Giả Nghèo

Chương 8



Edit: Y Dung

Tiết Đình không tiếp tục nói nhảm, vén tay áo lên nghênh đón đòn tấn công từ tên lưu manh, thân thủ lưu loát, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.

Lấy một đánh nhiều nhưng cậu ta không hề dưới cơ một chút nào, đối phương đánh lén cậu ta cũng đánh lén, ra tay thậm chí còn ác hơn.

Chổi lông gà bị vung vẩy phần phật trong gió.

Có chút đẹp trai lại có chút buồn cười không nói nên lời.

Cho dù cạo sạch cái đầu hói của thầy chủ nhiệm, ông ấy cũng sẽ không nghĩ ra học trò ngoan Tiết Đình trong lòng mình khi động thủ sẽ hung ác và âm hiểm như thế.

Giống như rạch một đường thì những thứ giấu trong túi sẽ lộ ra, ví dụ như lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh như tuyết.

Đồng Hoài lấy lại tinh thần, bỏ suy nghĩ qua một bên chạy tới hỗ trợ.

Có Tiết Đình trợ lực, cục diện trong nháy mắt thay đổi, như một màn trình diễn độc lập.

Thanh niên tóc tím không tham dự cuộc chiến, Đồng Hoài chuyển ánh mắt phát hiện hắn lén nhặt cây dao gấp lên, không nói hai lời, bất thình lình một cước đạp lên phía sau đầu gối của tên tóc tím.

Tên tóc tím không phòng bị, bịch một cái bị ngã quỳ xuống.

Đồng Hoài đoạt lấy cây dao gấp, Tiết Đình cũng giải quyết xong tên tóc vàng, mấy tên lưu manh nằm trên đất kêu rên thảm thiết.

Đánh xong một trận, ngoại trừ tóc trên trán cùng quần áo có chút xốc xếch thì cả người cậu ta vẫn là dáng vẻ phong khinh vân đạm không chút sợ hãi, hô hấp không loạn.

Đồng Hoài thở hổn hển hai cái, nhịn không được dựng thẳng ngón cái: “Thật trâu bò.”

Tâm trạng Tiết Đình không tệ, lễ độ trả lời: “Cậu cũng rất hung.”

Đồng Hoài dẫm lên lưng tên tóc tím: “Sao cậu lại ở đây?”

Tiết Đình buông tay áo xuống, hất hất cái cằm, ra hiệu cậu nhìn qua góc tường: “Đi đường tắt ngang qua đây.”

Chỉ là không ngờ có duyên với nhóc tóc xoăn như vậy, đi đường tắt cũng gặp được cậu ta bị cướp.

Chiếc xe đạp dựng bên góc tường, trên khung xe treo một túi dưa hấu và một cái túi nhựa của siêu thị Helile gần đó.

Đồng Hoài nhớ lại ngày đó cùng Du Vấn trốn đằng sau kệ hàng, nhìn Tiết Đình chọn dưa hấu, không nhịn được cười ngây ngô.

Tên tóc tím bị giẫm mơ hồ mắng người: “…… Tao đánh chết con mẹ mày……”

Đồng Hoài ghét nhất người khác mắng mẹ mình, nghiến răng tăng lực đạo dưới chân mạnh hơn.

Tiết Đình cũng ép chân xuống để hắn không nói được nữa, mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nhìn Đồng Hoài làm động tác xuỵt một cái, thái độ nhàn nhạt nhưng ngữ khí rất hoảng sợ: “Chú cảnh sát, có người cản đường ăn cướp.”

Đồng Hoài: ……

Nhìn không ra cậu ta còn biết đóng kịch nha.

Chờ Tiết Đình cúp điện thoại, Đồng Hoài buồn bực hỏi: “Sao lúc nãy cậu không báo cảnh sát?”

Tiết Đình đẩy xe đạp đi tới, mỉm cười vô hại: “Báo cảnh sát thì làm sao giúp cậu đánh lại?”

Đồng Hoài nhịn không được cười theo, cảm thấy Tiết Đình thuận mắt hơn chút.

Cảnh sát địa phương tới rất nhanh, khi đến nơi trên mặt đất có mấy người còn đang yếu ớt rên rỉ không đứng dậy được, gặp cảnh sát liền cùng nhau lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Cảnh sát nhìn hai nam sinh ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, suýt chút nữa không phân biệt được ai mới là người bị hại.

Gian nan phân biệt được thanh niên tóc tím mặt mũi bị sưng như đầu heo, liền hiểu ra.

Mấy tên thanh niên này thường xuyên hoạt động ở quanh đây, chọn những người đi riêng lẻ mà gây án.

Nhưng bọn chúng từ nhỏ sống ở đây, quen thuộc địa hình ngõ nhỏ hơn cả cảnh sát, vừa tiến vào hẻm y như cá về biển, đồn công an nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh lần sau nhất định phải bắt được người.

Lần này ngồi không rốt cục lại bắt được.

Đến đồn công an, chị cảnh sát cho hai cậu em trai uống nước ấm trước, nhẹ giọng hỏi thăm hai người tình huống cụ thể.

Đồng Hoài không chút do dự: “Chị ơi, em bị lạc đường trong hẻm, mấy người bọn họ muốn cướp đồ của em, còn cầm dao uy hiếp em, may là bạn học của em đi ngang qua,” cậu chép chép miệng, “nếu không em đã bị hù chết.”

Tiết Đình nhớ tới dáng vẻ dữ dằn của cậu lúc đánh người, ánh mắt lóe lên chút ý cười.

Đồng Hoài từ nhỏ đã biết làm nũng, nháy mắt mấy cái là nước mắt mịt mờ, vô cùng đáng thương, rất có sức thuyết phục, chị cảnh sát nhìn cũng thấy đau lòng.

Tên tóc tím chấn kinh: “Mày bị hù chết vậy ai đánh tụi tao thành cái dạng này?”

Tiết Đình nhàn nhạt mở miệng: “Không phải mấy người chia của không đều mới đánh nhau sao?”

Đồng Hoài không nghĩ cậu ta sẽ tiếp lời, suýt chút bật cười.

Tiết Đình sụp mi mắt, đón lấy ánh mắt hoài nghi của chị cảnh sát, bình tĩnh nói: “Em và bạn học của em cũng biết một chút võ tự vệ.”

Một tên bị đánh hừ hừ tức giận đến phát run: “Cảnh sát mấy người đừng nên tin tụi nó, tụi nó không phải kẻ tốt lành gì, chính là nó, nó dùng chổi lông gà quất tôi! Quất rất hung ác, mông của tôi bị sưng lên hết đây này!”

“Không tới lượt tụi bay nói chuyện, thành thật ngồi đợi đi!”

Chú cảnh sát cầm ly nước đứng bên cạnh trừng mắt nhìn tên kia, quay đầu nhìn hai nam sinh ngoan ngoãn, nhịn không được cười ra tiếng.

Chị cảnh sát buồn cười chỉ chỉ đầu hai người, không muốn vạch trần, an ủi Đồng Hoài ghi chép xong, nhắc nhở cậu về sau đừng đi vào hẻm nhỏ, sau đó đại diện phân khu đồn công an cảm ơn hai người đã hiệp trợ bắt cướp.

Đồng Hoài nhỏ nhẹ, mở to mắt: “Chị ơi, nếu bọn họ trả thù tụi em thì làm sao bây giờ?”

“Đừng sợ.” Chị cảnh sát tiếp xúc với ánh mắt ướt sũng của cậu nhóc, mềm lòng: “Bọn họ có tiền án, sẽ không đơn giản được thả ra nhanh thế đâu, coi như được thả thì chúng tôi cũng sẽ theo dõi bọn họ. Nhóc ghi lại số điện thoại của cảnh sát đi, chúng tôi sẽ bảo vệ hai người.”

Nói xong vẫn chưa yên tâm, nhìn đồng hồ: “Hay chúng tôi đưa hai cậu về nhà?”

Đồng Hoài vội vàng khoát tay: “Không cần không cần, nhà em không xa chỗ này.”

Nửa đoạn sau Tiết Đình lười nửa miệng, chỉ ngồi xem Đồng Hoài biểu diễn, nghe tiếng liền nói: “Em sẽ đưa cậu ấy về nhà.”

Lúc rời khỏi đồn công an, trong tay Đồng Hoài còn cầm mấy viên kẹo và socola của chị cảnh sát cho. Cậu xé một viên cho vào miệng, vị rất ngọt, sau đó đưa kẹo cho Tiết Đình, Tiết Đình nhận lấy cũng xé một viên ăn thử. Trời sáng rất nhanh, khu này ở thành tây yên tĩnh lạ thường, phố lớn ngõ nhỏ rất vắng vẻ, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng chó sủa làm nổi bật lên sự yên tĩnh của nơi này, cảm giác chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đồng Hoài ngậm kẹo suy nghĩ một lát, nhớ lại mình quên nói gì đó, muốn nói lại thôi.

Hai chữ “cảm ơn” khi ấy quên nói, bây giờ đã quá thời gian, cứ kẹt lại trong cổ họng của cậu, ấp a ấp úng không nói ra được.

Cậu đối với Đồng Kính Viễn cũng rất ít nói.

Tiết Đình phát hiện cậu liếc tới liếc lui, hiểu được cậu đang nghĩ gì: “Không muốn nói thì đừng cố ép.”

Đồng Hoài bị một kích, thốt ra: “Cảm ơn.”

Khóe miệng Tiết Đình vẽ một đường cong nhẹ.

Nói ra được câu đầu tiên, những câu sau liền dễ dàng hơn.

Đồng Hoài đi nhanh mấy bước quay lại đối mặt với Tiết Đình. Cậu mặc một cái áo thun hơi rộng, lúc gió thổi qua làm ẩn hiện cái eo nhỏ gầy, cười lên còn rất ngọt: “Cám ơn, tối nay nếu không có cậu cũng không biết sẽ như thế nào.”

Đèn đường một cái nối tiếp một cái sáng lên, ánh sáng mông lung ẩn hiện trong sương mù giống như đom đóm xếp thành hàng chỉnh tề kéo dài vào sâu trong bóng đêm.

Tiết Đình định nói ‘đâu cần phải xúc động đến vậy’, nhưng nhìn thấy vết xước trên mặt Đồng Hoài, lời nói tự nhiên kẹt lại, đầu lưỡi của cậu chậm rãi liếm liếm viên kẹo, tùy ý gật đầu.

Đồng Hoài gãi gãi đầu, định nói ‘cậu như vậy mà thật lợi hại, bình thường không nhìn ra’ còn muốn nói ‘cậu cầm chổi lông gà đánh người rất giống bà nội đánh ba tôi’ thì bỗng há hốc mồm, trên mặt đột nhiên nhăn nhó, dừng lại khom người rên một tiếng.

Tiết Đình đứng lại: “Sao vậy?”

“Đau bụng……”

Giọng nói của Đồng Hoài run run, xốc áo thun lên lo lắng cúi đầu kiểm tra.

Dưới ánh sáng đèn đường, trên cái bụng tuyết trắng mềm mại tụ thành một vết bầm lớn do lúc nãy bị đạp trúng.

Mới đầu đau một trận rồi thôi nên cậu không để ý, bây giờ thần kinh bình tĩnh lại mới thấy rất đau.

Máu bầm ứ đọng trên làn da trắng quá nổi bật, thậm chí là chướng mắt, Tiết Đình nhịn không được đưa tay đụng một cái. Đầu ngón tay của cậu ta lạnh buốt, Đồng Hoài hít sâu rồi vụt nhảy lui lại mấy bước, mặt nhăn nhó lên án: “Cậu làm cái gì vậy, đau quá.”

Thanh âm mềm nhũn, không giống sinh khí mà giống như làm nũng.

Ngón tay Tiết Đình cứng đờ.

Cậu nhóc đứng trước mặt gầy gò, mái tóc xoăn xệ xuống, mỏng manh chết đi được.

Cậu không hiểu sao có chút hối hận, cảm thấy lúc nãy mình ra tay còn chưa đủ ác.

Tiết Đình bị ý nghĩ của mình làm cho sửng sốt, nhìn Đồng Hoài còn đang đứng dưới đèn đường soi cái bụng, chỉ biết thở dài.

Cậu ta dạng chân ngồi lên xe đạp, ra hiệu Đồng Hoài ngồi vào phía sau: “Lên đây.”

Đồng Hoài không từ chối, ủy khuất buông vạt áo xuống ngồi lên phía sau, sợ ngồi không vững, liền dựa vào lưng Tiết Đình, bàn tay đưa qua ôm lấy eo cậu ta.

Tiết Đình không quen tiếp xúc thân mật với người khác, đẩy tay của cậu ra: “Đừng áp sát như thế.”

Đồng Hoài lại ghé qua, hít hít cái mũi, ủy khuất muốn chết: “Nhưng bụng tôi đau quá.”

Tiết Đình: ……

Cậu ta nhịn một chút, tăng tốc độ đạp chân, chuẩn bị nhanh chóng đem tiểu tổ tông hay ỷ lại này xách về nhà.

Lúc chưa phát hiện có máu tụ trên bụng, Đồng Hoài có thể nhảy nhót nhưng khi phát hiện rồi thì lại khác.

Cậu từ nhỏ có một cái bệnh, không biết mình bị thương thì sẽ không chú ý, sau khi biết rồi liền tự động tăng cảm giác đau lên gấp mười lần, cho nên không hay đánh nhau với người khác.

Đồng Hoài không dám thở mạnh, càng nghĩ càng lo lắng sợ hãi, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: “Tiết Đình, có khi nào ruột của tôi bị hỏng luôn không?”

…… Tiết Đình bó tay, “Yên tâm, hẳn là còn nguyên.”

“A,” Đồng Hoài lại yên lòng an tĩnh một lát, sau đó lại lo lắng, “Làm sao bây giờ, tôi không dám thở.”

“Vậy thì đừng thở.”

Đồng Hoài nện một quyền lên lưng cậu ta: “Cậu thật là vô tâm.”

Tiết Đình bị cậu lải nhải đến đau đầu: “Đau bụng thì nói ít một chút, ngậm miệng lại sẽ hết đau.”

Đồng Hoài nghe vậy, quả nhiên ngoan ngoãn im lặng.

Nhà cậu cách đồn công an không xa, đi xe đạp tầm mười phút là đến. Nhà cũ ở sát đường, nhét chung với mấy tòa nhà cũ kỹ ở đây, Đồng Hoài chỉ chỉ một cái cửa sổ trong đó: “Nhà tôi ở đó.”

Còn nói: “Im lặng cũng rất đau.”

Tiết Đình bái phục luôn.

Cậu ta chở Đồng Hoài đến dưới khu dân cư mới thả xuống, nhớ lại Đồng Hoài nói trong nhà không có ai, ngước đầu nhìn thấy nhà Đồng Hoài tối như mực.

Tiết Đình quay đầu hỏi: “Trong nhà có thuốc không?”

Nhà cũ đã bỏ trống bao nhiêu năm, làm sao có thuốc chứ.

Đồng Hoài lắc đầu: “Ngày mai đi mua.”

Tiết Đình giống như chỉ thuận miệng hỏi, gật đầu: “Trở về nhớ chườm lạnh chỗ máu tụ.”

Đồng Hoài lúc này phá lệ nghe lời, từng bước từng bước đi về nhà, lại không yên tâm nhìn lại, Tiết Đình ngồi trên xe đạp, một chân dài nghiêng nghiêng làm điểm tựa, dưới ánh đèn đường lười biếng nhìn cậu chăm chú, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng dưới ánh đèn lộ ra một ít nhu hòa.

Cậu có chút vui vẻ, phất phất tay: “Đi đường cẩn thận, sáng mai gặp.”

Tiết Đình cũng ờ một tiếng, mặc kệ Đồng Hoài có nghe hay không.

Cậu ta chờ ở dưới đèn đường, nhìn Đồng Hoài quay người lại lên lầu, lại đợi một lát tới khi thấy cửa sổ nhà Đồng Hoài sáng đèn.

Nhóc con đã an toàn về đến nhà, Tiết Đình quay đầu lại đạp xe mang theo trái dưa hấu đi về một hướng khác.