Giả Nghèo

Chương 23



Edit: Y Dung

Hai người ở trong kho củi chờ tầm mười phút, Mẫn Hồng tận tụy đến dọa Đồng Hoài mấy lần, Đồng Hoài cơ bản núp ở trong ngực Tiết Đình, mặt mũi coi như không tồn tại, cũng không quan tâm, dồn công lực mười phần dứt khoát bám lấy Tiết Đình không buông.

Không biết qua bao lâu, Du Vấn mới đem theo cái đèn lồng đỏ tới, mở kho củi ra.

Bọn họ giải xong nhiệm vụ đội, những người khác bị vây trong sương phòng, Du Vấn cầm chìa khoá kho củi đến thả Đồng Hoài và Tiết Đình ra.

Ba người tạm thời tách khỏi đoàn đội, đi làm một nhiệm vụ khác, đến căn phòng trước kia của Mẫn Hồng, tìm đồ vật nàng thích nhất đem tới linh đường đổi lại chìa khoá sương phòng.

Tuy nói người trực tiếp dẫn đến cái chết của Mẫn Hồng không phải Tống Anh, nhưng bỏ rơi vợ con chính là cặn bã, trên đường trở về Đồng Hoài cũng bị Mẫn Hồng chiếu cố một đường.

Phòng của Mẫn Hồng cũng sơn màu đen, ba người vừa vào cửa, đèn lồng đỏ trong phòng tự động sáng lên, có một điểm ánh sáng nhạt.

Không những không giúp được gì, ngược lại càng khiếp người hơn.

Du Vấn nhìn bên trái, bên phải một chút, đóng cửa lại dáo dác lắc đồng hồ trên tay, mở đèn pin: “Chút nhỏ nhặt này mà muốn làm khó tôi sao?”

Đồng Hoài kinh ngạc: “Không phải không cho phép mang thiết bị chiếu sáng vào sao?”

“Tôi lén mang vào, bọn họ tuyệt đối không phát hiện được.”

Cơ hồ ngay lúc giọng nói của Du Vấn phát ra, cửa ngoài phòng bị gõ gõ, tiếng nhân viên công tác không cảm xúc đều đều vang lên: “Vị bạn học này, cấm mang theo thiết bị chiếu sáng, vui lòng đem thiết bị giao cho chúng tôi tạm thời bảo quản.”

Du Vấn: ……

Du Vấn giãy nãy: “Là nó tự sáng lên.”

Nhân viên công tác: “Bạn học vui lòng tuân thủ quy tắc.”

Nhanh chóng như tát vào mặt, Du Vấn hậm hực gãi mũi, gỡ xuống đưa qua.

Trong phòng lại âm trầm như cũ, cậu ta giang tay ra: “Không còn cách nào, chậm rãi tìm trong bóng tối đi, cầu cho đừng sờ phải cái tay nhỏ bé lạnh như băng của vợ cậu.”

Đồng Hoài: ……

“Sờ cái đầu cậu, không lên tiếng không ai nói cậu câm.”

“Manh mối trước đó có nói, Mẫn Hồng với cậu tình đầu ý hợp, nguyện ý gả cho cậu là vì hai người có chung sở thích, sở thích của cậu là cái gì?” Du Vấn mò mò trên bàn, đùa với Đồng Hoài.

Đồng Hoài nhích lại bên người Tiết Đình, liếc mắt: “Không biết.”

Du Vấn: “Hỏi cha cậu đi.”

“Cha, sở thích của con là gì?” Đồng Hoài không hứng thú thuận miệng hỏi.

Tiết Đình nhàn nhạt liếc cậu một cái, ngắn gọn trả lời: “Là tranh chữ.”

……

Đồng Hoài buồn bực: “Cậu bị cha Tống Anh nhập hồn rồi hả?”

Trước đó đi qua thư phòng của Tống Anh, bên trong chứa rất nhiều tranh chữ, phía trên có bút tích của Mẫn Hồng.

Du Vấn nghe xong liền đi đến bức tường tìm chỗ treo tranh chữ, mở to mắt cố gắng phân rõ bức tranh nào không giống bình thường.

Đồng Hoài còn nhớ câu nói của Du Vấn, không dám rời xa Tiết Đình, bước nhỏ đi theo cậu ta. Du Vấn mò mẫm xong nửa mặt tường, quay đầu thấy cậu nép vào bên Tiết Đình, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Nhóc Hoài, cậu làm gì vậy?”

Đồng Hoài thỏ thẻ: “Tôi đi theo cha tôi.”

……

Hai người đi đến bức tường trong cùng, ở giữa có treo một bức tranh, trong ánh sáng mờ ảo vẽ hình một nữ tử hơi quỷ dị như đang quan sát ba vị khách không mời mà đến.

Trực giác của Đồng Hoài báo bức tranh này chính là thứ mà bọn họ muốn tìm, chọt chọt eo Tiết Đình: “Cậu gỡ xuống xem thử.”

Eo bị chọt có hơi ngứa, Tiết Đình nhìn cậu một chút, tốt tính không nói gì đưa tay lấy tranh chữ xuống.

Không ngờ tranh vẽ vừa gỡ xuống, phía sau lộ ra một cái lỗ.

Một con mắt lớn phía sau cái lỗ, không chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Đồng Hoài thình lình cùng con mắt kia đối đầu: ……

Tiết Đình phản ứng cực nhanh dùng bức tranh che khuất cái động kia.

Du Vấn nghe được động tĩnh cũng đi tới: “Hai người tìm được rồi à?”

“Ừ.” Tiết Đình tỉnh táo gật gật đầu, đem bức tranh đưa cho Du Vấn, nghiêng người che khuất ánh mắt Đồng Hoài, “đi thôi.”

Trong phòng quá mờ, cũng không đứng gần nhau, Du Vấn không thấy mặt Đồng Hoài bị dọa đến trắng bệch, cao hứng nhận lấy đi giải cứu những người khác.

Tiết Đình và Đồng Hoài theo phía sau, vỗ vỗ lưng Đồng Hoài: “Không sao chứ?”

Đồng Hoài da đầu giật giật, gắt gao cắn răng không kêu ra tiếng, miễn cưỡng không cho nổi da gà, thở ra một hơi: “…… Chết tiệt.”

Đến đây, cậu mới xoắn xuýt hỏi: “Cậu che lại như vậy, không sợ nàng ta đâm cậu à?”

Tiết Đình: ……

Tiết Đình nói: “Nhi tử đã đâm rồi, con dâu đâm nữa cũng không sao.”

……

Tiết Đình nhìn cậu xù lông như con mèo, có chút tội nghiệp nhưng buồn cười nhiều hơn.

Cậu chưa từng gặp người nào thú vị như Đồng Hoài.

Rõ ràng là sợ chết nhưng vì bầu không khí của người khác và sĩ diện của mình mà gượng chống đỡ.

Chờ sau khi toàn đội tập hợp, mọi người lại tiếp tục tìm manh mối.

Đúng ra Tiết Đình chỉ lười biếng theo phía sau, không thích nói chuyện, chẳng biết tại sao đột nhiên tích cực rất nhiều, luôn có thể tìm ra tin tức hữu dụng bên trong manh mối hạn hẹp, ghép lại thành lời giải.

Cả đội tăng tốc độ tìm ra lời giải trên phạm vi lớn, vượt cửa ải không cần ngồi hốc mỏ chờ NPC đến dọa.

Cách thời gian kết thúc còn chừng mười phút, mọi người thuận lợi tìm được đường ra, cũng đã tìm ra nguyên nhân chân chính về cái chết của Mẫn Hồng.

Thì ra căn bản không phải bệnh quái ác gì.

Tống Chi Cẩm là thể loại mặt người dạ thú, thừa dịp lúc nhi tử Tống Anh ra ngoài, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Mẫn Hồng, cường bạo Mẫn Hồng, uy hiếp đủ kiểu.

Không lâu sau Mẫn Hồng mang thai, Tống Chi Cẩm lo lắng đứa con trong bụng của nàng là con mình, càng sợ sự tình bại lộ, dứt khoát mua chuộc đại phu và bà đồng, một người hạ dược trong giếng nước của trấn, một người thì tung lời đồn.

Mẫn Hồng bị vu oan giá hoạ vô tội chết thảm, oán khí cực nặng hóa thành lệ quỷ báo thù, trước mặt người dân trong trấn lật tẩy bộ mặt ghê tởm của Tống Chi Cẩm.

Nhưng mà dân trong trấn căn bản không quan tâm chân tướng.

Thanh âm huyên náo từ bốn phương tám hướng vang lên, ong ong làm người ta thấy phiền, chợt có vài câu rõ ràng, nghe như của đám đệ tử hùng hùng hổ hổ.

“Ruồi nhặng không đẻ trên trứng lành, nếu không phải ngươi câu dẫn Tống lão gia, Tống lão gia sao có thể làm như vậy?”

“Ngươi đã chết thì cứ an phận, vì sao còn muốn hại người?”

“Chuyện tới nước này, chân tướng thế nào thì cũng đâu có ý nghĩa gì? Mẫn Hồng a, ngươi đi nhanh đi, trong trấn đã bị ngươi làm cho rối loạn……”

Chỉ có những lời trách móc như mũi kiếm đâm thẳng tới, thanh âm xung quanh càng lúc càng lớn, mọi người đều khuyên nàng thu tay lại, bảo nàng rời đi, người nào cũng mang khuôn mặt đáng ghét.

Mẫn Hồng đi từ khó tin đến tức giận, rốt cục triệt để phát cuồng, thét chói tai kéo tất cả người trong trấn chôn cùng nàng.

Một trận hỏa hoạn biến thị trấn thành đống tro tàn.

Đồng Hoài mặc dù sợ nhưng rất nhập tâm vào nhân vật, tức giận chọt chọt Tiết Đình: “Thì ra cậu cũng là cặn bã.”

…… Tiết Đình tách ngón tay của cậu ra, chơi đối lại chữ, “Con trai của cặn bã.”

Kịch bản mặc dù là khuôn cũ nhưng mọi người đều chơi thỏa mãn, hô to cảm ơn Tiết ca đã cứu chúng ta, líu ríu thảo luận đi qua thông đạo, trở lại bên ngoài lấy đồ dùng cá nhân của mình từ nhân viên công tác.

Đồng Hoài thừa dịp những người khác không chú ý, lén giật giật tay áo Tiết Đình.

Tiết Đình không hiểu quay đầu.

Cậu nhìn Tiết Đình cười cười, lông mi nổi lên vài cọng phát sáng, con mắt trong suốt như khối hổ phách: “Cảm ơn.”

Tiết Đình một mực không muốn tham gia, về sau đột nhiên tích cực hiển nhiên là vì muốn ra ngoài sớm một chút.

“Không cần cám ơn,” thấy cậu cười, khóe miệng Tiết Đình cũng cong cong, cúi đầu bên tai cậu, “tiểu thọ tinh.”

Khí tức phun ra bên tai, thanh âm của cậu ép xuống trầm thấp nặng nề, từ tính êm tai.

Không biết là do cậu ta áp quá gần hay do thanh âm của cậu mà Đồng Hoài ngây ngốc, lỗ tai tê dại, vành tai trắng nõn từng chút từng chút đỏ ửng lên, có thể nhìn bằng mắt thường, màu đỏ từ từ chiếm lấy màu trắng.

Đỏ tràn đến trên cổ. Truyện Cổ Đại

Tiết Đình một tay đút trong túi, vui vẻ nhìn chăm chú vành tai của cậu, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Nếu không phải sợ Đồng Hoài trở mặt tại chỗ, cậu thậm chí còn muốn ác liệt đưa tay gảy một cái.

Đồng Hoài đang tự nhiên được ba giây, cảm giác khó hiểu, buồn bực xoa xoa vành tai, trừng mắt nhìn Tiết Đình hiển nhiên đang trêu đùa cậu, xoay qua một bên ôm lấy cổ Triệu Cẩu và Du Vấn: “Đi đi đi, nhanh đi tập hợp, đói bụng rồi.”

Nhắc đến đói bụng, ai cũng nhao nhao cảm thấy đói, đi xuống lầu chờ ở chỗ hẹn trước.

Nhóm bạn đi shopping và đi phòng game cũng lục tục đến, nhiều người như vậy cũng chưa ăn cơm tối, sau một hồi thảo luận giơ tay biểu quyết đi ăn lẩu.

Nhiều người cũng náo nhiệt.

Triệu Cẩu thường xuyên đi chơi, biết rất nhiều nhà hàng lẩu lớn, lúc này vung tay lên: “Gần đây có một nhà hàng lẩu không tệ, danh tiếng lâu năm, hương vị rất thuần, tôi dẫn các cậu đi.”

Du Vấn dẫn đầu kịp phản ứng, không có ý tốt nhìn Đồng Hoài, vừa đi vừa nháy mắt ra hiệu: “Nói cho mọi người chuyện này, ông chủ nhà hàng đó hình như là họ……”

Đồng Hoài nhớ tới chuyện này, cẩn thận dò xét Tiết Đình, nhét ô mai ngào đường mua ven đường vào miệng Du Vấn, ôn hòa nói: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn chết.”

Qua miệng Du Vấn, lúc vào nhà hàng Đồng Hoài cẩn thận nhiều hơn.

Nhà hàng này là của Đồng Kính Viễn.

Lúc học sơ trung cậu thường xuyên dẫn một đám người đến mời ăn cơm, quản lý nhà hàng biết cậu, sẽ cười híp mắt phối hợp gọi cậu tiểu thiếu gia cho có mặt mũi.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nếu là đụng phải thì cậu xong đời.

Cũng may lên đường bình an, không xui xẻo gặp phải quản lý.

Không biết là vô tình hay cố ý, lúc ngồi xuống lúc tất cả mọi người đều ăn ý nhường hai chỗ bên cạnh Đồng Hoài, bên trái là Tiết Đình, bên phải là Du Vấn.

Mức giá của nhà hàng không thấp, những người khác không biết gia cảnh của Đồng Hoài, mặc dù nói đùa muốn cậu mời khách nhưng nhiều người như vậy tất nhiên không thể để cho Đồng Hoài đãi, chọn một cái lẩu uyên ương rồi lần lượt chọn đồ ăn sau, chuẩn bị thanh toán qua hệ thống AA.

Đồng Hoài nhịn xuống xúc động muốn mời khách, trong lòng không ngừng mặc niệm mình rất nghèo.

Gọi xong thức ăn, Du Vấn lại chọn rượu và bia. Đồng Hoài nhìn về phía mấy nữ sinh cùng lớp trưởng Lữ Tử Nhiên, mở menu gọi trà sữa: “Không uống được rượu thì uống trà sữa, ai muốn uống điểm danh nào.”

Một người nữ sinh cười nói: “Tiểu Đồng của chúng ta thật là tri kỷ.”

Triệu Cẩu than một tiếng: “Chỗ nào là tiểu Đồng của chúng ta, là Tiểu Đồng của Tiết ca.”

“A?” Lữ Tử Nhiên ngơ ngác, không theo kịp tiết tấu của cậu ta.

Trần Nguyên cũng cười: “Không thấy Đồng ca một mực dính lấy Tiết ca sao.”

Du Vấn gọi xong rượu cũng tham gia náo nhiệt: “Phụ tử tình thâm a phụ tử tình thâm.”

Cả bàn cười vang.

Đồng Hoài nghe được người bên cạnh hình như cũng cười, gân xanh trên trán nhảy nhảy, duy trì lịch sự mỉm cười: “Chuẩn bị cho mọi người món ăn cuối cùng tối nay, Triệu Cẩu Trần Nguyên Du Vấn, ai muốn ăn thì đưa dao cho tôi, tôi cho từng lát vào nồi.”

Dáng vẻ cười nói của cậu làm người ta sợ hãi, Triệu Cẩu co rụt cổ lại, lập tức phản biện: “Đồng ca tôi sai rồi, tôi xin báo cáo, đều là do Trần Nguyên xúi giục!”

Con mẹ nó đúng là mầm tai họa.

“Lăn đi.” Trần Nguyên nhặt một miếng bưởi nện lên mặt cậu ta.

Tiết Đình khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi, miễn cưỡng nhìn bọn họ đấu võ mồm đùa giỡn, ánh mắt chuyển qua vành tai của Đồng Hoài.

Cái vành tai thanh tú nhỏ nhắn đã trắng nõn trở lại.

…… Màu đỏ càng đẹp mắt.

Óng ánh sáng long lanh, giống nam hồng châu, Hồng Mã Não.

Cậu vô ý vuốt ve đầu ngón tay, nhìn chằm chằm vành tai Đồng Hoài thật lâu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thẳng đến khi Du Vấn chuyển qua nói chuyện với Đồng Hoài, có chú ý tới cậu, cậu mới dời ánh mắt.

Du Vấn nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Tiết Đình rơi vào trên người Đồng Hoài không thích hợp lắm, giống như muốn ăn luôn người ta, tính xâm lược rất mạnh làm cậu run sợ.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, Tiết Đình đã khôi phục trạng thái lạnh nhạt như bình thường, giống như vừa rồi trong nháy mắt chỉ là ảo giác của cậu.

Triệu Cẩu say trước tiên, đánh bạo hỏi Tiết Đình: “Tôi thấy Tiết ca suốt ngày giải đề thi, chắc chưa từng uống rượu nhỉ?”

Tiết Đình tùy ý cười: “Từng uống, tửu lượng tầm thường.”

“Đừng sợ,” Đồng Hoài nghe xong liền hăng hái, vỗ vỗ bả vai cậu ta, “Đồng ca bảo kê cho cậu, bọn họ rót tôi uống giúp cậu.”

Tiết Đình nhướng đuôi lông mày, ý cười rõ ràng rất nhiều: “Vậy thì cám ơn Đồng ca.”

Đang nói chuyện, nồi lẩu, rượu cùng đồ ăn được mang lên cùng lúc.

Đồng Hoài khen Tiết Đình một tiếng Đồng ca gọi rất hay, thịt bò trong nồi đều vớt ra cho Tiết Đình hết.

Triệu Cẩu không cướp được, một tiếng cảm thán: “Quả nhiên là phụ tử tình thâm……”

“Cậu thử nói thêm tiếng nữa,” Đồng Hoài đưa thìa qua, nhướng mí mắt, “tôi định gắp thịt bò cho cậu, nhưng cũng không nhất thiết phải vậy.”

Triệu Cẩu kẹp thịt bò, cười hì hì nhận lấy: “Cho thịt chính là ca, cảm ơn Đồng ca!”

Ăn một lát, bụng no được vài phần, Du Vấn khui bia đưa cho những người uống rượu. Trên bàn có mấy người không uống thì cầm ly trà sữa.

“Mừng cho thọ tinh hôm nay của chúng ta”, Du Vấn giơ chai bia lên, cười híp mắt nhìn về phía Đồng Hoài, ánh mắt rất nhu hòa, “tròn mười bảy tuổi.”

Đồng Hoài thuận tay đưa mấy trái nho cho Tiết Đình, giơ chai bia lên trong tiếng vỗ tay cuả mọi người, một ngụm hào sảng uống hết nửa chai.

Tiết Đình bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, ung dung uống trà sữa nho.

Mọi người vừa ăn vừa uống rượu, chỉ chốc lát sau, Trần Nguyên chịu không nổi, tranh thủ cầu xin: “Đợi một chút a, sự kiện chính còn chưa tới, đừng có rót cho tôi nữa.”

Vừa dứt lời, đèn trong phòng tối sầm lại.

Tất cả mọi người ngẩn người, không hiểu chuyện gì.

Cửa phòng bị mở ra, nhân viên chậm rãi đẩy xe đến, phía trên là một cái bánh sinh nhật bánh rất to, bên cạnh còn có hoa tươi và quà tặng.

Triệu Cẩu ngạc nhiên, lôi kéo Trần Nguyên hỏi nhỏ: “Chúng ta hình như đâu có định phô trương lớn như vậy?”

Đồng Hoài thấy rõ người đẩy bánh sinh nhật đi vào là ai, cũng giật nảy mình.

Quản lý nhà hàng!

Nhưng quản lý hình như không nhận ra Đồng Hoài, mỉm cười nói với mọi người: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của một vị trong bàn, nhà hàng đặc biệt chuẩn bị bánh sinh nhật và quà tặng, cả bàn ưu đãi giảm 50%, thêm đồ ăn miễn phí, rượu miễn phí. Chúc bạn học nhỏ sinh nhật vui vẻ, dồi dào sức khỏe, muốn gì được nấy.”

Nói xong quản lý lặng lẽ nhìn Đồng Hoài chớp mắt vài cái, để lại bánh gatô, không quấy rầy nữa.

Đồng Hoài giật mình, lấy ra điện thoại ra, quả nhiên có tin nhắn của Lâm bí thư.

– Lâm bí thư: Đồng tiên sinh đang họp, nửa chừng có dặn tôi nhờ quản lý đưa bánh sinh nhật tới. Tiểu Hoài, sinh nhật vui vẻ [Bánh gatô]

– Lâm bí thư: Từ hôm qua đến nay ông ấy một mực hỏi tôi có thể hoãn cuộc họp được không, vừa nãy còn hỏi tôi tin tức chuyến bay. Đừng giận ba cậu, ông ấy rất nhớ cậu.

Đọc đến phần sau, chóp mũi Đồng Hoài chua chua, hốc mắt hơi nóng.

Đĩa không trên bàn được nhân viên thu lại, mang bánh gatô lên, thắp nến, cả nhóm lấy lại tinh thần, vỗ tay mừng sinh nhật.

Đồng Hoài thừa dịp những người khác không chú ý, lặng lẽ xoa xoa khóe mắt.

Cậu mơ hồ phát giác Tiết Đình chú ý tới động tác của cậu.

Cậu có chút khẩn trương, sợ Tiết Đình hỏi, không biết trả lời như thế nào.

Qua nửa ngày, Tiết Đình bình tĩnh bỏ qua một bên, cái gì cũng không có hỏi.

Hát xong bài hát sinh nhật, Triệu Cẩu giục Đồng Hoài cầu nguyện.

Đồng Hoài nhắm mắt lại, mặc kệ có linh nghiệm hay không, lốp bốp cho phép cầu mấy cái nguyện vọng.

Hi vọng sang năm Đồng Kính Viễn có thể cùng cậu mừng sinh nhật.

Hi vọng Tiết Đình có thể mau chóng đoàn tụ với người yêu của cậu ấy.

Hi vọng những người đang ngồi đây có thể làm được việc mình muốn, hoặc là thi đậu trường mình thích.

Cùng hưởng ân huệ đều được chiếu cố, Đồng Hoài mở mắt thổi tắt nến, cười híp mắt cắt bánh gatô cho mọi người.

Bánh gatô được làm rất tinh xảo, rõ ràng là được đặt trước, hình người khắc trên đó đều rất tỉ mỉ, bơ không ngán, cho vào miệng tan ra, so với bánh của tiệm bình thường ngon hơn gấp mấy lần.

Cả nhóm thành thật ăn bánh gatô, không chơi ném bánh như thường lệ, lôi thôi bực mình lại lãng phí, chúng tôi là những con người tinh tế.

Ăn được một nửa, Triệu Cẩu hình như nhớ ra gì đó chạy tới mở đèn lên, lấy điện thoại ra bảo mọi người chụp ảnh chung.

Đồng Hoài là thọ tinh, trên đầu đội vương miện giấy, bị chen ở giữa, bên trái ôm Tiết Đình không cảm xúc, bên phải ôm Du Vấn đang tìm góc mặt ngầu một chút, răng rắc chụp mấy tấm.

Triệu Cẩu cảm thán một tiếng thật ăn ảnh, đăng lên Weibo.

Ăn xong bánh ngọt, còn nồi lẩu cay vừa vặn trung hoà.

Mọi người cũng nhao nhao lấy quà, là máy chơi game, hộp nhạc, trâm cài áo nhỏ, CD nhạc, Đồng Hoài được nhận rất vui vẻ, sau đó dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tiết Đình đang thờ ơ, nghi ngờ hỏi: “Không lẽ cậu thực sự tặng một bộ sách năm ba cho tôi hả?”

Tiết Đình gắp miếng thịt bò nhai chậm rãi: “Cậu đoán xem.”

……

Thật đáng sợ.

Ăn gần no liền bắt đầu uống rượu. Đồng Hoài trong mật thất đóng vai nam cặn bã bị Mẫn Hồng tập kích công kích, trên bàn này là nhân vật chính, bị tất cả mọi người rót rượu.

Trong bầu không khí như thế này, những người không uống rượu cũng không nhịn được uống mấy ly, chốc lát sau liền say cả đám.

Đồng Hoài cũng say.

Bình thường ầm ĩ nhưng khi say lại rất yên tĩnh, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi thẳng, ngây ngốc mở to mắt, người khác chọc cậu thì đánh một cái nấc nho nhỏ, sau đó nhếch cái môi đỏ nhạt trơn bóng, dùng ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm người ta, đôi mắt sạch sẽ, thanh tịnh có thể nhìn tới ngọn.

Nhìn thấy người như vậy, cảm giác muốn gây tội ác liền xuất hiện.

Hết lần này tới lần khác lại càng làm cho người ta muốn khi dễ.

Tiết Đình chậm rãi uống xong trà sữa, thấy những người khác muốn rót thêm, phát hiện đứng dậy ngăn cản.

Cả bàn đều cho là cậu không biết uống rượu, ai ngờ bia cộng rượu, hai ly vào bụng, mặt cậu không đổi sắc, một chút men say cũng không có.

Triệu Cẩu chậm chạp kịp phản ứng, đồng tình nhìn bạn học Tiểu Đồng say đến đần độn.

Yếu ớt như Bạch Liên hoa, còn đòi thay người ta cản rượu.

Bên cạnh cậu rõ ràng là tên giả heo ăn thịt hổ a!

Du Vấn ban đầu còn ồn ào, giờ cũng bị chuốc say.

Học bá trong trường không ai dám trêu chọc, nhưng ngồi chung một bàn mọi người mới phát hiện cậu ở chung cũng tốt, dù sao cũng dễ chịu hơn so với vẻ học thần ôn hòa chán ngắt. Mọi người chỉ rót cho Đồng Hoài, không dám rót cho Tiết Đình, chỉ chào hỏi cậu ta thôi.

Du Vấn mê mang mở to mắt, rõ ràng Đồng Hoài đang ngồi kế bên, cậu ta còn lung tung đưa tay ở giữa không trung bắt loạn: “Nhóc Hoài đâu, tôi phải đưa cậu ta về nhà, trời sắp tối rồi.”

Thanh âm cậu ta mơ hồ không rõ, chỉ có Tiết Đình nghe được.

Mang Đồng Hoài về nhà?

Quan hệ của hai người này hình như thân thiết hơn cậu tưởng tượng.

Tiết Đình dừng một chút, quay đầu, ánh mắt trầm lại: “Trời đã tối.”

Du Vấn sửng sốt: “Vậy không được rồi.”

“Sao vậy?”

Du Vấn: “Đồng Hoài sợ tối.”

Đột nhiên nghe được tên của mình, Đồng Hoài nãy giờ ngoan ngoãn ngồi rất lâu không cao hứng: “Tôi không sợ.”

Du Vấn gãi gãi đầu, hình như là đang nhớ lại, qua nửa ngày nga một tiếng: “Hình như là không sợ.”

Sau đó an tâm thoải mái nằm gục lên bàn.

Không rõ vì sao trong lòng Tiết Đình như có cái gì vừa mỏng lại vừa nhọn đâm một cái.

Rồi một xúc cảm tinh tế xuất hiện, không rõ là gì.

Đồng Hoài trước kia vì sao lại sợ tối?

Vì trong nhà không có ai?

Chuyện này trong lòng như có như không lan tỏa, Tiết Đình nhắm mắt lại suy đoán được hết thảy nguyên do.

Đồng Hoài trưởng thành, qua khỏi độ tuổi sợ tối cho nên không sợ nữa.

Trên bàn những người khác đều đã say, lẩm bẩm nói nhảm.

“Ô ô, tôi viết văn bị lạc đề, xong rồi, Tinh ca sẽ thất vọng về tôi……”

“Mẹ tôi nói kì thi tháng không tốt sẽ tịch thu máy chơi game……”

“Chết tiệt, ngày đại hỉ đừng nhắc tới chuyện thi cử a, nhớ lại là đau đầu.”

“Cái gì ngày đại hỉ a, là sinh nhật Đồng ca, không phải đi lấy chồng đâu.”

“Quốc Khánh bài tập thật nhiều a ô ô ô ô……”

“Cậu khóc cái gì chứ! Bài tập thì có gì lạ, tôi mới nên khóc đây, sáng nay ở trường thi tôi nhìn thấy bạn nữ tôi thích làm bữa sáng cho nam sinh khác, tôi thất tình!!!”

“Cậu coi là cái gì, bạn gái tôi thích vì muốn từ chối tôi mà nói là cậu ấy thích con gái, ta muốn kiếm tiền đi chuyển giới.”

Dạng say xỉn trên bàn đủ mọi thể loại, có mấy người ngã ra ngủ, còn lại tất cả đều gào loạn.

Người muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, muốn kết giao bạn bè liền kết giao, muốn nói yêu đương liền yêu đương, hết thảy đều là tình cảm thuần túy, không có tạp chất, không có thế giới dối trá của người lớn, cũng không phụ họa a dua.

Cả một nhóm người chỉ có Tiết Đình, Lữ Tử Nhiên và Lâm Đàm Nhã là thanh tỉnh, Lữ Tử Nhiên và Lâm Đàm Nhã bất đắc dĩ liếc nhau: “Bọn này đúng là ma men.”

Lữ Tử Nhiên là lớp trưởng, biết cách phụ trách tất cả bạn học, đứng lên: “Tiểu Nhã, cậu ở đây coi chừng bọn họ, tôi và Tiết Đình đem nam sinh ra đón xe trước.”

Tiết Đình không có ý kiến, đi theo Lữ Tử Nhiên đem từng người ra ngoài.

Đều là bạn học, cũng không phải là say bí tỉ, hỏi địa chỉ đưa về nhà không khó.

Đưa xong trừ Đồng Hoài, còn lại mấy nữ sinh thì Lâm Đàm Nhã và Lữ Tử Nhiên phụ trách đưa về.

Tiết Đình đỡ Đồng Hoài còn đang ngoan ngoãn ngồi từng ngụm chậm rãi uống trà sữa mà cậu đưa trước khi đi: “Người này để tôi đưa về.”

“Đồng Hoài phiền cậu chăm sóc, về rồi nhớ báo bình an.” Lữ Tử Nhiên cười cười, gật gật đầu, mang người đi trước.

Đồng Hoài không có balo, may mắn quà tặng không lớn, Tiết Đình đem đồ thu vào trong bọc, mang theo Đồng Hoài ra khỏi nhà hàng.

Đã qua chín giờ, màn đêm như nước chảy lật úp bầu trời, ở trong thành thị ngửa mặt nhìn lên chỉ có thể thấy những tòa nhà cao ngất cùng tầng mây mờ mịt, không thể thấy được sao.

Vùng này phồn hoa như nước, lúc này chính là thời gian cao điểm rộn ràng, ngựa xe như nước, đèn nê ông chiếu sáng cả thành phố, ánh sáng mờ nhạt bị nghiền nát trên mặt đất lờ mờ phản chiếu sự náo nhiệt ồn ào.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Đồng Hoài phản xạ có điều kiện nhích lại gần Tiết Đình, mờ mịt bắt lấy tay áo cậu ta, hốc mắt bị gió thổi đến ửng đỏ: “Nắm chặt một chút.”

“Hả?” Tiết Đình không nghe rõ, tới gần cậu, “Cái gì?”

Đồng Hoài đang say, thần trí không tỉnh táo lắm, thì thầm: “Nắm chặt một chút, đừng để tôi bị lạc.”

Cậu biết cậu đang nói cái gì không?

Tiết Đình rũ mắt xuống, một lát sau ngón tay hơi lạnh chọc lên gương mặt của cậu, nghe lời ôm cậu vào trong ngực: “Tốt rồi, sẽ không lạc mất.”

“Cậu còn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ,” Đồng Hoài nói câu sau quên câu trước, lại bất mãn lẩm bẩm, “Lúc hát sinh nhật cậu đi rửa tay, làm tôi không chú ý tới a.”

Say tới nỗi cái gì cũng quên, ngược lại chuyện này nhớ rất rõ.

Tiết Đình cảm thấy buồn cười.

Nam sinh rũ mắt nhìn đứa nhóc mặt ửng hồng trong ngực một lát, bờ môi giật giật.

Thiếu niên ở cái tuổi này đa phần đều có cái bệnh chung —— Càng đơn giản ngay thẳng, chí khí, tình nghĩa, thì càng không có ý nói ra miệng.

Giống như chỉ cần há miệng ra, sự kiêu ngạo cố thủ sẽ sụp đổ tán loạn, tan thành mây khói.

Hơn nữa còn ở chỗ đường lớn người đến người đi tấp nập.

Cũng may Đồng Hoài không phải níu lấy không buông.

Sau khi say Đồng Hoài không nói nhiều, đối với người lạ cũng không hứng thú, mím chặt khóe môi, một tay nắm lấy cổ áo Tiết Đình, tóc xoăn dài cũng ép xuống, biến thành một phiên bản phòng bị, cùng với con người vô tư lúc bình thường hoàn toàn tương phản.

Tiết Đình đột nhiên minh bạch vì sao Hứa Tinh Châu lại nói cậu và Đồng Hoài rất giống.

Cậu gọi xe taxi, nhìn lại khu phố này.

Đồng Hoài thành thật ngồi một đường, lúc đến đầu phố bỗng nhiên che miệng, nhíu mày chọt chọt Tiết Đình: “Mau dừng lại, muốn ói.”

Tài xế nghe xong biết là nguy cấp, tranh thủ thời gian dừng xe. Đồng Hoài nhảy xuống, chạy tới chạy lui không tìm được thùng rác, vẻ mặt cầu xin: “Không nôn được.”

Tiết Đình: ……

Cậu thật có lòng thiện tâm.

Đồng Hoài xác thực không muốn nôn, nhưng xe đi cậu lại không muốn đi.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, ủy khuất, hôm nay đi quá nhiều, chân đau: “Không muốn đi.”

Tiết Đình liền đứng ở bên cạnh cậu nhìn chăm chú, bình tĩnh đè lên mấy sợi tóc xoăn trên đỉnh đầu: “Vậy cậu làm sao trở về?”

“Cậu cõng tôi đi.” Đồng Hoài ngẩng mặt lên, như thằng bé con lấy lòng cười, duỗi ra hai tay, giống như đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác, con mắt lóe sáng.

Tiết Đình nhìn cậu một lát, nhíu mày, hậu tri hậu giác phát hiện một việc rất không ổn.

…… Đồng Hoài mà làm nũng thì rất khó cự tuyệt.

Giống một hũ kẹo đủ mọi màu sắc xinh đẹp, gieo rắc niềm vui, tản ra mùi hương tích cực mời người ta nếm thử.

Ai có thể cự tuyệt được chứ.

Ý thức được chuyện này, biểu lộ trên mặt Tiết Đình biến mất, có chút khó chịu. Cậu nghiêng thân nhìn Đồng Hoài đang trông mong, mặt lạnh kéo cậu lên, đeo balo lên lưng cho cậu, sau đó cúi người đưa lưng về phía cậu.

Đồng Hoài lập tức thuận thế leo lên lưng cậu, hai chân cách mặt đất, nheo mắt hưởng thụ.

Thị trấn Lâm Lam đã bắt đầu hạ nhiệt, ban đêm không còn khô nóng, gió thổi lành lạnh trên trán rất dễ chịu, đầu cậu từng chút từng chút nghiêng xuống, muốn ngủ thật say.

Lúc Tiết Đình cho là cậu đã ngủ, Đồng Hoài bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: Trước kia tôi rất ghét môn ngữ văn.”

Khi say rượu cậu nói chuyện mơ hồ không rõ, ngữ điệu rả rích giống kẹo đường, vừa nhẹ vừa mềm.

Chán ghét cái gì? Du Vấn hay là ngữ văn?

Tiết Đình nghiêng tai, nhướng nhướng mày.

Cá nhân cậu tương đối nghĩ tới cái trước.

“Lúc học tiểu học,” Đồng Hoài mở mắt ra, lẩm bẩm nói, “thầy giáo bảo chúng tôi viết một bài văn.”

“Ừ?”

“Tả về mẹ.”

Mỗi lần như thế cậu đều nộp giấy trắng, bị thầy ngữ văn nghiêm túc trách phạt, chất vấn cậu vì sao không hoàn thành bài tập.

Cậu chưa từng giải thích, quỳ trên chỗ ngồi không rên một tiếng.

Khi đó Đồng Kính Viễn còn chưa đón cậu về, chỉ biết chuyện từ miệng ông bà nội, trầm mặc thật lâu, lúc đến thăm thì hốc mắt Đồng Hoài đã ửng đỏ.

Ông bà nội đau lòng Đồng Hoài, khuyên Đồng Kính Viễn tìm mẹ mới cho Đồng Hoài, để cho cháu nội ở trường không bị ủy khuất —— đứa bé thuần khiết cũng biết cách gây tổn thương cho người khác, luôn có những học sinh như vậy, khi nghe lời đàm tiếu sẽ chạy đến trước mặt Đồng Hoài hi hi ha ha trêu chọc.

Đồng Hoài thường xuyên cùng bọn chúng đánh nhau.

Đồng Kính Viễn nghe xong, nghiêm túc nói chuyện với con trai, hỏi cậu muốn có một người mẹ mới không.

Hai cha con rất ăn ý.

Bọn họ đều nhớ người cũ, một người không muốn có vợ mới, một người không muốn có mẹ mới, tình nguyện cố chấp trông coi vườn hoa phía sau biệt thự đã không còn nữ chủ nhân, còn có cuốn băng gia đình đã cũ qua nhiều năm.

Đồng Hoài còn mơ hồ nhớ kỹ, ngày đó Đồng Kính Viễn ôm cậu, nhìn ông bà nội, nói: “Mẹ của đứa con này là con dùng hết vận may mới gặp được, đời này chỉ có một lần như thế, không có lần thứ hai.”

Tiết Đình dừng lại, những cảm xúc khó tả lúc trước khi nghe thấy câu nói của Du Vấn trong nhà hàng lẩu lại ép tim cậu, ê ẩm mềm mại.

Thanh âm của cậu nhu hòa xuống: “Sẽ không ai để cậu phải viết đề văn đó nữa.”

“Ừ.”

Đại khái là trên bàn nghe những người khác phàn nàn đề thi văn, Đồng Hoài mới đột nhiên nghĩ đến chuyện cũ năm xưa.

Cậu khép lại mí mắt chua xót, cả người như tung bay trong biển, theo gợn sóng chập trùng lên xuống, bất tri bất giác chậm rãi chìm xuống, rơi vào trạng thái ngủ say.

Chỗ xuống xe cách nhà Đồng Hoài không xa, Tiết Đình đi đến dưới lầu nhà cậu, muốn gọi Đồng Hoài, lại phát hiện cậu đã ngủ.

Cứ như vậy mà để Đồng Hoài ở nhà một mình thì không an toàn.

Tin tức hay đăng, số người hàng năm vì say rượu mà ngạt thở chết không phải số ít.

Tiết Đình trầm tư một lát rồi nhìn trạm xe buýt phía xa. Chuyến xe cuối cùng đang đợi ai đó, nhưng đoạn đường sau đang sửa chữa sẽ xóc nảy kịch liệt.

Cậu mấp máy môi thu hồi ánh mắt, động tác rất nhẹ nhàng đỡ Đồng Hoài lên cõng, tiếp tục từng bước một đi về phía trước.

Đèn đường an tĩnh chiếu sáng trong đêm, ánh đèn kéo dài bóng của bọn họ, một cái nối tiếp một cái, kéo dài tới đến tận cùng ranh giới mơ hồ.

Cậu chợt nhớ tới câu phàn nàn của Đồng Hoài khi nãy.

Quanh mình không có người, càng đi vào trong càng yên lặng.

Người sau lưng cũng đã ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều thổi qua cổ của cậu.

Tiết Đình hạ mắt, thanh âm rất nhẹ: “Sinh nhật vui vẻ, con yêu.”

Trong mộng Đồng Hoài cảm thấy mình đang nép vào một thảm lông vũ.

Gió rất ôn nhu, người cõng cậu cũng rất ôn nhu.