Giả Nghèo

Chương 37



Edit: Jen Jen

Hai phút sau, Đồng Hoài và Dư Huy mặt đối mặt với nhau trong quán cà phê.

Học sinh trung học thật sự đến uống cà phê cũng rất ít, quán cà phê bên ngoài trường này chủ yếu là nơi để mọi người làm bài tập hoặc là nơi hẹn hò của các cặp yêu sớm, trang trí bình thường, từng chỗ ngồi đều được ngăn cách bởi một vách ngăn.

Đồng Hoài có chút khó chịu khi bước vào quán cà phê, nhưng rất nhanh liền chống thẳng người lên, trộm nhìn Dư Huy.

Đối với những món đồ xả xỉ cậu cũng chẳng lạ gì, cậu có thể nhìn ra được giá cả của từng món Dư Huy mặc trên người, trong lòng có chút không thoải mái.

Đãi ngộ cuộc sống tốt như vậy, mà lại mặc cho Tiết Đình và ông nội sống trong một căn nhà nhỏ hẻo lánh mà không hề quan tâm?

Hay bà chỉ là một phụ nữ hám danh mê tiền, vì đam mê hư vinh mà bỏ chồng mặc con?

Dư Huy đang gọi món, không chú ý lắm đến tên nhóc đang có vẻ mặt phức tạp này, đoán chắc hẳn cậu không được uống nước nên khó chịu, thế là gọi cho cậu một ly caramel latte, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn vào chân cậu: “Học sinh nhỏ à, chân con làm sao thế?”

“A” Đồng Hoài nhanh chóng thu lại ánh mắt, “Là do không cẩn thận bị va đập ạ…Cô là mẹ của Tiết Đình đúng không ạ? Sao lại không quan tâm đến cậu ấy?”

Trên mặt Dư Huy hiện lên một vẻ chua xót phức tạp: “Có thể nó không muốn nhìn thấy cô.”

Hiển nhiên bà không có ý định nhiều lời, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, hỏi tiếp: “Con là bạn của Tiểu Đình đúng không?”

Đồng Hoài gật đầu không chút do dự.

Hóa ra Tiết Đình không nói dối, con mình thật sự có bạn bè ở đây, không giống như trước kia, cứ đi đi lại lại một mình.

Rõ ràng là nên thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng Dư Huy lại càng khó chịu hơn.

Tiết Đình có tính tình như vậy, nói cho cùng là do nghiệp của bà và Tiết Tụng Bạc tạo nên.

Bà nâng mắt lên lần nữa đánh giá chi tiết Đồng Hoài, ánh mắt thiếu niên trong sáng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, trên mặt biểu hiện rõ ràng sự do dự cùng một chút bất mãn, che đậy tâm tư không tốt, ngây ngô mà hiểu chuyện.

Thật khó tưởng tượng, tính tình lãnh đạm như Tiết Đình mà lại có thể ở cùng với cậu bé này.

Sự im lặng tỏa ra trong không khí, bầu không khí ngưng trệ một lát.

Dư Huy mở miệng rồi lại thôi, muốn hỏi rất nhiều huyện, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhân viên đem cà phê đến, bà nâng lên nhấp một ngụm, đắn đo hỏi: “Ở trường, có phải Tiểu Đình…không hòa đồng với các bạn không?”

Đồng Hoài thở dài trong lòng, dứt khoát lắc đầu: “Tiểu Đình rất được mọi người hoan nghênh, Đại hội Thể thao tuần trước, cậu ấy còn giúp lớp đạt được hạng nhất nữa ạ.”

Đứa trẻ trước mặt mình đang miêu tả một Tiết Đình hoàn toàn xa lạ với bà.

Dư Huy hơi sửng sốt.

Bà hỏi thêm vài câu, đều bị câu trả lời của Đồng Hoài làm cho sững người, trong lòng khẽ thở dài, cuối cùng hỏi: “Con có biết ông nội Tiết Đình sao? Sức khỏe ông thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

Dư Huy gật gật đầu, lặp lại một tiếng “Rất tốt”, sau đó khẽ tiếng nói “Vậy là tốt rồi.”

Đồng Hoài nheo mày, không uống cốc Caramel Latte kia.

Cậu không hiểu nổi người lớn, tại sao làm việc lại cứ giấu giấu diếm diếm, rồi mọi chuyện đều phải nhờ chuyển lời, đem cậu đến đây để hỏi chuyện.

Có ý nghĩa gì không.

Điện thoại Dư Huy để bên cạnh sáng lên, bà không nhấc máy, cười cười: “Cám ơn con, bạn học nhỏ. Nếu có thể, hy vọng con đừng nói cho Tiểu Đình là cô đến đây nhé.”

Đồng hoài gật gật đầu, xuất phát từ lễ phép, đứng lên đi theo tiễn bà ra khỏi quán cà phê.

Buổi chiều mưa lại rơi, mưa phùn rơi nghiêng nghiêng nhè nhẹ trong không trung, lạnh thấu xương.

Xe đậu bên ngoài, Dư Huy gật đầu với Đồng Hoài, rồi bước vào xe.

Nhìn theo chiếc xe khuất dần, Đồng Hoài muộn màng nhớ tới Du Vấn đã bị mình cho vào quên lãng.

Cậu vội lôi điện thoại di động ra, quả nhiên màn hình đầy thông báo gọi nhỡ, ngoài của Du Vấn thì còn có của Tiết Đình nữa.

Thôi xong, thế nào cũng bị Du Vấn mắng chết.

Da đầu Đồng Hoài tê rần, nhanh chóng gọi lại, đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp bắt, phía trước đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng những vũng nước bị đạp lên, ngay sau đó yên lặng dừng trước cậu, lẫn trong tiếng xào xạc của mưa rơi có tiếng thở dốc.

Đầu Đồng Hoài bị gõ, cậu ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Âm thanh của của Tiết Đình hơi gằng: “Chạy đi đâu vậy?”

Đồng Hoài buồn bực: “Tôi còn tưởng Du Vấn, sao cậu lại ở đây?”

Đồng phục của Tiết Đình ướt hơn nửa, mái tóc đen cũng dính nước mưa, từ từ hít thở lại bình thường, mặt không chút biểu cảm nhìn cậu, không trả lời.

Bộ dáng này không phải là hung dữ, cũng không phải là lạnh lùng, bình thường Đồng Hoài sợ nhất là Tiết Đình như vậy, nhấc tay đầu hàng: “Tôi, tôi đến đây tìm Du Vấn…Do trời mưa nên tôi vào quán cà phê ngồi trú, di động tắt chuông nên không chú ý, cậu ấy tìm cậu?”

Đang nói, điện thoại được kết nối, tiếng thét của Du Vấn được truyền đến từ phía bên kia: “Đệt, cuối cùng cũng bắt máy, tôi còn nghĩ cậu bị bắt cóc rồi đấy!”

Đồng Hoài thở dài một tiếng “Tôi bao nhiêu tuổi rồi, có cần phải đến mức đó không”, đổi lại là một tiếng rống to hơn của Du Vấn, đành phải nhanh chóng khép nép nhận lỗi.

Cúp điện thoại, cậu phát hiện Tiết Đình đang nghiêng đầu nhìn theo hướng Dư Huy rời đi.

Trong lòng Đồng Hoài căng thẳng, vội túm hắn kéo vào dưới mái hiên: “Cậu ngốc à, ra ngoài cũng không biết mang theo ô.”

Tiết Đình lau nước mưa trên mặt, liếc mắt nhìn cậu.

Sắc trời đen kịt, đèn bên ngoài quán cà phê đã được bật lên, ánh sáng hắt lên gương mặt hắn, gương mặt phủ một tầng nước, cả người như lạnh đi vài độ.

Đồng Hoài muốn hỏi chuyện trong nhà hắn, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

Tiết Đình cũng chưa bao giờ hỏi chuyện nhà cậu, tùy tiện hỏi chắc sẽ làm Tiết Đình cảm thấy bị xúc phạm.

Đồng Hoài cố gắng nuốt ngược lại thắc mắc vào trong lòng, chán chết đợi một lúc, mưa rơi càng ngày càng to, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên. Du Vấn cầm chiếc ô chạy đến, trừng mắt nhìn Đồng Hoài rồi đưa ô cho Tiết ĐÌnh: “Cám ơn, đứa trẻ này không để ý một chút là sẽ chạy lung tung ngay, làm cho người ta lo lắng chết.”

Đồng Hoài cãi lại ngay: “Còn không phải là do cậu đi cả buổi trời không quay lại hay sao.”

“Mua trà sữa trong giờ cao điểm phải chờ đó.”

Nhìn hai người họ đứng bên cạnh lời qua tiếng lại, Tiết Đình mở ô ra.

Mí mắt Du Vấn đột nhiên giật giật, im lặng.

Cậu ta đứng bên phải Đồng Hoài, liếc nhìn nhau với Tiết Đình đang đứng bên trái của Đồng Hoài, đều nhìn thấy được tia địch ý lóe lên trong mắt đối phương.

Cả hai người lập tức không nói một lời nào cùng nhìn về phía Đồng Hoài, chờ cậu lựa chọn đi cùng ai.

Đồng Hoài bị tấn công từ trái và phải: “…”

Không phải, đều là anh em cả mà, sao không khí lại kỳ lạ như vậy.

Cậu đau đầu suy nghĩ ba giây, trực giác mách bảo rằng chọn ai cũng không ổn, đột nhiên nhích về phía Du Vấn.

Du Vấn thả lỏng vai, mặt mày cũng giãn ra, môi mím thành một đường thẳng tắp đắc ý nhìn Tiết Đình, bỗng nhiên trên tay trống không —

Đồng Hoài đoạt lấy ô trong tay Du Vấn, đẩy cậu ta về phía ô của Tiết Đình, nói như đinh đóng cột: “Hai người đi cùng một ô.”

Nói xong, thân tuy tàn nhưng ý chí kiên định, lao vào phía màn mưa.

Giờ khắc này, cậu chạy trốn có khi còn nhanh hơn cả người có hai chân khỏe mạnh.

Tiết Đình: “…”

Du Vấn: “…”

Nhảy vọt trở lại, về lại phòng học, lớp tự học buổi tối cũng sắp sửa bắt đầu.

Thật ra Đồng Hoài không hề muốn cực khổ cắm mặt học tiếp, nhưng được nếm trải qua cảm giác thành tựu khi tiến bộ, lại sợ hãi nhỡ lần sau thi không được thì mất mặt lắm – chủ yếu là mất mặt, cho nên kỳ thi tháng lần này cũng phải thật cố gắng.

Tiết Đình bình tĩnh nhã hòa nhã, đương nhiên không nhìn ra.

Trong lòng có vướng mắc, từ lúc học xong tiết tự học cho đến khi về nhà, Đồng Hoài chẳng muốn nói chuyện.

Tắm rửa xong, hai người, một ngồi trên giường, một ngồi trên ghế, trên cổ vắt khăn, câu được câu chăng mà lau tóc, cả hai đều lười nhúc nhích.

Tiết Đình liếc mắt nhìn Đồng Hoài đã im lặng ba tiếng đồng hồ, đưa phần sữa hôm nay cho cậu, nhìn cậu ngửa đầu uống hết, đột nhiên hỏi: “Gặp mẹ tôi sao?”

Đồng Hoài phun một tí, rồi ho sặc sụa.

Tiết Đình bĩnh tĩnh đưa cho cậu một tờ khăn giấy, chờ cậu mở miệng.

Đồng Hoài thở hổn hển, cực kỳ ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

“Hồi chiều có thấy.” Tiết Đình thấy cậu ho đến đỏ bừng mặt, dừng một chút, ân cần vỗ vỗ lưng cậu, chờ đến khi cậu đỡ hơn rồi mới quay về ghế ngồi.

Đồng Hoài ngượng ngùng: “A, vậy cậu thế nào…”

“Tôi không muốn gặp bà.”

Đúng như lời Dư Huy nói.

Thấy Đồng Hoài mang vẻ mặt muốn nói lại thôi, giống như đang nói “Mau kể hết cho tôi đi”, nhưng lại đắn đo, Tiết Đình buồn cười nói: “Tôi mà không kể, chắc đêm nay cậu cũng không ngủ được nhỉ.”

Đồng Hoài khiêm tốn: “Cùng lắm thì vật lộn đến nửa đêm, tự mình mơ rồi vẽ nên toàn bộ câu chuyện thôi.”

Tiết Đình không nói gì, nhìn chằm chằm cậu vài giây, bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt những lọn tóc mềm mại của cậu: “Muốn nghe gì?”

“Thật sự kể hả?”

Mắt Đồng Hoài sáng lên, trong lòng vui vẻ rạo rực. Không phải bởi vì được nghe bí mật của Tiết Đình, mà là Tiết Đình nguyện ý kể bí mật cho cậu nghe.

Cậu như trúng số độc đắc, cuộn mình vào trong chiếc chăn mềm mại, chân bị thương kia gác qua một bên giường, chân còn lại nâng lên, gác cầm lên, nhìn chằm chằm Tiết Đình, đôi mắt sáng ngời tràn ngập sự do dự.

Quan sat biểu cảm của Tiết Đình một hồi, xác nhận thấy hắn không hề miễn cưỡng, Đồng Hoài mới thật cẩn thận hỏi: “Ba mẹ cậu…”

Rõ ràng là chủ đề nói chuyện nghiêm túc, thấy cậu như vậy, Tiết Đình lại phút chốc ngẩn người.

…Quả thật rất giống một con chó nhỏ đáng thương khiến người ta yêu thích.

Lấy lại tinh thần, hắn đối diện Đồng Hoài một lát, than nhiên nói: “Ly hôn.”

Đồng Hoài: “À…”

Đúng như dự đoán.

Vậy nên là mẹ Tiết Đình đã tái giá với một người giàu có?

Thế còn ba hắn đâu?

Đừng nói là một lão nghiện rượu đam mê cờ bạc nha?

“Bọn họ khi xưa do tuổi trẻ nông nổi nên kết hôn với nhau, sau khi tình cảm mãnh liệt đã nguội lạnh, dần dần cả hai không vừa mắt nhau.”

Cứ như vậy, tình cảm xưa cũ kia như thiên lôi với địa hỏa, rõ ràng không còn tình cảm, soi mói tật xấu của nhau mà phẫn nộ, rồi sau đó lại rơi vào vòng xoáy của sự nghi ngờ và cãi vã.

“…Cho nên chưa từng quan tâm đến tôi.”

Tiết Đình dừng một chút, lúc nói những lời này hắn chẳng có biểu cảm gì.

Hắn nói “Chưa từng quan tâm” thì chắc chắn là chẳng hề quan tâm, thái độ thậm chí có khi còn tệ hơn.

“Sau đó họ trở mặt thành thù, lừa dối nhau…, hãm hại nhau, rồi ly hôn.”

Những trải nghiệm đau khổ ấy, qua lời của Tiết Đình, cũng chỉ là vài ba câu kể ngắn gọn.

Nhưng nếu tưởng tượng một chút, có thể cảm nhận được sự tra tấn và thống khổ trong đó.

Đồng Hoài ngây người.

Thật ra hồi chiều lúc nói chuyện với Dư Huy, các nói chuyện của Dư Huy để lại trong lòng cậu một tia ấn tượng, thế nên cậu nảy sinh một ít đồng cảm với Dư Huy.

Tiết Đình kể xong, rơi vào hồi ức.

Tiết Tụng Bạc và Dư Huy ở một buổi tiệc rượu thượng lưu.

Ánh mắt hai người thoáng chạm qua, và rồi như bị ngọn sét của tình yêu đánh trúng, cả hai đều cảm thấy đối phương chính là đối tượng của đời mình.

Tình yêu đột nhiên tới, cũng rất ồ ạt, hai người quen biết chưa được nửa thánh đã kết hôn ngay.

Nhưng mà tình yêu sét đánh kiểu này, tới nhanh, đi càng nhanh hơn, không đến một năm, cả hai người đã chán ghét đối phương, nhưng lúc đó Dư Huy không muốn phá đi bào thai đã tám tháng.

Gia đình hai bên đã gặp mặt, lại có thêm đứa nhỏ, không phải là tiệc rượu tùy hứng, đương nhiên không thể nào muốn cắt đứt là cắt đứt được.

Theo trí nhớ của Tiết Đình, hắn chưa bao giờ thấy cha mẹ mình sống chung hòa thuận.

Lúc ăn cơm, đang nói chuyện thì tự nhiên mắng mỏ nhau, lật bàn quét bát, đàng ở nhà cùng nhau làm việc, đột nhiên đả kích nhau, những trang giấy bị xé vụn bay đầy nhà, chửi rủa nhau, mỉa mai nhau, những biểu cảm vặn vẹo, những tiếng thét chói tai như sụp đổ, những tiếng rống giận cuồng loạn.

Cho dù là thế, nhưng trước mặt giới truyền thông thì luôn biểu hiện rất hài hòa, cũng không tách ra ở riêng.

Bọn họ tra tấn lẫn nhau xong, lại quay ra tra tấn Tiết Đình, họ muốn xóa bỏ hết những nét tương đồng giữa cậu và đối phương.

Do như vậy nên Tiết Đình dần dần khép kín hơn.

Sau đó bọn họ lại phát hiện, Tiết Đình chẳng hề giống ai, lại yên lòng, tiếp tục mà tra tấn lẫn nhau.

Tiết Đình chính là minh chứng cho tình yêu mà họ hắt hủi, cả hai đều cảm thấy ghê tởm đoạn ký ức kia, họ còn chẳng thể mà yêu thương Tiết Đình, cứ như sự ra đời của hắn là một sai lầm vậy, những người ngoài cuộc luôn nói họ rằng, học không nên kết hôn, lại càng không nên sinh đứa nhỏ này.

Bọn họ ước rằng Tiết Đình chưa bao giờ được sinh ra.

Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là bọn họ nhất thời yêu nhau say đắm, thế nhưng họ lại đổ hết toàn bộ sai lầm lên người Tiết Đình.

Đương nhiên, nguyên nhân làm cho hắn muốn rời xa nơi ấy không phải chuyện này.

Đồng Hoài thật sự rất trong sáng, hắn không muốn nói cho Đồng Hoài nghe.

Tiết Đình nhớ đến những ngày tháng vô nghĩa trước khi chuyển trường, tùy tiện chọn vài đoạn ký ức kể để thỏa mãn sự tò mò của Đồng Hoài, khóe miệng cong cong lên trào phúng.

Tiết Tụng Bạc và Dư Huy thay đổi thái độ với hắn, chẳng qua bởi vì họ phải hít thở sau những màn tra tấn nhàm chán dài đằng đẵng kia, rốt cục cũng đã hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ của nhau, cũng coi như là có thể buông tha lẫn nhau rồi, quay đầu nhìn lại, phát hiện dường dư bọn họ đã bạc đãi con mình, nên sinh ra cảm giác áy náy, muốn bù đắp lại.

Cho đến lúc hắn nói đến chữ cuối cùng xong, Đồng Hoài vẫn không lên tiếng.

Tiết Đình nâng mắt, muốn xem biểu cảm của Đồng Hoài.

Hắn có thể nhìn thấy được sự đồng cảm và thương hại trong mắt nhiều người, chẳng hạn như Tiết Tụng Sơ, chú của hắn, hoặc chẳng hạn như ông nội gọi điện cho hắn, hỏi hắn có muốn đến ở cùng không.

Hắn cho rằng hắn cũng sẽ nhìn thấy những thứ tương tự vậy trong mắt Đồng Hoài.

Không ngờ tới, cặp mắt của Đồng Hoài luôn trong trẻo, đáy mắt tràn đầy sự khó chịu và phẫn nộ.

Cậu vì Tiết Đình mà cảm thấy khó chịu và phẫn nộ.

“Về sau cậu đừng chú ý đến họ nữa!”

Đồng Hoài nhớ đến việc Tiết đình không muốn đi ăn cùng Du Vấn, trong lòng chợt lạnh lẽo, cậu đã hiểu rõ mọi thứ.

Cậu sẽ không nói ra những lời gay gắt, căm giận mà chỉ thu lại sự đồng cảm đối với Dư Huy, cậu lảo đảo nhảy xuống giường, chống hai tay lên thành ghế, cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tiết Đình, ánh mắt sáng rực, vừa nghiêm túc vừa vội vàng bổ sung: “Cậu có ông nội tốt như vậy, còn có nhóm anh em tốt bọn tôi nữa, sau này đừng để ý đên bọn họ nữa, bọn họ không xứng làm người nhà của cậu.”

Tiết Đình hiếm khi nhìn thấy được ánh mắt tha thiết, chân thành như vậy.

Cậu như là rất sốt ruột, muốn nói với hắn rằng, hắn không cần hiểu lý lẽ, có chừng mực như vậy

Tiết Đình ngẩng đầu, sâu sắc mà nhìn cậu, rồi khẽ cười: “Ừ.”

Nghe lời cậu.