Giả Nghèo

Chương 25



Edit: Y Dung

Có fan hâm mộ ngồi gần đó chụp lén Đồng Hoài và Tiết Đình.

Ca sĩ Đồng Hoài thích tên là Thẩm Tễ, nổi tiếng mấy năm gần đây, xuất thân từ một chương trình tài năng, không có gì nổi trội nên thường bị lên án dùng nhan sắc hấp dẫn các cô gái.

Fan hâm mộ muốn chứng minh mị lực của thần tượng, quay một video đăng lên Weibo: Đến xem hòa nhạc gặp được hai tiểu ca ca, nhìn xem giá trị của thần tượng chúng ta!!![Ước mơ][Ước mơ][Ước mơ]

Video có nửa phút, ống kính đung đưa nhắm ngay Đồng Hoài cùng Tiết Đình cách đó không xa.

Hai người đều mặc áo thun, trên người tỏa ra sức sống thiếu niên mạnh mẽ. Đồng Hoài hưng phấn nhìn Tiết Đình nói chuyện, Tiết Đình dựa vào thành ghế thần sắc không một gợn sóng, chỉ ngẫu nhiên gật đầu đáp lại, chốc lát hình như không kiên nhẫn được nữa, đưa tay ấn đầu cậu chuyển hướng lên sân khấu.

Weibo đăng được một tiếng, đã có ba bốn ngàn like, bình luận còn đang tăng lên nhanh chóng.

Du Vấn còn chụp màn hình bình luận của fan bên dưới:

– Nhìn xem thật non, chắc là học sinh cấp ba, không sao, chị không chê các em còn nhỏ đâu, chị chờ các em lớn lên!!!

– Tiểu soái ca bên cạnh cậu nhóc tóc xoăn giống giống mối tình đầu của tôi hồi cấp ba.

– Mọi người không cảm thấy họ rất có cảm giác couple sao, tiểu soái ca lạnh mặt cưng chiều cậu em tóc xoăn a.

– Tôi cũng thấy vậy! Cậu em tóc xoăn nói, soái ca mặt lạnh nghiêm túc nghe, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa phải nhìn cậu ta ha ha ha ha, mẹ ơi, tim đột nhiên ngừng đập.

- ??? Đây chẳng phải ngôi sao của trường chúng ta sao![ Ảnh chụp ]( Ảnh lấy cắp từ weibo của bạn cùng lớp, không nên xóa)

– Đồng phục mùa hè, nhẹ nhàng thoải mái…… Tuổi trẻ thật tốt a, tôi lại nhớ tới thời cấp ba của mình.

– Cầu Weibo!! Tỷ tỷ muốn xem.

– Cầu Weibo cái rắm a, cầu tên trường học, tỷ tỷ sẽ thi vào trường của các em để làm giáo viên!

- …… Lầu trên gắt nhỉ.

Đồng Hoài bị dân mạng nhiệt tình hù dọa.

Cậu trợn mắt há mồm mở ảnh màn hình khác Du Vấn chụp cho cậu, không có chút gì gọi là vui vẻ.

Với tính tình của Tiết Đình mà nhìn thấy những thứ này, không chừng sẽ bóp chết cậu.

Ngay sau đó, Du Vấn cũng nhắn một câu hỏi chết người.

– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Sao cậu lại cùng Tiết Đình đi xem hòa nhạc mà không đi cùng tôi, không phải tôi là con cá nhỏ mà cậu yêu nhất sao???

Đồng Hoài: ……

Cá nhỏ tất nhiên vô hại, nhưng giải quyết những người xung quanh sẽ khó hơn.

Hai người rút lui ra khỏi đám đông, xung quanh bao phủ bởi những fan hâm mộ phấn khích, ồn ào, xô đẩy.

Trong đầu Tiết Đình lại hiện lên tình cảnh đêm đó sau khi rời khỏi nhà hàng, trong dòng người qua lại tấp nập, Đồng Hoài mềm mềm, nũng nịu giống như đang say.

Cậu nhìn chằm chằm đỉnh đầu xoăn của Đồng Hoài mấy giây, bất động thanh sắc nâng một cái tay lên, lặng yên đem Đồng Hoài bảo hộ trong ngực, tận lực không để cho người khác đụng phải cậu.

Lập tức nghe được trong ngực truyền đến âm thanh lấy lòng: “Tiết ca.”

Nghe được xưng hô này liền biết không có chuyện gì tốt.

“…… Sắp tới cậu đừng online được không?”

Tiết Đình cúi đầu xuống, vẻ mặt ôn hòa đối mặt với Đồng Hoài tràn đầy chờ mong, nhanh như chớp lấy điện thoại ra xem.

Phía sau cậu ta luôn luôn trống rỗng, trong trường cũng không có bao nhiêu người thân thiết, có lẽ do trời sinh tính cách lãnh đạm xa cách nên bạn học học chung mấy năm ở trước mặt cậu  còn hơi sợ, nói chi là dạng giống Đồng Hoài, dám nói đùa trêu chọc cậu.

Sau khi chuyển trường, chỉ còn liên hệ với một người bạn học chung cấp hai, cấp ba, tên là Lý Nhất Tu.

Đồng thời cũng là người giúp cậu tìm mua hai vé buổi hòa nhạc.

Thông báo Wechat xuất hiện, màn hình sáng lên, liền nhảy ra mười mấy tin nhắn của Lý Nhất Tu.

– Lý Nhất Tu: Tiết ca! Vào sân khấu chưa?

– Lý Nhất Tu: Tiết ca! Tới tay chưa?

– Lý Nhất Tu: Trời má, Tiết ca cậu nổi tiếng rồi! Tôi đang xem hòa nhạc, sau đó thấy cậu trên trang đầu của Weibo!

– Lý Nhất Tu: Tiết ca, chị dâu sao lại là nam????

– Lý Nhất Tu: Tôi cho là cậu chỉ chuyển trường thôi, không ngờ cậu còn thuận tiện chuyển luôn giới tính à???

Tốt.

Không cần xem nhiều, Tiết Đình đã minh bạch chuyện gì xảy ra.

Cậu bình tĩnh nhìn ảnh chụp màn hình Lý Nhất Tu gửi qua, ấn mở tên một người khác, một tay nhấn màn hình, nhanh chóng gõ mấy chữ.

Lập tức tắt điện thoại, lôi Đồng Hoài rời xa biển người.

Đồng Hoài lo lắng bất an: “Cái đó……”

Tiết Đình cho là cậu đang lo sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, thuận miệng an ủi: “Đừng sợ, loại chuyện này chưa tới một ngày sẽ chìm xuống.”

Đồng Hoài cũng báo cáo ngắn gọn tình hình cho thư ký Lâm, nhờ anh ta xử lý giúp, thấy Tiết Đình không giận, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra: “Ừ.”

Hai người đi bộ trên đường, muốn đón taxi.

Tiết Đình không tức giận, Đồng Hoài liền chậm rãi đắc ý: “Vì tôi quá đẹp trai.”

Đáy mắt Tiết Đình lướt qua ý cười: “Ừ.”

“Cậu cũng không tệ.” Nhìn cậu ta phối hợp, Đồng Hoài hào hứng, nể mặt đi theo khen một câu.

“Cảm ơn.”

Đồng Hoài lướt lướt điện thoại, xem tin mới nhất: “Chết tiệt, cậu không chơi Weibo đúng không? Lão Cẩu trước đó đăng mấy tấm ảnh hôm sinh nhật, tôi bị tìm ra Weibo, tăng rất nhiều lượt theo dõi.”

Nói đến đây, cậu đột nhiên dừng lại, giống như đang nghĩ ra chuyện gì thú vị, con mắt lóe sáng, gương mặt mừng khấp khởi xen lẫn ngượng ngùng, chỉ chỉ mặt mình, hàm súc mở miệng, “Tiết ca, cậu nghĩ tôi có khả năng trở thành ngôi sao không?”

……

Tiết Đình cúi người, nâng cằm cậu lên, híp mắt tỉ mỉ nhìn một lát, đánh giá: “Phần cứng không tệ nhưng phần mềm không được.”

“A?”

“Đại não nên được tái tạo lại.”

Đúng là độc mồm độc miệng.

Đồng Hoài tức giận, buồn buồn đạp cậu một cước, tiếng thông báo fan tag tên cậu vang lên không ngừng.

Hai người không có ý định ở đây lâu, đi một hồi cuối cùng đến đầu đường, đón xe đến Cao Thiết về tới Lâm Lam trước khi trời sáng.

Tiết Đình tận tâm chức trách đưa đứa nhóc về tận nhà.

Đồng Hoài vừa định đi vào hành lang, có trực giác quay đầu nhìn.

Tiết Đình không đi.

Cậu ta đứng bên dưới đèn đường mờ ảo, gương mặt ngũ quan khắc sâu, một tay đút trong túi, trong miệng ngậm kẹo que, thấy cậu quay đầu, tùy ý phất phất tay.

Con mắt Đồng Hoài cong cong, tâm tình rất tốt, quay người tiến vào hành lang.

Chờ cửa sổ lầu hai sáng đèn, Tiết Đình mới chậm rãi cắn nát viên kẹo trong miệng, có vị nước cam.

Cậu thu tầm mắt lại, tay đút trong túi, chầm chậm đi vào bóng đêm sâu thẳm.

Đồng Hoài mở cửa sổ, há miệng muốn hô to nhưng sợ làm ồn, liền dựa vào bệ cửa sổ, giống như lúc Tiết Đình nhìn cậu vào nhà, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiết Đình từng bước đi vào đêm đến khi biến mất.

Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tiết Đình trên Wechat.

– Không cong rất thẳng: Ngủ ngon

Qua nửa phút, Tiết Đình trả lời một chữ ‘Ừ’.

Như Tiết Đình đã nói, loại chuyện này chìm rất nhanh, nhất là sau khi có người của ai đó can thiệp.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ bản không nhìn thấy bài đăng đó nữa.

Thứ duy nhất chịu ảnh hưởng chính là Weibo của Đồng Hoài —— bài đăng trước đây tìm người nhận nuôi mèo hoang, người vào bình luận đếm không hết, tin nhắn cũng quá tải.

Đồng Hoài nghĩ đây cũng là trong rủi có may, nhìn sơ tin nhắn, có thể gọi là đủ thể loại, thiên kì bách quái.

Có người bí mật móc nối hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với công ty để trở thành ngôi sao hay không, có người gửi những bức ảnh biến thái bị cậu phẫn nộ chặn mất, cũng có người đường đường chính chính muốn nhận nuôi mèo, loại người gì cũng có.

Cậu bỏ ra mấy ngày, thỉnh thoảng chạy tới nhà Tiết Đình ăn chực và học phụ đạo, cùng nhau sàng lọc chọn ra người đáng tin cậy.

Lọc tới nỗi con mắt muốn mờ mới chọn được mười người phù hợp điều kiện, đáng tin cậy.

Nhưng trước khi Đồng Hoài xác định rõ danh sách định tìm Tiết Đình thương lượng thì kết quả thi tháng đã có.

Hứa Tinh Châu đăng bảng thành tích xếp hạng trong nhóm, gửi kèm một icon tung hoa, tâm tình rất tốt: “Đây là kết quả kì thi tháng lần này, lần sau là bốn trường cùng thi chung, tiếp tục cố gắng.”

Đồng Hoài nhìn chằm chằm bảng thành tích, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, không dám bấm vào.

Cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy chạy vào phòng bếp rót một ly sữa bò, ừng ực uống xong để tăng thêm lòng dũng cảm, ngồi xếp bằng đến trên ghế sa lon, khóe môi còn đọng một vòng sữa bò, ấn mở file.

Hạng nhất đập vào mi mắt, không ngoài dự liệu vẫn là Tiết Đình, điểm số rất đẹp.

Khó trách Tinh ca vui như vậy.

Bốn trường học thi chung là nhất trung, nhị trung, tam trung cùng trường trung học trực thuộc, vốn là bốn trường tốt nhất.

Tam trung trọng điểm là ban khoa học xã hội, mỗi năm xếp hạng trong top mười đều chiếm một nửa học sinh, khoa học tự nhiên từ trước đến nay đều ở hạng chót, có thể chen vào top hai mươi thì đã coi như vượt xa bình thường, một đám giáo viên khoa học tự nhiên hận đến nghiến răng.

Năm nay tới Tiết Đình, nói không chừng có thể rửa sạch nhục nhã, không còn lu mờ như trước nữa.

Trên dưới lãnh đạo cùng các giáo viên nhất trí cho rằng, top ba thì không dám nghĩ, nhưng trong mười hạng đầu tiên dù sao cũng nên có một vị trí cho khoa học tự nhiên.

Đồng Hoài tự nhận thức được phía trên sẽ không có tên mình, dứt khoát mở công cụ tìm kiếm, gõ tên của mình vào.

Thành tích chậm rãi trượt vào tầm mắt.

Họ tên: Đồng Hoài

Ngữ văn: 93

Toán học: 66

Anh ngữ: 109

Vật Lý: 159

Tổng điểm: 427

Xếp hạng: 367

Đồng Hoài tim đập rộn lên, trán đều đổ mồ hôi, ngón tay run lên trợn to mắt, nhìn tới nhìn lui xác nhận nhiều lần.

Tăng một trăm năm mươi hạng!

Với điểm số này nếu cố gắng thêm một chút không chừng có thể đạt được hàng hai! (hạng 2xx)

Môn toán và lý cậu gần như chưa từng nghe giảng, không hề có chút nền tản nào, vậy mà chỉ dựa vào một tháng Tiết Đình phụ đạo lại thật sự có thể đứng lên từ mốc mười điểm.

Hơn nữa cậu còn có một ưu thế tự nhiên hơn người khác, đó là môn tiếng Anh —— Nhờ lúc ông bà nội hết cách với Đồng Kính Viễn, dẫn cậu xuất ngoại mấy năm, mặc dù viết so với nói và nghe yếu hơn nhiều nhưng muốn học cũng dễ dàng.

Nhìn chằm chằm điểm số và xếp hạng phát ngốc một phút, Đồng Hoài kịp phản ứng, gấp rút thở dốc một hơi, chuyện đầu tiên chính là gọi Tiết Đình.

Đây là lần đầu tiên Đồng Hoài chủ động gọi điện thoại cho Tiết Đình.

Điện thoại vang lên một tiếng liền kết nối, giống như đối phương vẫn đang chờ cậu.

Đồng Hoài không phát hiện có gì sai, hưng phấn nói: “Tiết ca! Cậu thấy điểm của tôi chưa?”

“Ừ,” giọng Tiết Đình trầm tĩnh, ngậm lấy ý cười nhạt, “Không khác dự đoán của tôi là bao.”

Đồng Hoài định khen một câu ‘Tôi thật giỏi’, nhưng vừa đến yết hầu đột nhiên nhớ tới vị này đạt tới bảy trăm điểm, vội ho một tiếng, đổi chủ ngữ: “Cậu thật giỏi.”

Tiết Đình không ý kiến: “Đề không khó.”

Nụ cười của cậu rõ ràng, ngữ khí vui vẻ.

Trong phòng mở cửa sổ, Lâm Lam ban đêm gió lớn lướt vào phòng, xuyên qua tai nghe trộn lẫn với tiếng cười nhạt, trong đầu Đồng Hoài hiện lên hình ảnh mơ hồ, cảm thấy cảnh này hình như đã thấy rồi, người đối diện còn nói thêm một câu gì đó.

Đáng tiếc điểm này chớp mắt là qua, cậu nhớ tới còn phải nói cho Đồng Kính Viễn, chào tạm biệt Tiết Đình, trở lại Wechat chụp thành tích gửi cho Đồng Kính Viễn.

Trong lúc chờ lão Đồng trả lời, trong nhóm wechat của lớp sôi trào, liên tiếp mấy câu kêu trời:

Kêu trời với điểm số của mình.

Kêu trời với điểm số của Tiết Đình.

Cũng kêu trời với Đồng Hoài.

– Triệu Cẩu: Trời má, tôi lạnh.

– Trần Nguyên: Trời ạ, Tiết ca đứng đầu.

– Tề Minh Dũng: Trời phật, Đồng Hoài thành tinh.

Một loạt chấm chấm chấm phía sau chỉ chú ý tới thành tích của Đồng Hoài.

Thế là một đám bắt đầu kêu trời theo, Đồng Hoài thành tinh.

– Không cong rất thẳng: ……

Hứa Tinh Châu làm chủ nhiệm không những mặc kệ, ngược lại còn tham gia náo nhiệt: Tiểu Đồng biểu hiện rất tốt, cố gắng lần sau tiếp tục phát huy để mọi người kêu trời [Vỗ tay]

Phía dưới tiếp tục một dải khen ngợi tiểu Đồng biểu hiện rất tốt, cố gắng lần sau tiếp tục để mọi người có thể kêu trời [Vỗ tay].

Đồng Hoài: ……

Từ bỏ chiến đấu với mấy cái máy lặp lại này.

Trong nhóm náo nhiệt nháo nhào, giáo viên khoa khác cũng tham dự thảo luận.

Cô Lữ, nữ thần cao lãnh môn số học, một năm bốn mùa chỉ mặc váy, còn rất ngạc nhiên, khó có khi ngoi lên phát biểu: Đồng Hoài không tệ a, cố thêm chút nữa là có thể đạt tiêu chuẩn.

Đồng Hoài trở mình, dựa vào ghế salon, cảm thấy nhẹ nhàng.

Vừa lúc Đồng Kính Viễn làm xong việc, nhìn thấy bảng thành tích, lập tức gọi điện thoại tới, vừa mừng vừa sợ: “Con trai cưng, đây là thành tích thi tháng kì này sao?”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Đồng Kính Viễn không tiếc lời tán dương: “Quá tuyệt, tiến bộ nhanh như vậy, ba ba đã thay đổi cách nhìn!”

Nghe được ông đặc biệt cao hứng.

Đồng Hoài ôm cánh tay dựa vào ghế sô pha, vành tai nóng lên, lỗ mũi hừ một tiếng.

“Con trai, lần này thi tốt như vậy, có muốn thưởng gì không?”

Đồng Hoài suy tư một hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Con muốn một cái xe……”

“Xe sao? Xe gì? Ferrari, Audi, Lamborghini, Bentley, Porsche?” Đồng Kính Viễn đắc ý nhất thời quên mất phương châm dạy con, nhịn không được bắt đầu cưng chiều, “ba ba cái gì cũng đáp ứng.”

Đồng Hoài vẻ mặt ngây ngô: ……

Lão Đồng ba tiêu rồi.

Hình ảnh người cha nghiêm khắc chính thức sụp đổ!