vạch trần, cha bẫy con, con cũng không thể bẫy cha.

Điện thoại được chuyển qua, Đồng Hoài vội vàng an ủi ông nội: “Ông nội, cháu không sao, thật sự là không sao… Không bị cha cháu ném đi Châu Phi đào mỏ! Sao ông lại đến Châu Phi để bù đắp, đổi lại hôm khác cháu còn đi đến Nam Cực tham gia đội khoa khảo? Thím bị bệnh nằm viện, chú Sài không thể qua giúp, cháu phải giúp chú Sài nữa.”

Ông Đồng cũng biết Sài Lập Quốc, nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Cháu trai, cháu đừng sợ cha cháu, có gì uất ức, cứ việc nói với ông, xem bà nội cháu về không đánh chết nó thì thôi!”

“Đánh chết cha cháu thì cháu thật sự oan ức rồi.” Đồng Hoài lại trấn an ông nội vài câu, nũng nịu nói nhớ ông nội nhất.

Đồng lão gia nghe vậy, vui mừng, thoáng mất vài hơi.

Tuyệt, cháu trai ngoan nhớ tôi hơn lão thái bà.

Nói chuyện hồi lâu, ông nội chuyển điện thoại cho bà nội, lấy gậy mắng Đồng Kính Viễn.

Đồng Hoài nhớ tới một việc, bò dậy mang dép, lẹp xẹp lẹp xẹp đi tới bên sân thượng, tưới cho hoa của bà nội dỗ dành, trò cũ lặp lại: “Cháu nhớ bà nội lắm.”

Ông nội: “Ông nghe rồi.”

Đồng Hoài run tay một cái, phun ra hai cái nhiều nước, cánh hoa mềm mại lung lay, suýt nữa rơi rồi.

Một trận hỗn loạn kéo dài gần một tiếng, Đồng Hoài cúp điện thoại, miệng lưỡi dỗ dành đến mức cũng đều khô rồi.

Cậu không thích uống nước, moi từ trong tủ lạnh ra một túi sữa bò, vừa uống vừa châm chọc cha bị mắng thành chim cút: “Lỗ tai già cả của cha còn khỏe không?”

Cười sáng loáng trên nỗi đau của người khác.

Đồng Kính Viễn vốn kiên quyết nhận sai, nguyên tắc chết cũng không hối cải, tức giận: “Nói cái gì cũng vô dụng, một kỳ nghỉ hè chính là một kỳ nghỉ hè.”

“Con lại không muốn chạy.”

Bên tai Đồng Kính Viễn tựa như còn tiếng vang vo ve, xoa xoa ấn đường, không đề cập tới chuyện xui xẻo: “Con trai, nghe chú Sài của con nói, con đã kết được bạn nói?”

Nói với cha cái chuyện lạ này, Đồng Hoài ngượng nghịu, lẩm bẩm: “Coi là vậy đi.”

Đồng Kính Viễn cười một tiếng, theo ý nghĩ của cậu mà không hỏi nhiều: “Kết thúc hạng mục này, cha có thể trở về rồi.”

“Xì, có tới hay không tùy cha.” Đồng Hoài làm bộ không thèm để ý, ngậm túi sữa bò, kím nén một hồi, không chịu được, hàm hàm hồ hồ hỏi, “Vậy khi nào cha trở về?”

“Mau thôi.”

Đồng Kính Viễn nói “Mau thôi.”, chính là còn có chờ đợi.

Đồng Hoài không quá vui mừng, ỉu xìu ò một tiếng, nằm xuống giường lại, cười trách móc người mẹ trong tấm hình, trở người: “Vậy cha ngủ đi, không còn sớm nữa, người trung niên thức khuya già rất nhanh, hói thành Địa Trung Hải rồi thì ra khỏi cửa con không nhận cha đâu.”

Đồng Kính Viễn nghe ra cậu không vui vẻ gì, tính khí tốt không tính toán với cậu, đã cúp điện thoại, gửi cho con trai vài câu chuyện cười nhạt nhẽo kém chất lượng của người lớn tuổi.

Đồng Hoài trợn mắt một cái, nhận từng cái, lạnh lùng gõ qua hai từ: Ngủ ngon.

Ngày thứ hai đến tiệm ăn, Sài Lập Quốc đã biết “vòng bạn bè” của Đồng gia, có lẽ là đã nhận được điện thoại hỏi thăm của ông nội Đồng Hoài.

Đồng Hoài lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng: “Chú, cứu cháu một chuyện, nhất thiết, nhất thiết đừng nói với Tiết Đình chuyện nhà cháu.”

Sài Lập Quốc nhìn thấy sắc mặt cậu nghiêm nghị, suy đoán đây có thể lại là tiểu tâm tư phản nghịch gì của thời thiếu niên, ngộ nhỡ ông lỡ miệng, đoán chừng tên tiểu lải nhải này có thể nhải ra kén trong lỗ tai ông, không để tâm như thế, gật đầu đồng ý.

Đồng Hoài yên tâm.

Nguy hiểm thật, lại có thể để Lão đồng chí Sài nói nhiều không để ý lâu như vậy, thật may Lão Sài còn chưa thông đồng với địch phản quốc.

Ở trong tiệm thoáng một cái đã đến buổi trưa, buổi chiều Tiết Đình đến đúng hẹn, trong tay xách một cái túi nhỏ, cấm Đồng Hoài nhìn chung quanh, vừa tới liền ấn Đồng Hoài vào làm bài tập.

Tính kiên nhẫn của Đồng Hoài không tốt, điểm này ai cũng biết đột nhiên học hành tăng lên, tiểu nhiệt tình sớm đã mất rồi, mỗi ngày viết một hồi liền xao động một hồi, giống như cái gai trên ghế dài, không thể bình tĩnh mà không trêu chọc: “Tôi có thể chơi game chút không? Viết bài tập nửa tiếng thưởng 10 phút thời gian chơi game đi? Cậu khát không? Tôi đi mua cây kem cho cậu? Bên ngoài hình như có tiếng mèo hoang kêu, hay là cậu đã cứu nó? Được, Tiết Đình, đỉnh đỉnh, Đình ca, tai cậu để trang trí sao…”

Nói huyên thuyên huyên thuyên không nghỉ.

Nói quá nhiều.

Tiết Đình lạnh lùng ngước mắt, tìm đúng điểm đau, tinh chuẩn trấn áp: “Muốn đợi đến trước tựu trường cùng với người khác tới tiệm này bổ túc bài tập?”

Đồng Hoài: “…”

Tính uy hiếp trong câu này quá lớn, cậu bóp mũi ngồi xuống lần nữa.

Sài Lập Quốc đi qua, trợn tròn mắt, chậm rãi giơ ngón tay cái cho Tiết Đình, cho hắn một ly trà.

Phụ đạo Đồng Hoài hoàn thành xong phần bài tập hôm nay, Tiết Đình như thường ngày, lên tiếng chào Sài Lập Quốc, dẫn người đi.

Đồng Hoài còn nhớ đến cây kem, đi mua trước hai cây, đội mũ, chỉ lo liếm kem, không nhìn đường, Tiết Đình đi đâu thì cậu theo đó, đi một hồi, phát hiện con đường không đúng lắm, ngẩng đầu lên mờ mịt: “Đây là đi đâu vậy?”

Tiết Đình cắn một miệng kem răng rắc: “Đi giao dịch với tên buôn người.”

Đồng Hoài: “…”

Tiết Đình tiếp tục trêu chọc cậu: “Đợi một chút nhớ đếm tiền.”

Đồng Hoài biết rõ câu này, kịp phản ứng: “Cậu hại tôi bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền?!”

“Không hại, vốn dĩ chính là vậy.”

Đồng Hoài giận tới nói lí lẽ, nhưng dưới chân vẫn tiếp tục đi theo Tiết Đình, đi suốt vào con hẻm sâu.

Nhà ở xung quanh không nhiều, ban ngày cũng yên tĩnh, ánh mặt trời bị bức trường cao cao che một tia cũng không qua, đi tới cuối, có một thùng rác ngã trên đất, để lộ ra ánh nắng nhỏ, vầng sáng sáng loáng trong bóng tối vô cùng rõ ràng, giống một cái gương.

“Cậu có phải vứt bỏ quang minh chính đại đi nhờ vả đám tiểu lưu manh kia, dẫn tôi đến đây để mai phục tôi?” Đồng Hoài nghi ngờ nhìn khắp nơi trong ngõ hẻm tối, “Cậu một mình không làm gì được tôi đâu.”

“…” Tiết Đình không nói, “Đợi đó, viện quân lập tức tới ngay.”

Vừa nói, cậu chạy tới bên thùng rác không người sử dụng đã một năm, ngồi xổm xuống một nửa, mở cái túi nhỏ ra, Đồng Hoài híp mắt nhìn, bên trong là thức ăn cho mèo.

Tiết Đình nhẹ nhàng gõ hai cái xuống đất, bỏ thức ăn cho mèo xuống lui về sau vài bước.

Hắn vừa đi ra, một con mèo sặc sỡ từ trong thùng rác chậm rãi đi ra, là một con mèo tam thể rất đẹp, mở to đôi mắt màu xanh phỉ thúy, cảnh giác nhìn chăm chăm Đồng Hoài, không dám đi về phía trước.

Đồng Hoài lùi về sau vài bước, ngồi xổm xuống mở to mắt, nhìn thứ nhỏ bé đó, hiểu ra: “Đây là con mèo hoang mà cậu cứu?”

Nghe ông cụ Tiết nói, mèo hoang bị gấu con dùng dây thép cột vào cột điện, giãy giụa đến mức lông ngấm máu, thê lương vô cùng, Tiết Đình tốt bụng giúp đỡ, bị con mèo đang cáu tiết cào cho vài đường máu.

Khó trách trưa hôm đó Tiết Đình biến mất rất lâu, có thể là đã xin nghỉ ra ngoài tiêm thuốc ngừa.

Cậu không nhịn được nhìn Tiết Đình mấy lần, không nghĩ ra người này tốt bụng như vậy.

Tiết Đình dựa vào tường, cắn kem, bình thản ừ một tiếng.

Đại khái là cảm thấy Đồng Hoài không có sức uy hiếp, mèo tam thể chầm chậm đi ra, quay đầu meo meo hai tiếng.

Ba con mèo nhỏ hơn nó mấy vòng xếp thành một đoàn lần lượt chui ra ngoài, có đen, có cam, có trắng, đều gầy, có thể là được con mèo lớn chút này bao bọc. Ba chú mèo nhỏ cúi đầu ăn thức ăn cho mèo, tam thể ở bên cạnh vòng tới vòng lui, để cho nhỏ ăn trước, luôn luôn cảnh giác liếc về hai người.

Lúc nhỏ ông cụ Đồng sợ Đồng Hoài một mình không vui, đã nuôi một con Alaska, oai phong lẫm liệt, soái khí hơn người, chỉ bám dính một mình cậu, theo cậu khôn lớn, năm ngoái bệnh chết rồi, Đồng Hoài khóc hơn nửa tháng, ngày ngày mơ thấy nó.

Đồng Kính Viễn thấy cậu quá buồn, muốn lại nuôi một con trong nhà, Đồng Hoài đã từ chối.

Tuổi thọ của thú cưng ngắn hơn con người, cậu chịu không nổi sự ly biệt.

Hiện giờ nhìn mấy con mèo nhỏ, Đồng Hoài mềm lòng: “Cậu muốn nuôi chúng nó sao?”

Tiết Đình lắc đầu: “Đợi qua một thời gian, bắt tụi nó đi triệt sản.”

Nói rồi, thấy Đồng Hoài đưa tay muốn sờ con tam thể, hắn đưa tay ngăn cậu: “Đừng đụng, sẽ cào người đó.”

Trời nóng bức, nhiệt độ cao nhất trên mặt đất có thể làm chín trứng gà, nhưng tay Tiết Đình lạnh như băng, tay Đồng Hoài thì nóng, hai tay đụng vào nhau, hai người đều run lên.

Đồng Hoài cuộn ngón tay lại, trong lòng run lên không lý do, giữ tư thế ngồi xổm, giương mắt nhìn về sau.

Tiết Đình khom người nhìn cậu, nửa mặt đều đắm chìm trong ánh nắng, lông mi bị nhuộm thành màu vàng nhạt, biểu cảm cũng có chút sững sờ.

Bầu không khí ngưng trệ phút chốc không thể giải thích được, Tiết Đình thu tay về, xoay người đi về đầu hẻm.

Đồng Hoài hoàn hồn, đứng dậy đi theo: “Cậu thích mèo mà, sao lại không nuôi?”

Đôi mắt Tiết Đình cúi xuống, khóe miệng vểnh lên xấu xa: “Không, tôi thích chó.”

Đồng Hoài cắm đầu đạp cho một cước: “Cậu mới là chó.”

Tiết Đình: “…”

Phương thức sống còn không thể nhớ, lúc trước kể một chuyện cười nhỏ ngược lại thoáng qua thì không quên.

Trong cái đầu tóc xoăn này có chút gì đó.

Đến bệnh viện, ông cụ Tiết ngủ trưa đã thức dậy, đang đeo kính lão đọc sách, thấy Đồng Hoài đến, vội vàng vẫy tay.

Cuốn sách Tiết Cảnh Dương xem là một cuốn tiểu thuyết huyền ảo mà Đồng Hoài tặng, cảm thấy mới lạ, xem thì cũng khá thú vị. Đồng Hoài đi tới, nói nhỏ với ông, nhìn thì thấy giống con cháu ruột thịt hơn Tiết Đình.

Tiết Đình vào lúc này lại không chê ồn ào, dựa vào cửa sổ xem cảnh này, trong lòng thậm chí coi như không tệ.

Ung dung vài phút, điện thoại di động trong túi rung lên.

Hắn lấy điện thoại ra, người điện tới là ba của hắn, Tiết Tụng Bạc.

Nụ cười đọng lại trên khóe miệng, Tiết Đình nhìn ông Tiết cười vui vẻ thoải mái, trên mặt rất bình tĩnh, nhìn hai người đó vẫn còn gạt nhân vật chính đến chết, có lẽ là không chú ý tới hắn rồi, liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đi tới cuối hành lang, mới nghe điện thoại.

Âm thanh quen thuộc vang lên ở bên kia: “Sao lâu như vậy mới nhận? Ở bên đó cảm thấy thế nào?”

“Vẫn tốt.”

Trầm mặc một chút, Tiết Tụng Bạc lại hỏi: “Ba có bạn ở bên đó, chuyển con thành quan tâm đặc biệt?”

“Không cần.”

Ngay cả hai câu trả lời cũng không mặn không lạt, bóp chết toàn bộ câu chuyện.

Một chút ngụy trang ôn hòa trong ngày thường của Tiết Đình biến mất như không còn. Điểm hời hợt đó bị Đồng Hoài nhạy bén ngửi ra, đã tràn đầy cảm giác xa cách.

Tiết Tụng Bạc vốn là không giỏi trò chuyện với con trai, đóng băng mấy giây, tìm một bước đột phá khác: “Sức khỏe cụ ông thế nào?”

“Gãy xương, nhập viện.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Trên đường trơn trợt, ông muốn tự mình ra ngoài mua điểm tâm, không cẩn thận mà té.”

Tiết Tụng Bạc nghe đến cau mày, giọng điệu trầm một chút, rất không vừa lòng: “Ông cụ ngang ngược gì chứ? Có phúc không hưởng, không phải là đưa con tới nơi đó, còn đuổi bảo mẫu đi, bây giờ tự đau khổ rồi.”

Nghe ông nói như vậy, Tiết Đình ngược lại cười một cái, thần sắc nơi đáy mắt nguội lạnh.

Thấp thoáng nghe đến Tiết Tụng Bạc đầu dây bên kia có người đang nhắc nhở ông mở họp, hắn vừa muốn nói chuyện, điện thoại tút một tiếng liền cúp đi.

Sự khó chịu kìm nén trong lồng ngực, Tiết Đình bóp bóp thái dương, muốn quay lại phòng bệnh, kết quả vừa nhấn tắt, màn hình điện thoại lại sáng lên, nhảy lên một cuộc điện thoại.

Dư Hủy.

Cặp vợ chồng này không nể mặt rồi, chán ghét căm thù lẫn nhau, ngược lại là thần giao cách cảm, người trước người sau ăn ý.

Tiết Đình nhìn chăm chú cái tên này một hồi, thở dài, lại nghe điện thoại.

Hắn rời khỏi gần hai tháng, âm thanh của Dư Hủy đã không cuồng loạn như vậy. Cũng không biết là bị cảm rồi, hay là lại cãi nhau với Tiết Tụng Bạc, mở miệng vẫn khàn: “Tiểu Đình.”

Bà thận trọng: “Ở bên đó như thế nào?”

Tiết Đình: “Khá tốt.”

“Đã kết được bạn mới chưa?”

Tiết Đình dừng lại một chút: “Kết được rồi.”

Dư Hủy rõ ràng không ngờ được tính tình của con trai, lại thât sự kết được bạn, vốn đã chuẩn bị xong câu “Ở bên đó con chưa có bạn bè, hay là trở về đi.” đã bị bóp gãy, yên lặng một hồi, hỏi: “Ba con đã gọi điện cho con chưa?”

“Mới vừa cúp.”

Giọng Dư Hủy thấp xuống: “Ông ấy có nói với con…”

“…” Tiết Đình trầm lặng một chút, “Hai người ly hôn rồi?”

Dư Hủy lúng túng lên tiếng.

Khó trách hơn hai tháng đều không liên lạc, đột nhiên gọi điện thoại tới.

Trong lòng Tiết Đình dâng lên sự châm biếm lờ mờ.

“Tiểu Đình.” Không nghe Tiết Đình nói nữa, Dư Hủy hơi sức nói chuyện càng không đủ, “Mẹ, mẹ nhớ con rồi, trở về được không?”

Chập tối, tia nắng cuối cùng chiếu vào, chiếu lên bóng lưng thon dài thẳng tấp của cậu nam sinh, gió đêm từ cửa sổ thổi vào, vạt áo bị thổi khua không ngừng, trên đất hiện ra cái bóng dài gầy, trơ trọi, lẻ loi một mình.

Tiết Đình nhắm hai mắt, giọng nói ôn hòa: “Cao khảo con sẽ thi về.”

Nơi cổ họng Dư Hủy nghẹn lại.

Bà hiểu tính tình của Tiết Đình, trước khi thi cao khảo, Tiết Đình sẽ không trở về nhà nữa.

Giọng của bà khàn đi: “Có phải con… vẫn đang trách mẹ?”

“Không có.” Tiết Đình bình tĩnh không ngờ, “Hai người chỉ là thuận theo trái tim mà thôi, không có đúng sai.”

“Con vẫn còn trách mẹ, nếu không tại sao không nói tiếng nào tìm chú của con giúp con chuyển trường, Tiểu Đình…”

Dư Hủy nói nghẹn ngào, tính tình bà ấy không phải mềm yếu, nhưng mà sự yếu thế của bà ấy, chỉ có thể khiến Tiết Đình nhớ tới những hồi ức không tính là tốt đẹp, trong đầu đau từng cơn, hồi ức lạ lùng.

Bất kể hắn nói bao nhiêu lần, Dư Hủy đều nhận định như vậy.

Nói cho cùng, có điều trong lòng có hổ thẹn.

Hắn đột nhiên cảm thấy chịu không nổi, trả lời ngắn gọn một câu “Không có, lần tới rồi nói.”, rồi cúp điện thoại, sâu tận đáy lòng mệt mỏi rã rời.

Đều đã đến Lâm Lam rồi, hắn vẫn khó mà thoát khỏi cái bóng.

Ứng phó với họ một hồi, còn mệt hơn nghe Đồng Hoài lải nhải cả buổi.

Tiết Đình hồi phục tâm tình một hồi, xoay người.

Đồng Hoài ở phía sau lưng hắn, cách đó không xa.

Ánh mắt tương đối phức tạp.

Vừa chạm với ánh mắt của Tiết Đình, sự đồng tình trong mắt Đồng Hoài đã muốn tràn ra, nhỏ tiếng hỏi: “Rất buồn sao?”

Biểu cảm của Tiết Đình dần dần biến mất: “…”

Gặp quỷ rồi.

Đồng Hoài ra ngoài tìm Tiết Đình.

Còn chưa lại gần, cậu đã nghe âm thanh êm dịu của Tiết Đình nói câu “Cao khảo con sẽ thi về”, sự nhạy bén lập tức gõ vang, lặng lẽ lui về sau mấy bước, quan tâm không làm phiền tới hắn.

Quả nhiên, Tiết Đình đã có bạn gái, yêu sớm bị thầy cô phụ huynh phát hiện, sau đó bị cưỡng ép chia tay, trong cơn tức giận mà chuyển trường.

Có lý có bằng chứng.

Tiết Đình đối diện với đôi mắt trong suốt long lanh, môi giật giật, muốn nói lại thôi.

… Không thể nói là không đúng chỗ nào, nhưng hắn có thể khẳng định tên tóc xoăn này đã hiểu lầm cái gì.

Trái tim nam thiếu niên của Đồng Hoài chua xót: “Cố lên, thi thật tốt! Không cần nói với tôi, tôi đều hiểu!”

Cậu hiểu cái rắm.

Tâm trạng Tiết Đình tồi tệ không quấy nhiễu cậu, nói toạc ra là không để ý cậu, xoa xoa cái đầu xoăn của cậu: “Đi thôi.”