Giả Nghèo

Chương 20



Edit: Y Dung

Bước vào cửa sân, lọt vào tầm mắt là một mảng xanh tươi tốt, bụi điểu la bên tường chầm chậm đung đưa, điểm xuyết lấy những chấm hoa hồng lấm tấm đỏ.

Từ bên ngoài nhìn vào không phát hiện sân vườn rộng như thế, khoảng sân được bao quanh bởi những bức tường hoa, mùi hương nồng đậm của hoa phỉ theo gió bay tới, rất thơm.

Không giống hình ảnh trong tưởng tượng cho lắm, Đồng Hoài ngẩn người.

Một cái ô lớn được đặt bên ngoài, Tiết Cảnh Dương đang ngồi trong bóng râm, cầm trong tay công cụ đóng gỗ.

Nghe tiếng động ông lão ngẩng đầu, nhìn thấy hai thiếu niên đứng cạnh cửa thì mặt mày hớn hở.

Tiết Đình dựng xe đạp một bên, cúi đầu cầm đồ treo trên xe: “Ông nội, cháu đã mang tóc xoăn tới cho nội.”

Đồng Hoài ở trước mặt ông cụ Tiết không tiện phát tác, ngầm chịu đựng thua thiệt.

Cậu quyết định lờ đi mấy câu của Tiết Đình, hai ba bước đi qua ngồi xổm trước mặt ông cụ Tiết, hiếu kì: “Ông ơi, ông đang làm gì vậy?”

“Gần đây đi đứng không tiện, Đình Đình không cho phép ông ra ngoài, nhàn rỗi rất khó chịu nên làm một cái ghế.” Ông cụ Tiết cười ha ha, nhìn dáng vẻ Đồng Hoài ngẩng khuôn mặt nhỏ trông chờ, mềm lòng không chịu nổi, “Sớm bảo Đình Đình đưa cháu tới, tiếc là mấy đứa tự học buổi tối quá muộn.”

Tiết Đình đi tới cúi nửa người xuống, chỉ chỉ đỉnh đầu Đồng Hoài: “Nội mà gọi như vậy thêm một tiếng nữa, cháu sẽ ném tên này ra ngoài đầu tiên.”

Ông cụ không cao hứng: “Gọi nhũ danh thì có sao, khi còn bé rất ngoan ngoãn a. Đều tại cha mẹ cháu dạy dỗ ra cái tính như vậy.”

“Tiết Đình khi còn bé như thế nào ạ?” Đồng Hoài đẩy tay của cậu ta ra, hứng thú hỏi.

Nói đến cái này, Ông cụ Tiết cũng hào hứng, xoa tay một cái cùng Đồng Hoài ngồi xổm: “Những lúc ông ngồi như thế này mà nhìn thấy ông sẽ chạy bước nhỏ nhào tới, bập bẹ kêu ông nội, còn đòi ông bế nâng lên cao, ôi, tim ông.”

Tiết Đình lãnh đạm: “Nội vẫn nên ít nhớ lại đi, coi chừng ký ức bị rối loạn.”

Đồng Hoài tưởng tượng hình ảnh kia một chút, nhìn cậu ta co quắp nghiêm mặt liền muốn cười, cố gắng kìm nén: “Thật đáng yêu.”

Hai người này hễ ở chung một chỗ là thích cà khịa người khác, Tiết Đình không còn cách nào ngăn cản, nhìn thời gian gần mười một giờ, quả quyết vào nhà nhắm mắt làm ngơ.

Đồng Hoài đem hoa quả mua trên đường tới, ngồi trên ghế đẩu với ông cụ Tiết, nhìn ông làm mộc, cùng ông nói chuyện phiếm.

“Ông ơi, ăn trái cây,” Đồng Hoài lột một quả vải, đút cho ông cụ, “Cháu còn chưa cám ơn ông để Tiết Đình đưa cháu về nhà.”

Ôi, đứa nhỏ hiểu chuyện, cùng với đứa nhóc mặt lạnh trong nhà chả giống nhau tí nào.

Ông cụ Tiết cảm thấy an ủi, ăn quả vải nghe Đồng Hoài nói, trong lòng tự nhủ.

Mình bảo Tiết Đình đưa Đồng Hoài về nhà sao?

Không có a.

Ngược lại là trước khi vào học, Tiết Đình thuận miệng nói cho ông biết Đồng Hoài bị lưu manh cản đường ăn cướp, ông có nói nhỡ mấy tên lưu manh đó sau khi ra ngoài gây bất lợi cho Đồng Hoài thì sao, tự học buổi tối tan muộn như vậy, đường về nhà lại tối, đứa nhỏ lẻ loi trơ trọi rất nguy hiểm.

Tiết Đình lúc ấy nhíu mày lại, lập tức bình tĩnh nói: “Để cháu giải quyết.”

Tính tình của cháu trai Tiết Cảnh Dương biết rõ, thái độ nghiêm túc mà còn đáng tin cậy, nên không để ý nữa.

…… Tự làm chuyện tốt nhưng ngại ra mặt, mượn tên của mình a.

Ông cụ Tiết cân nhắc, sợ nếu nói ra, Tiết Đình không chừng sẽ lơ ông ba ngày, thế là cười híp mắt gật đầu: “Như vậy sẽ yên tâm hơn không đúng sao, hai đứa tiện đường, có người làm bạn cũng tốt.”

Hai người hàn huyên một hồi, Đồng Hoài ngửi được một cỗ mùi thơm nồng đậm của đồ ăn.

Giờ này đã tới lúc ăn cơm trưa, cậu chưa ăn điểm tâm, trong dạ dày liền sôi sùng sục, cảm giác đói bụng rõ ràng.

Mùi thức ăn ở đâu ra?

Gần đây hình như chỉ có nhà ông cụ Tiết.

Đồng Hoài thuận theo phương hướng mùi thơm bay đến, nhìn về phía tầng hai ở sau lưng, toát ra một suy nghĩ phi lý: “Ông ơi, Tiết Đình…… Ở trong nấu cơm sao?”

Ông cụ Tiết híp mắt nhìn đồng hồ: “Đến giờ cơm rồi.”

Đồng Hoài: “Vâng, còn rất thơm?”

“Trù nghệ của Đình Đình rất tốt, hôm nay cháu ăn nhiều một chút.” Ông lão xoa mặt của cậu, “Gầy quá, chả có mấy lượng thịt.”

Đồng Hoài ngoan ngoãn để ông nắn, nội tâm hơi rung động.

Cậu vẫn cho là Tiết Đình không biết nấu ăn nên mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đến tiệm của chú Sài.

Nhưng hiện thực và suy nghĩ hình như không giống lắm?

Ông cụ Tiết nhìn ra được nghi hoặc của cậu, cười nói: “Tiểu Sài nấu đồ ăn có hương vị rất giống lão bà của ông, ông luôn hoài niệm, có nói với Đình Đình một lần, thế là mỗi ngày nó đều đi mua cho ông.”

Đồng Hoài tỉnh ngộ.

Cậu đã từng cảm thụ được sự quan tâm thực tế của Tiết Đình.

Mất một lúc, Tiết Đình cũng làm xong.

Bước vào nhà ăn cơm, căn nhà không cũ nát như Đồng Hoài nghĩ, trong phòng rất rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, tiện nghi đầy đủ, còn có máy điều hòa.

Tiết Đình bày bát đũa, trên bàn là những món ăn thường ngày, màu sắc nồng đậm, thơm nức mũi.

Ông cụ Tiết lúc ăn cơm nhiệt tình mời mọc: “Tiểu Đồng, nghe Tiểu Đình nói cháu sống một mình à? Rảnh rỗi thì qua đây, hai đứa đồng trang lứa có nhiều chuyện để nói.”

Tiết Đình không mặn không nhạt: “Nói nhiều chỉ có ông với cậu ta.”

Ông cụ Tiết lườm một cái, không vui.

Đồng Hoài đã rất lâu không cùng người khác ngồi một bàn ăn cơm, vui tươi hớn hở xem hai ông cháu đấu võ mồm, thỉnh thoảng cũng gia nhập hỗn chiến, đông đánh một cái tây cào một lượt, thành công khuấy thành vũng nước đục.

Đại khái là bầu không khí rất tốt, bụng cũng đói, cậu cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất từ trước tới giờ.

Ông cụ lớn tuổi, ăn không được nhiều, còn lại đồ ăn hơn phân nửa rơi vào bụng Đồng Hoài.

Từ trên xuống dưới nhà họ Đồng cùng dì Trần bình thường rất đau đầu làm sao để cậu ăn nhiều một chút, vắt hết óc để cậu không bỏ cơm thừa, thế mà hôm nay lại không cần lo chuyện đó.

Trong mắt Tiết Đình và ông cụ thì sức ăn của Đồng Hoài đã có thay đổi.

…… Đứa bé này bình thường không được ăn no sao?

Haizz, cha nó quả nhiên không phải là một người tốt.

Đồng Hoài hoàn toàn không biết cha mình vì cậu mà mang tiếng xấu, cơm nước xong xuôi hơi đầy bụng, theo ông cụ Tiết đi dạo trong sân cho tiêu cơm.

Tản bộ một lát ông cụ đã mệt mỏi trở về phòng ngủ trưa.

Tiết Đình cầm bình phun tưới nước cho hoa trong vườn, thấy Đồng Hoài nhìn qua, động tác dừng lại: “Việc gì?”

Điện thoại của Đồng Hoài đột nhiên vang lên, người gọi là Gà đại ca.

Gà đại ca đại tên là Tôn Cát, sùng bái đại ca gà rừng nên lấy tên như thế. Điện thoại vừa nối, thanh âm dửng dưng từ bên kia truyền đến: “Đồng ca, năm giờ ở Smoky Bar, đừng quên a!”

Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, tiếng nhạc rock cơ hồ muốn nổ màng nhĩ, Đồng Hoài không nghĩ tiếng lớn như vậy, giật nảy người trộm nhìn qua Tiết Đình.

Người kia sắc mặt như thường ngày, nhàn nhạt nhìn không ra biểu lộ, không biết có nghe không.

“Không có gì,” Đồng Hoài nuốt câu chuyện xuống, cúp điện thoại, do dự rất lâu mới nói, “Thứ hai cậu đi thi đúng không? Ba ban ở khoa học tự nhiên không giỏi lắm, bọn lão Lữ đem toàn bộ hi vọng đặt lên người cậu, cậu không cần chịu áp lực, thi rớt cũng không sao, nhưng tôi có linh cảm cậu nhất định đạt được giải thưởng.”

Tiết Đình đứng dưới bóng râm, đôi mắt đen nhánh không chớp nhìn chằm chằm cậu: “Ừ.”

Đồng Hoài lề mề: “Tôi đi trước, chờ ông nội tỉnh dậy cậu báo cho ông một tiếng giúp tôi.”

Tiết Đình lại ừ.

Đồng Hoài nhẹ nhàng thở ra, phất phất tay: “Không cần tiễn, tôi biết đường.”

Tiết Đình cũng không có ý định tiễn, quay đầu chỗ khác tiếp tục tưới hoa.

Ra khỏi nhà Tiết Đình, tinh thần căng cứng của Đồng Hoài triệt để thả lỏng, tìm tới trạm xe buýt gần đó, về nhà ngủ bù một giấc, lúc mơ màng tỉnh dậy thời gian đã không còn sớm.

Đón xe đến quán bar tầm mười phút, Đồng Hoài trước kia cũng từng vào quán bar với Du Vấn, tự giác tương đối quen thuộc.

Tôn Cát dáng vẻ lưu manh ngồi xổm ở cửa quán bar hút thuốc, không kiên nhẫn nhìn người ta đi qua lại, thấy Đồng Hoài rốt cuộc đã đến, vui mừng nhảy dựng lên muốn ôm vai: “Đồng ca! Tôi còn tưởng cậu không tới.”

Cả người hắn ta đều là mùi khói, Đồng Hoài bất động thanh sắc lui hai bước, tránh khỏi cánh tay của hắn, đẩy ra: “Sao có thể a.”

Tôn Cát không khoác được vai cậu, tay hơi cứng lại lập tức thả xuống, cúi người dẫn đường: “Sắp đến sinh nhật của cậu rồi, dẫn cậu đi trải nghiệm thứ mới mẻ.”

Trời còn chưa tối trong quán bar đã hò hét ầm ĩ, đám đông rối loạn, tiếng thét chói tai, tiếng cười to cùng tiếng nhạc xập xình dệt thành một mảnh, mùi rượu mùi khói mù mịt bốn phía, thực sự diễn tả cái gì gọi là “khói đen”.

Đồng Hoài thích náo nhiệt nhưng cũng bị nhức đầu.

Hoàn toàn không giống nơi mà Du Vấn dẫn cậu tới.

Tôn Cát dẫn Đồng Hoài quen cửa quen nẻo chui vào một ghế sô pha. Bên trong đã có mấy người ngồi, có người lạ cũng có quen mặt.

Ngoại trừ Cổ Hoặc Tử cùng Hà Mễ Mễ, những người khác Đồng Hoài không quen.

Đồng Hoài một thân áo thun quần dài, vẻ ngoài tuấn tú nhu thuận, như tiểu vương tử cao quý không hề hợp với không khí ở đây.

Trong đó có một tên mỏ nhọn đánh giá cậu, phốc phốc cười: “Đây chính là Đồng ca của các người sao? Non như thế?”

Tôn Cát cũng cười, cười đến nỗi Đồng Hoài thấy khó chịu: “Cậu không hiểu đâu, Đồng ca của chúng tôi rất giàu có, phóng khoáng hơn mấy người khác nhiều.”

Đồng Hoài đứng tại chỗ nhíu nhíu mày, muốn xoay người rời đi.

Tôn Cát tranh thủ thời gian đẩy cậu ngồi xuống: “Đồng ca đừng để ý, tên đó nói chuyện không dễ nghe.”

“Đồ mấy người nói ở đâu?” Đồng Hoài toàn thân mệt mỏi, định xem xong sẽ đi liền.

Tôn Cát cùng tên xấu xí kia liếc nhau: “Không cần vội.”

Cậu ta rót cho Đồng Hoài ly rượu: “Đến, uống chút rượu trước, trợ hứng.”

Đồng Kính Viễn từng dặn dò rất nhiều lần, ở ngoài không nên tùy tiện uống đồ người khác đưa.

Bình thường Đồng Hoài không cảnh giác, nhưng bây giờ trong lòng bỗng có cảm giác kỳ quái, tựa vào ghế sô pha, bình tĩnh nói: “Tôi là vị thành niên.”

Những người khác: ……

Tôn Cát bó tay: “Giờ này mà cậu còn để ý chuyện tuổi tác? Chẳng lẽ đến quán bar còn uống nước trái cây?”

“Làm ơn,” Đồng Hoài vẫy tay nhìn người phục vụ, gọi một ly nước chanh, “Đến cùng là chuyện gì, không nói thì tôi đi về.”

Mấy người khác hi hi ha ha đổi chủ đề nói chuyện phiếm.

Đồng Hoài trước kia thích nghe mấy người này khoác lác, thấy rất hay ho nhưng bây giờ lại không có hứng thú, chỉ cảm thấy bọn họ giả tạo.

Quả nhiên không tốt được như Tiết Đình, tùy tiện thi cũng đứng đầu, còn cách hạng nhì một khoảng khác xa.

Cậu buồn bực ngán ngẩm xoay xoay cái ly, miễn cưỡng nghe bọn họ huyên thuyên.

Uống một lát thì muốn đi toilet.

Đồng Hoài quyết định trở ra chào rồi đi, sau khi quay lại, Tôn Cát với mấy người kia đã uống hết mấy chai.

Nghe Đồng Hoài nói muốn đi, Tôn Cát dẫn đầu giơ ly lên: “Haizz Đồng ca, thật có lỗi, đồ không tới làm cậu mất hứng. Cạn một ly rồi giải tán.”

Đồng Hoài muốn rời đi sớm, cầm cái ly vừa định đưa lên miệng uống, đột nhiên bị một cái tay lạnh buốt hữu lực nắm chặt.

Có người đứng sau lưng cậu, thanh âm băng lãnh: “Đừng uống.”

Chung quanh ồn ào la hét, tiếng nói của cậu không lớn nhưng lại rất có lực xuyên thấu, phảng phất vang bên tai.

Đồng Hoài giật mình quay đầu, Tiết Đình đang đứng phía sau dùng sức cầm cổ tay của cậu, nhìn chằm chằm Tôn Cát, sắc mặt lạnh lẽo.

“Tiết Đình?”

Tiết Đình nhàn nhạt liếc cậu, cũng không giải thích, tiến lên một bước kéo cậu ra sau lưng.

Trong quán bar đủ mọi màu sắc, chói lọi ồn ào chiếu rọi trong mắt nam sinh, nhưng lại phản chiếu ra một tầng băng mỏng trong đôi mắt đen nhánh ấy, khí chất lạnh lùng, trên thân bao phủ một loại thần thái không thuộc về lứa tuổi này.

Làm không khí đang nóng cũng lạnh đi mấy phần.

Tôn Cát tự dưng rùng mình một cái, sinh ra mấy phần sợ hãi nhưng cảm thấy sợ một đứa nhóc thì quá mất mặt, kiên trì kêu gào: “Mày là ai? Ở đâu nhảy ra vậy?”

Tiết Đình bỗng nhiên cười, nụ cười lạnh càng khiếp người: “Tôi không nhảy, anh thử uống ly nước trái cây này xem?”

Tôn Cát hơi đơ lại, ồn ào: “Dựa vào cái gì, mày nghĩ mày là Thiên Vương chắc?”

Đồng Hoài không ngốc, đầu óc lập tức ngộ ra.

Lúc cậu đi toilet, Tôn Cát đã bỏ vào ly nước trái cây thứ gì đó.

Trong nháy mắt cậu đã bị choáng.

Biết Đồng Hoài đã hiểu, Tiết Đình nhàn nhạt mỉm cười một cái, vỗ vỗ vai Đồng Hoài: “Đi thôi.”

Đồng Hoài không nói gì, lấy điện thoại ra kéo danh sách đen, giải tán nhóm chat, sau đó cầm một chai bia từ trên bàn lên.

Người đứng chung quanh chưa kịp phản ứng, cậu đã nện một chai rượu vào đầu Tôn Cát, động tác quả quyết lưu loát không kịp trở tay.

Bành một tiếng, mảnh vỡ cùng máu tươi văng ra, đầu Tôn Cát chảy máu, hắn ta rú thảm thiết lấy tay che đầu.

Tất cả mọi người, kể cả Tiết Đình đều ngây ngẩn.

Không ngờ một học sinh ngoan ngoãn Đồng Hoài nói động thủ liền động thủ, còn rất nghiêm túc.

Mấy tên kia vừa sợ vừa giận, nhảy dựng lên xắn tay áo, giơ chai rượu, nhấc ghế.

Tiết Đình đứng sau lưng Đồng Hoài, lắc lắc điện thoại, lịch sử cuộc gọi dừng ở 110: “Cảnh sát hai phút nữa sẽ đến.”

Một đám người không ai trong sạch, nghe nói xong sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tiết Đình, cân nhắc thua thiệt, bỏ rơi Tôn Cát tranh thủ chạy.

Đồng Hoài mở miệng ác khí, giơ ngón giữa: “Tao sẽ đánh luôn chú mày.”

“Đừng để ý tới chú hắn nữa.”

Tiết Đình lôi cái tên vừa đánh người bằng chai bia nhanh chóng tiến theo hướng cửa sau, “Chạy!”