Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 1: Chó nhà có tang



[Lịch Trái Đất năm 345 – Phòng chờ tàu C3 khu D]

“Triệu Hành thật sự bị đuổi ra ngoài à?”

“Tôi đã bảo rồi mà các cậu không tin, cứ nằng nặc đòi tới coi…”

“Suỵt! Các cậu nhỏ giọng chút!”

“Sợ cái gì? Còn tưởng cậu ta vẫn là cậu ba nhà họ Triệu chắc? Giờ cậu ta khác gì chó nhà có tang đâu? Mà nhìn đi, người ta đang bận ngủ rồi, còn đeo cả tai nghe nữa…” Tuy lời lẽ hùng hồn nhưng giọng người này đã nhỏ hơn ban nãy rất nhiều.

“Nhà họ Triệu không tiễn cậu ta thì cũng thôi, ấy vậy mà còn mua vé tàu ở khu D nữa? Chậc, tội nghiệp ghê chưa…”

“Cậu thấy cậu ta tội nghiệp á?”

“À, cũng không hẳn, chỉ là tớ… Ừm, kiểu thế sự vô thường ấy. Như là, thật ra Triệu Hành cũng không quá lợi hại, bỏ cái mác nhà họ Triệu đi thì trông cậu ta chẳng khác gì người thường. À không, có khi còn tệ hơn người thường, là cái dạng du côn không học vấn không nghề ngỗng ấy.”

“Nghe nói Triệu Hành bị đuổi đến khu 3 của thành phố K, trình độ phát triển ở chỗ đó rất kém, vừa nghèo vừa loạn, chẳng khác nào khu tập trung đám côn đồ vô công rỗi nghề cả.”

“Thế chẳng phải rất hợp với cậu ta à…”

Thật phiền.

Cả đám cứ như là ruồi bọ vo ve không ngừng, ồn ào đến mức người khác không ngủ yên được.

Cậu thiếu niên đang dựa vào ghế chờ tàu đến, thở dài một tiếng, sau đó mở mắt, mặt mày cau có.

Người này chính là Triệu Hành.

Cũng là phú nhị đại nổi tiếng không học vấn, không nghề ngỗng, chỉ biết ăn chơi trác táng của thành phố C, là nổi sỉ nhục của nhà họ Triệu, đại ca giang hồ trong mắt mọi người. Là ví dụ điển hình cho trường hợp “con nhà giàu” không được dạy dỗ trong miệng bạn bè cùng trang lứa.

Hiện tại vì phạm lỗi mà hắn bị nhà họ Triệu vứt bỏ, “lưu đày” đến khu vực lạc hậu hoang vắng là khu 3 thành phố K tự sinh tự diệt.

Biệt danh mới là… “chó nhà có tang”.

Còn mấy đứa trốn sau cột ríu ra ríu rít kia là đám “thiếu gia” nhà trung lưu. Tuy nhà bọn họ cũng có ít tiền trinh nhưng chẳng có cửa so với nhà họ Triệu, toàn làm nền, biệt danh là “đám phá của tép riu”.

Hồi trước cả đám lúc nào cũng dí sau mông Triệu Hành, luôn miệng gọi “Anh Triệu ơi, anh Triệu à”. Giờ Triệu Hành sa cơ thì chạy đến chế giễu, ý đồ ‘tường đổ cùng nhau xô’.

Trên đời sao có đứa ngu đến vậy nhỉ? Dám chạy đến trước mặt người ta bêu rếu.

Triệu Hành thở dài, cảm giác hồi trước chắc là mình bị mù rồi. Hóa ra mấy năm nay hắn toàn chơi bời làm bạn với đám ngu dốt hèn nhát như này. Thế thì trong mắt người ta, hắn chẳng phải là đại ca của đám vừa ngu vừa hèn – một tên đầu to nhưng óc như trái nho sao?

Ngay khi thấy Triệu Hành mở mắt, đám bạn hèn đang núp sau cột lập tức ngậm miệng. Nhác thấy Triệu Hành liếc qua thì vài tên đã vào sẵn tư thế, có biến là chuồn ngay.

Vừa ngu vừa hèn hết thuốc chữa!

Triệu Hành thở dài lần nữa.

Hắn tháo tai nghe xuống, dùng tư thái hết sức tùy tiện mà ném nó vào cái thùng rác cách đấy không xa. Sau đó hắn giơ tay ngoắc đám đàn em.

Đám kia thấy thế, mặt mũi đứa nào cũng trắng bệch.

Chúng nó nhìn thùng rác, lại nhìn ánh mắt sắc bén chẳng có vẻ gì là buồn ngủ của Triệu Hành, bàng hoàng nhận ra một sự thật tàn khốc…

Triệu Hành không ngủ! Tai nghe không có phát nhạc! Nãy giờ chúng nó chế giễu Triệu Hành, hắn đều nghe thấy cả!

Sắc mặt cả đám đổi tới đổi lui như bảng pha màu, thậm chí có hai đứa như muốn ngừng thở đến nơi. Có một nhóc đầu vàng trông khá lanh lợi, nó nhìn trái nhìn phải rồi xoay người bỏ chạy!

Nhưng mà chậm rồi.

Ngay lúc nó cong chân định trốn đi thì Triệu Hành bỗng bật dậy như con báo, chẳng hề có vẻ lười biếng như lúc nãy.

“Rầm!”

Dáng người Triệu Hành khá tốt, cao đến khoảng 1m87, hai chân vừa dài vừa thẳng, chỉ cần hai ba bước là đã đứng trước mặt đám nhút nhát kia. Hắn giơ chân, không hề nương tình mà đạp thẳng lên sống lưng của nhóc đầu vàng. Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhóc kia văng ra xa khoảng ba, bốn mét, đập mạnh xuống đất, đau đến nước mắt máu mũi chảy tùm lum.

Hoàn mỹ.

Động tác này có thể xem như một pha biểu diễn nghệ thuật, nếu mà có máy quay phim làm chậm ở đây, nó nhất định sẽ biến thành cảnh võ đạo cực kỳ ăn khách.

Triệu Hành thầm khen trong lòng.

Mà ba tên còn lại thấy cảnh này, chẳng đứa nào dám bỏ chạy nữa, cả đám như tội nhân cúi đầu ủ rũ, tay này xoắn lấy tay kia, trông có vẻ rất sợ hãi.

Giữa sân ga kẻ đến người đi bỗng chốc lặng yên. Ngay sau đó, đám đông xung quanh hệt như gặp phải virus truyền nhiễm, vội vàng tránh xa bọn họ.

Có người không muốn rước họa vào thân vội vàng lủi mất, có người muốn hóng hớt nên đi chậm, lén dòm coi đang có chuyện gì, cũng có người đã trộm báo cho bảo vệ.

Triệu Hành nói: “Đi thôi, đến nhà vệ sinh.”

Ba người kia lập tức như gà con theo dấu chân mẹ, ngoan ngoãn xếp hàng sau lưng Triệu Hành đi về phía nhà vệ sinh.

Mà tên bị đá nằm bẹp trên đất, nó cố gắng hai lần cũng không bò dậy nổi, chỉ có nước mắt đang chảy ra là không ngừng được.

Triệu Hành thấy nó sắp ngồi dậy thì giơ chân phải đạp thẳng vào ót nó, khiến nó lại nằm bẹp trên đất. Giày bốt đen cứng ngắc, lạnh tanh giẫm lên trên mặt nó, không nặng không nhẹ mà xoáy hai cái.

Tay phải Triệu Hành đặt trên đùi, hơi gập lại, hắn khom lưng nhìn nhóc đầu vàng bị mình đá đến trào nước mắt, nước mũi trộn chung với máu, giọng điệu rất chi dịu dàng: “Ngoan, mày không cần đi đâu, ở đây trông đồ đạc cho anh mày đi.”

“Cảm… cảm ơn anh Triệu.”

Triệu Hành rút chân về, ghét bỏ máu dính dưới gót giày mình, thế là hắn lại dẫm dẫm, cọ cọ vài cái trên vai thằng nhóc đầu vàng kia, sau đó mới xoay người bước đi.

Mãi cho đến khi Triệu Hành dẫn ba người vào nhà vệ sinh thì mới có một chị gái qua đường dè dặt tiến lên: “Này… cậu gì đó ơi, cậu với bạn của mình không sao chứ? Có cần tôi báo cảnh sát giúp mọi người không?”

“Không cần, không cần đâu…” Đầu vàng vội lắc đầu, cười ngại ngùng: “Không cần báo cảnh sát giúp bọn tôi đâu, bọn tôi… bọn tôi giỡn chút thôi mà, không có bị bắt nạt, thật sự không có.”

Mồm nói thế nhưng lúc đứng dậy nó đau tới méo mặt, phản ứng bản năng thôi không thể giả vờ được. Chẳng qua nó đã nói vậy, người khác cũng không tiện xen vào.

Chị gái qua đường thấy đầu vàng đau đớn bước đi khập khiễng mà vẫn phải trông hành lý cho Triệu Hành thì tức giận móc điện thoại ra.

Bên trong điện thoại là bức ảnh một thanh niên mặc áo hoodie màu đen, quần jean, đi giày bốt đen trông có vẻ rất mệt mỏi, hắn ngả lưng vào ghế, mắt khép hờ, tư thế thể hiện rõ bóng dáng của kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng mà đường nét gương mặt của hắn lại sắc nét đẹp trai, môi mỏng nhếch nhẹ, sống mũi cao thẳng, khí thế gai góc, nét ngông cuồng của tuổi trẻ gần như nổi bật nhất trong đám người, khí phách ấy như muốn phá nát màn hình để xuất hiện khiến người ta run rẩy không thôi.

Hắn hệt như thanh bảo kiếm được triển lãm nơi cao nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra khỏi vỏ.

Đây là bức ảnh mà lúc nãy chị gái đã chụp lén khi Triệu Hành đang “ngủ”. Cô nàng nhìn ảnh chụp mà bị hớp hồn, lúc sau mới cắn chặt răng, nhẫn tâm xóa bỏ tấm ảnh chụp, đã thế còn lẩm bẩm nói: “Đã khốn nạn xin đừng đẹp trai… Đẹp trai mấy thì cũng là thằng khốn nạn, xóa, xóa hết…”



Khi Triệu Hành dẫn đám người kia ra khỏi nhà vệ sinh thì đầu vàng vẫn còn dè dặt đứng trông hành lý cho hắn. Thấy Triệu Hành là người nó căng cứng, cố gọi hai tiếng “anh Triệu”.

Cũng may Triệu Hành không làm quá, bằng chứng là mấy người đi phía sau hắn cũng coi như có chút thể diện, mặt mũi bình thường, chỉ là đi đứng có hơi khập khiễng, trên cổ tay cũng có vết ứ máu nhìn mà sợ.

Triệu Hành tùy ý gật đầu với đầu vàng, sau đó xách đồ đạc mình rồi dòm vé xe.

“Ui!” Triệu Hành tiếc nuối nói: “… Vì các cậu mà anh đây lỡ chuyến tàu rồi, giờ sao đây?”

Bốn đứa ngơ ngác, cũng may đầu vàng phản ứng nhanh: “Anh Triệu, là do bọn em sai, bây giờ bọn em đi mua vé xe mới liền cho anh ạ.”

“Đúng, đúng vậy.”

Bốn đứa vội vàng xách hành lý Triệu Hành đến quầy mua vé gần nhất.

Triệu Hành đưa vé còn nguyên cho nhân viên: “Dời xuống một chuyến đi.”

Nhân viên chỗ quầy bán vé nhìn vé xe rồi nhìn Triệu Hành, cô ta không nói gì, gật đầu cặm cụi gõ máy tính.

“Anh Triệu, không ấy chúng ta đổi thành nhà ga hạng A đi, hạng D thiệt thòi cho anh quá.” Đầu vàng nịnh nọt.

“Đúng rồi đó…” Bốn đứa kia hùa theo.

Nhân viên công tác nhìn giấy tờ trên tay: “Địa điểm đến không có…”

“Không cần.” Triệu Hành chen lời, quay đầu liếc đầu vàng mà khịa: “Còn đòi hạng A… tụi bây có tiền ghê ha, đúng là giàu hơn chó nhà có tang nhiều.”

Vẻ mặt cả đám như xịt keo, vội móc hết tiền trong túi ra, cười sượng trân: “Anh Triệu… Anh Triệu ơi, mớ này là bọn em hiếu kính anh, bọn em đến hơi vội nên chưa chuẩn bị quà chia tay cho anh, mong rằng anh sẽ nhận chút quà mọn này.”

Triệu Hành cầm tiền đếm đếm, giọng cũng dịu hơn: “Vầy không ổn cho lắm, cứ như anh đây giựt tiền chúng mày ấy.”

“Đâu có, sao thế được. Cái này là, là… Anh Triệu cũng tiêu không ít tiền vì bọn em mà.”

“Đúng rồi đó, bọn em đi chơi toàn là anh Triệu bao không mà.”

“Chút tiền trinh này còn chưa đủ trả một chầu mà anh Triệu mời bọn em đâu.”

Triệu Hành nhét tiền vào ví, giọng lạnh tanh: “À, phải không? Thì ra chút tiền này còn chưa đủ cho anh đây dẫn chúng mày ra ngoài ăn một chầu.”

Nguyên đám sửng sốt.

Đầu vàng liếm môi, giọng khô khốc: “Em… em…”

Nó nắm chặt điện thoại, chuyển hết tiền mà mình đang có cho Triệu Hành, làm xong nó cười còn khó coi hơn khóc: “Anh… anh Triệu, em cũng thấy chút tiền này hơi chướng mắt nên em chuyển hết tiền trong thẻ cho anh rồi, không nhiều lắm, anh nhớ nhận nhé.”

Bốn đứa còn lại cũng vội vàng làm theo.

Triệu Hành thì chẳng có vẻ gì là khách khí, thẳng tay nhận hết. Ban đầu không có bao nhiêu tiền, từ từ lên đến con số gần mười ngàn.

Đúng là chẳng đủ tiền để Triệu Hách dẫn bốn đứa chúng nó đi vào khu “Sim Earth” vui chơi một ngày.

Thôi được rồi, bọn nó cũng đã sạch túi.



Sau khi Triệu Hành đi, cả đám mới che vết thương đi tìm ghế ngồi xuống, đau tới không ngừng xuýt xoa.

“Đau quá má ơi, chắc xương sườn tớ gãy thành từng khúc rồi.”

“Làm sao bây giờ, tớ… tớ không có tiền gọi xe, sao mà về được đây?”

“Tớ sẽ đau chết trên đường về mất, chân của tớ bị anh Triệu đánh gãy rồi.”

“Mớ tiền đó tớ phải tích cóp ba năm đó, tớ… muốn khóc quá hu hu.”

“Từ từ, tình huống này, ừm… chúng ta báo cảnh sát bảo cậu ta doạ nạt cướp tiền có được không?”

“… Không được, lúc nãy chuyển khoản tớ có ghi là ‘chúc anh Triệu thuận buồm xuôi gió, chút tâm ý nhỏ, mong anh sẽ nhận’.”

“Tớ cũng có ghi.”

“Hình như… tớ cũng ghi mấy lời chúc phúc lành.”

“… Mẹ nó, đúng là cái hèn nó ngấm vào xương mà, sao chúng mày sợ cậu ta thế?”

“Đừng có chửi tao, mày không sợ à? Lúc nãy mày là đứa đưa tiền nhanh nhất đó, tao thấy mày sợ đến mức hận không thể như chó đào tường, kiếm tiền xu đưa cho anh Triệu kia kìa.”

“…”

“Ê khoan, hình như cậu ta đâu còn là cậu ba nhà họ Triệu nữa, sao chúng ta lại sợ cậu ta thế nhở?”

Đột nhiên thế giới yên lặng hẳn.

Có người phá vỡ khoảnh khắc im lặng này: “Chúng ta đâu có đánh lại cậu ta, cứng đầu còn ăn đòn nặng hơn á.”

“Không lẽ cậu ta dám đánh chết chúng ta à?”

Thế giới lại yên lặng. Thật lâu sau mới có giọng nho nhỏ vang lên: “Thì là vì… vì cậu ta đánh chết người nên mới bị nhà họ Triệu đuổi đi đó.”



“Chuyến tàu K3 mang số hiệu 578 tại ga chờ khu D sẽ bắt đầu kiểm phiếu sau mười phút nữa, xin mời hành khách đi đến lối lên tàu số 44.”

Tiếng điện tử đầy máy móc vang lên, Triệu Hành theo dòng người đi đến cổng số 44.

Khu vực 44 là chỗ hẻo lánh nhất khu vực nhà chờ.

Triệu Hành rẽ trái bước vào con đường hầm tối tăm, thêm vài bậc thang xuống dưới, lúc này mới nhìn thấy tấm biển báo màu đỏ to oạch, bên trên viết: “Lối vào số 44”

Con số được khắc màu đỏ tươi loang lổ bên ngoài cửa đi lên tàu trông hệt như con dã thú đang há to miệng, chờ đợi cơ hội nuốt hết đám hành khách đang chết lặng kia.

Triệu Hành kéo vali đi vào trong.

Ở ngay lối số 44, chỉ có duy nhất đoàn tàu số 578 chuẩn bị xuất phát mà thôi.

Bốn cánh tay robot thay thế tiếp viên bắt đầu kiểm vé.

Triệu Hành vươn tay trái, cánh tay robot quét một vòng vào vé xe trên tay hắn.

“Triệu Hành, qua cửa, mời lên tàu, xin hãy cẩn thận đọc thông tin hướng dẫn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, đoàn tàu sẽ không chịu trách nhiệm.”

Triệu Hành đi vào trong buồng xe.

Trước giờ Triệu Hành ra ngoài chỉ có đi tàu ở khu A hoặc là tàu đặc biệt ở khu S, tuy rằng đều là tàu ngầm nhưng mấy loại tàu kia có ghế dựa thoải mái rộng rãi, đèn đuốc sáng trưng, còn có cả những tiếp viên nhẹ nhàng dịu dàng, ngẩng đầu thì thấy trời xanh mây trắng, quay đầu là khung cảnh nắng vàng cỏ xanh không ngừng lướt qua vô cùng dễ chịu.

Nhưng ở đây đừng nói tiếp viên, ngay cả người máy chăm sóc khách hàng loại tệ nhất cũng không có.

Nơi này không có đèn xanh, không có cửa sổ điện tử. Chỉ có người người chen chúc, ồn ào, tối đen.

Không có vé ngồi, chỉ có vé đứng.

Người chen người.

“Tàu sắp khởi hành, mời các hành khách nắm chắc vòng nắm ở bên trên.”

Triệu Hành nghe tiếng thông báo thì vươn tay, nắm chặt chiếc vòng trên đỉnh đầu mình.

Bên cạnh có một đứa nhóc không chịu phối hợp, bị người giám hộ đè tay lên trên vòng nắm, thế là nó gào mồm khóc to, nước miếng văng hết lên người Triệu Hành, hắn bực bội nhắm mắt lại.

Cũng không phải là Triệu Hành mua không nổi vé ở khu A. Mà là nơi hắn sắp đến chỉ có chuyến tàu này thôi.

Hắn không có quyền chọn.

“Ba, hai, một, tàu bắt đầu khởi hành, chúc ngủ ngon.”

Giọng nói máy móc vang vọng, cửa tàu dần khép, đèn chỉ thị cũng lần lượt bị tắt đi.

“Lạch cạch.”

Ngay giây phút này, từ vị trí vòng nắm, một sợi dây thừng được thả xuống, trượt dọc theo cánh tay của mọi người, rơi xuống eo, siết chặt lấy toàn bộ hành khách có mặt trong chuyến tàu. Đây là dây an toàn của tàu đứng.

“Hú!”

Trần của đoàn xe phun ra một đám mây mù.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.

Đứa nhỏ ban nãy vẫn còn khóc lóc giờ đã ngủ say, sau đó là mấy cô gái nhỏ, rồi đến ông bà cụ già, mãi lúc sau, thanh niên trai tráng mới chìm vào giấc ngủ.

Tất cả mọi người đều ngủ thật say.

… Ngoại trừ Triệu Hành.

Thể chất hắn hơi đặc biệt, thuốc mê và thuốc tê đều không có tác dụng với hắn. Điều này đồng nghĩa những người khác chỉ cần ngủ một giấc, thức dậy sẽ đến được nơi mình muốn đến. Chỉ có duy nhất một mình hắn lẳng lặng đứng trong cái nơi đen kịt này suốt bốn tiếng đồng hồ.

Đoàn tàu khởi hành, Triệu Hành yên lặng nhìn xung quanh. Tất cả bóng đèn trên xe đều đã tắt, mọi người cũng chìm vào giấc mộng đẹp.

Nơi này trầm lắng như một ngôi mộ.

Đến khi Triệu Hành dần thích ứng với bóng tối, hắn bắt đầu nhìn thấy ánh sáng huỳnh quang đủ màu sắc phát ra từ vòng tay của mọi người.

Có màu đỏ, màu vàng, màu xanh lục, màu trắng.

Vòng thân phận là thứ mà từ khi sinh ra mọi người đã bắt đầu đeo, trong vài trường hợp đặc biệt mới đổi màu.

Hiển nhiên, tất cả hành khách trong toa 578 đều thuộc dạng “trường hợp đặc biệt” kia.

Màu đỏ huỳnh quang – tội phạm nguy hiểm, bị giam ít nhất là mười năm.

Màu vàng huỳnh quang – tội phạm thường, bị giam dưới mười năm.

Màu xanh lá huỳnh quang – Vô tội, nhưng lại là người nhà của phạm nhân, tự nguyện hoặc không thể không đi cùng với phạm nhân, thường là trẻ em dưới một tuổi.

Mà chiếc vòng trên tay Triệu Hành lại thuộc loại thứ tư.

Vòng màu trắng huỳnh quang — Tội phạm dự bị, bị phán là phần tử có khả năng phạm tội rất lớn, làm rối loạn trật tự xã hội.



Rất nhiều người đều cho rằng bởi vì nhà họ Triệu không chấp nhận nổi chuyện cậu ba Triệu Hành đánh chết người, sợ bị chê cười nên mới đuổi hắn đến nơi hẻo lánh là khu 3 của thành phố K, mặc hắn tự sinh tự diệt.

Nhưng thật ra câu nói này có đến hai lỗi sai.

Lỗi đầu tiên là, Triệu Hành không phải bị đuổi đến khu 3 thành phố K để tự sinh tự diệt, mà là bị bắt đến khu vực biệt giam – khu 13.

Lỗi thứ hai là, Triệu Hành không có đánh chết người, hắn bị oan.

Chuyện là vầy, hôm đó hắn vô tình nhìn thấy có người rớt xuống nước, hắn tốt bụng lao xuống cứu người, còn làm mấy động tác ép tim hồi sức cho người ta.

Tuy động tác không quá chuẩn, còn khiến người ta gãy hai cái xương sườn nhưng ít ra gã đó cũng tỉnh lại. Nhưng xui là gã này thuộc họ hàng nhánh phụ của nhà họ Triệu, nếu xét kĩ cũng coi như anh họ của Triệu Hành, có chút thù cũ với hắn.

Câu đầu tiên khi gã tỉnh lại là: “Triệu Hành… là mày! Là mày đẩy tao xuống đây, mày là hung thủ giết người!”

Triệu Hành: “…”

Triệu Hành tức đến không thèm cứu nữa.

Hắn cố nhịn để không đạp gã xuống nước mà chỉ đẩy gã ra, đạp thêm một cú rồi xoay người bỏ đi. Mà xui là Triệu Hành mới đi không lâu thì gã vì không được cứu chữa kịp thời nên đã bay màu.

Cuối cùng, Triệu Hành – thánh nhọ mang nỗi oan thấu trời xanh, tuy không bị phán là hung thủ giết người nhưng cũng bị toà quyết định là phần tử có tư tưởng sai lầm cần phải đi cải tạo.



Lúc đoàn tàu đến nơi, cả cánh tay của Triệu Hành đều tê cứng.

Đen kịt, yên tĩnh, một đám người đứng thẳng, mấy thứ này khiến tâm trạng của hắn rất tệ, bực bội khó tả.

Trái ngược với những hành khách vừa mới tỉnh dậy từ mộng đẹp, đôi mắt tuy mờ mịt nhưng rất bình tĩnh như các con rối bị người ta lựa chọn, sắp xếp lên xe, từng hàng từng hàng đi đến chỗ mà mình nên đến.

Mặc dù không có ai giám sát nhưng bọn họ chẳng có ai nghĩ đến việc bỏ trốn cả. Bởi vì ngay khi họ xuất hiện suy nghĩ chạy trốn thì vòng tay mà họ đang mang sẽ phát ra một dòng điện cực mạnh, khiến bọn họ nếm trải mùi vị bị tra tấn bằng điện.

Sau nhiều lần xe ngừng rồi chạy, Triệu Hành lắc lư hết gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được chỗ mà mình cần đến – lối ra số 8.

Cảnh ngục ở ngay lối ra vào giơ máy quét tin tức trên vòng tay của Triệu Hành, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ điện tử. Bên trên vé viết đầy đủ các mục:

Chỗ ở: Phòng 1502 khu số 8.

Lớp học: Phòng giáo dưỡng số 7.

Nhà xưởng: Nhà xưởng số 5.

Số dư: 0 điểm hối cải.

Vì đảm bảo sự riêng tư của từng người, bên trên tấm thẻ không thể hiện cấp bậc của tội phạm, miễn không rơi vào hoàn cảnh tối tăm thì rất khó thấy được sự khác biệt về màu sắc của vòng thân phận.

Sở dĩ có những chuyện này là vì phía sau của tấm thẻ kia có hai câu thế này:

“Người trên Trái Đất, sống trong bình đẳng.”

“Dù chúng ta đã từng phạm tội thì cũng có quyền hối cải, làm lại cuộc đời, sống cuộc sống mới.”



“Hành lý của cậu kiểm tra xong rồi.” Cảnh ngục đưa va li cho Triệu Hành: “Đồ đạc mang theo đều đúng quy định.”

Đến cả điện thoại Triệu Hành còn không mang, dọc đường muốn nghe nhạc cũng chẳng được, đương nhiên là đúng quy định rồi.

Triệu Hành gật đầu, sau đó đưa thẻ ngân hàng trong ví cho cảnh ngục: “Tôi muốn đổi hết tiền bên trong thành điểm hối cải.”

Điểm hối cải có thể mua được mọi thứ ở đây, có ích hơn cả tiền.

Mà tiền ở đây mang hai tác dụng.

Một là đóng băng, sau khi được thả thì lấy về.

Hay là dùng tỉ lệ 10000:1 để đổi thành điểm hối cải.

Cảnh ngục cầm lấy thẻ ngân hàng rồi kiểm tra: “Một triệu ba trăm hai chục ngàn, đổi hết à?”

Cậu trai xếp hàng sau lưng Triệu Hành, không nhịn được mà nhắc hắn: “Người anh em, mười ngàn đồng chỉ đổi được một điểm hối cải thôi, mà điểm này không thể đổi ngược lại thành tiền. Tôi nghe người ta nói, bình thường làm công một ngày sẽ nhận được một điểm hối cải, đổi như vậy thiệt lắm. Anh có nhiều tiền vậy, chi bằng cất lại, sau này ra ngoài xài cho đã.”

Triệu Hành không đếm xỉa cậu ta, trả lời cảnh ngục: “Đổi toàn bộ.”

Cảnh ngục làm xong thủ tục thì đưa thẻ cho Triệu Hành, thuận miệng nói: “Đây không phải lần đầu cậu đến đây đúng không?”

Triệu Hành “ừ” một tiếng, xoay lưng cất bước.

Cậu trai kia lập tức đuổi theo Triệu Hành: “Người anh em, hóa ra anh từng tới đây rồi nha. Vậy chắc anh rất quen thuộc với cuộc sống ở đây nhỉ? Tôi thấy anh còn trẻ lắm, nói không chừng chúng mình bằng tuổi nhau đó, tôi tên là Chu Minh, năm nay mười chín tuổi, anh thì sao?”

Hôm nay Triệu Hành mới đánh bốn thằng đệ ngu si, không muốn thu đàn em nữa nên giọng hắn mất kiên nhẫn: “Cút.”

Chu Minh sửng sốt.

Nhưng có lẽ do tinh thần Triệu Hành quá mệt mỏi nên giọng hơi thiếu sức uy hiếp, hoặc cũng có thể Chu Minh thật sự muốn tìm người có kinh nghiệm dẫn dắt mình, thế là cậu ta đứng chỗ hai ba giây rồi kéo va li chạy theo tiếp: “Anh ơi, em gọi anh là anh có được không? Anh phạm tội gì mà bị đuổi đến đây vậy? Còn có cả lần trước nữa? Anh dạy em tác dụng của điểm hối cải được không, nó dùng để làm gì…”

Ồn ào thật đấy.

Triệu Hành dừng bước.

Chu Minh thấy thế thì vui lắm, cậu ta chạy ngay đến trước mặt hắn: “Anh à, anh nhận em nhé? Cái điểm hối cải này có tác dụng gì đặc biệt ạ? Đáng cho anh dùng nhiều tiền để đổi như thế?”

Triệu Hành đột nhiên nhấc chân, đá một cái lên cẳng chân của Chu Minh.

Chu Minh không khống chế được mà lảo đảo quỳ rạp xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Hành với vẻ mặt đau đớn.

Triệu Hành cười lạnh: “Bảo mày cút, mày nghe không hiểu à? Đừng có gọi anh xưng em với bố mày.”

Mới vào đã dám đánh người. Ánh mắt đám đông xung quanh đều đổ dồn hết sang bên này.

Cảnh ngục cũng không ngoại lệ.

Chu Minh đau đến hai chân run bần bật, cậu ta bò lết về phía cảnh ngục. Nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là cảnh không trừng phạt hành động ngang ngược tàn ác của Triệu Hành.

Cùng lúc đó, một tiếng “đinh” vang lên.

Âm thanh máy móc vang lên từ thẻ điện tử của Triệu Hành: “Triệu Hành, trừ hai điểm, tổng số dư là 130 điểm hối cải.”

Triệu Hành cầm thẻ điện tử vỗ vỗ lên trên mặt Chu Minh, giọng khá hung dữ, thái độ ngang tàng: “Thấy không, đồ ngu, điểm hối cải dùng như thế đó.”

Nói xong hắn xoay người đi, bỏ lại đám người đang khiếp sợ.



Đây không phải lần đầu tiên Triệu Hành đến nơi này.

Nhiều năm trước, vòng thân phận của hắn có màu xanh lá, nó là màu sắc đại diện cho thân phận con cái của tù nhân.

Năm đó mẹ hắn bị giam ở đây chín năm, cũng sinh hắn ra ngay trong ngục này. Triệu Hành sống ở đây tám năm, thậm chí hắn còn từng cho rằng đây là nhà của mình.



Phòng ký túc xá của Triệu Hành là phòng 1502, ý là tầng hầm thứ mười lăm, phòng số 2, đây là phòng ký túc tám người.

Chỉ khi có thật nhiều điểm hối cái mới có thể đổi sang nơi có hoàn cảnh tốt hơn.

Triệu Hành đứng trên tàu hết năm tiếng nên giờ hắn cảm thấy rất mệt mỏi, nhu cầu cấp bách nhất hiện tại là đi ngủ. Nhưng khi hắn đến cửa ký túc xá mới phát hiện phòng 1502 đang bị một đám người bao vây, cãi cọ ầm ĩ.

Triệu Hành gãi đầu.

Hôm nay bị sao ấy nhỉ? Tự nhiên nhiều chuyện ngứa mắt ghê ta.

Triệu Hành cộc cằn đẩy đám người ra rồi chen vào trong, chốc lát sau hắn đã đến được khu vực trung tâm.

Người gây sự là một người đàn ông cơ bắp săn chắc, cơ ngực nở nang, trên cánh tay còn có cả hình xăm. Gã dựa vào khung cửa sổ, giọng thô tục nhưng dõng dạc: “Mẹ nó, ông đây khoái mày đó. Ông mặc kệ mày thế nào, hôm nay mày phải đi theo ông.”

Triệu Hành: “…”

Hoá ra là đám đồng tính nam.

Triệu Hành quyết định, kể từ hôm nay sẽ tẩy chay cái quần thể này. Triệu Hành ngước đầu định cố ngắm thử xem là “hồng nhan họa thủy” nào đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mà khi nhìn thấy người kia, Triệu Hành ngơ ngác.

Nữ à?

Đâu phải.

Tuy tóc người này vừa dài vừa mượt, nhưng nhìn cái khung xương thô to rõ ràng là đứa con trai mà. Cậu ta chắc tầm mười sáu, mười bảy tuổi nhưng nom không lùn chút nào, chẳng qua do da trắng muốt như người chết cùng dáng người thon gầy khiến cậu ta trông hơi yếu ớt.

Hiện tại mặt cậu ta tái mét, đầu ngón tay thon dài run rẩy cầm miếng thủy tinh giằng co với người đàn ông trước mặt. Cậu ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch dính mấy sợi tóc, môi bị cắn đến bật máu đỏ au cùng ánh mắt trong trẻo sâu thẳm.

Dáng vẻ này… hai từ xinh đẹp cũng chẳng đủ để hình dung.

Phải nói là tuyệt đẹp.

Giống như đóa hoa hồng trắng nhuốm máu đỏ tươi trên nền tuyết, dụ người đến hái.

Triệu Hành thấy gương mặt này thì sững sờ, đầu hắn “ong” lên một tiếng như muốn nổ tung.

Hắn buông va li xuống bước sang đó, không dấu hiệu báo trước mà giơ chân đá vào bụng thiếu niên, đạp người ta ngã xuống đất. Sau đó hắn quỳ bên eo thiếu niên, đấm thẳng vào mặt cậu ta.

Một cái, hai cái, ba cái.

Tốc độ rất chậm nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Triệu Hành bóp chặt cái cổ đầm đìa máu tươi của thiếu niên, cúi người thì thầm vào tai cậu ta.

Giọng nói hung ác pha chút dịu dàng.

“Lạc Lạc, đã lâu không gặp.”

“Có nhớ anh không nào?”