Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 112: Đạo quán trong núi



Đã được ra khỏi phòng tự do, Nguyên Tư Trăn không dám thất trách chuyện Lý Hoài an bài, huống hồ, nói không chừng nàng còn có thể góp nhặt công đức, cùng ngày liền quyết nghị muốn đi gặp Uất Trì Thiện Quang một lần.

Nàng thay đổi một thân trang phục hộ vệ, lại đóng vai Viên thị vệ bên cạnh Lý Hoài, trực tiếp đi đến cổng ti Long Võ Quân.

Uất Trì Thiện Quang đã sớm nhận được tin tức từ Lý Hoài, cũng không chậm trễ, liền đi ra ngoài gặp nàng, chỉ bất quá hắn vẫn không hiểu vì sao người lại muốn đi đến thôn trang muội muội hắn từng ở, nên tạm thời dẫn người đi Hoài Nam Ký, định trò chuyện trước hẵng tính.

Bởi vì Vưu Tam Nương, Nguyên Tư Trăn thỉnh thoảng cũng hay tìm cơ hội đi dạo ngang qua cổng Hoài Nam Ký, chẳng qua mấy ngày nay bị nhốt trong Vương phủ nên đến không được.

Hoài Nam Ký vẫn mua may bán đắt như thường ngày, vẫn người người nhốn nháo, nhưng khi Uất Trì Thiện Quang tiến vào, liền được tiệm tiểu nhị dẫn vào sương phòng thượng đẳng, nguyên do là thế nào, tất nhiên không cần phải nói cũng biết.

Nguyên Tư Trăn nhìn mặt Uất Trì Thiện Quang như gió xuân ấm áp, lại nhìn Vưu Tam Nương một bên bận rộn một bên len lén liếc hắn, không khỏi thở dài một hơi trong lòng.

" Vương Gia có nghi ngờ đối với lai lịch xá muội sao?" Uất Trì Thiện Quang vào chỗ xong, liền hỏi thẳng vào vấn đề.

Lý Hoài đã nói cho nàng sẵn lý do thoái thác, Nguyên Tư Trăn liền đáp theo ý hắn: "Không nói gạt ngươi, Vương Gia quả thật có chút hoài nghi, dù sao lệnh muội bỗng nhiên liền thành Tài Nhân của Thánh thượng, lại gấp rút như thế."

Uất Trì Thiện Quang nhíu mày lại, khẽ gật đầu, "Ta hiểu rõ, nhưng mà gia phụ cũng mười phần chấn kinh, một chút tiếng gió cũng không có liền bỗng nhiên tiếp thánh chỉ, ngay cả muội muội ta cũng nói chưa bao giờ gặp mặt thánh thượng."

"Nàng ta cũng chưa từng gặp sao?" Nguyên Tư Trăn không khỏi kinh ngạc, lại đoán không ra lời này là thật hay giả, tiếp tục nói: "Vương Gia cũng không phải không tín nhiệm Uất Trì Thượng Thư, chẳng qua là làm việc cẩn thận một chút mà thôi, sợ các ngươi cũng bị lừa gạt."

"Chuyện này ta cũng không phải không nghĩ tới..." Uất Trì Thiện Quang thở dài, nghĩ nghĩ mới hạ giọng nói: "Dù sao nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng thấy mặt muội ấy, chẳng qua là mẫu thân tự mình đem người trở về, lại mừng rỡ như vậy, ta cũng không tiện hỏi chút gì, lại nói, nàng ấy xác thực dáng dấp rất giống mẫu thân ta."

Chỉ cần gặp qua Uất Trì tiểu thư đều sẽ không hoài nghi nàng và Uất Trì phu nhân là thân mẫu nữ, ngay cả Nguyên Tư Trăn cũng như vậy. Khi nàng nhấp một ngụm trà, còn muốn lại hỏi chút gì, lại nghe Uất Trì Thiện Quang ngữ khí kiên định nói: "Tra rõ một phen cũng tốt, nếu lai lịch muội muội không có vấn đề gì, cũng giải được lo nghĩ cho Vương Gia, trả lại nàng ấy một cái trong sạch."

Nguyên Tư Trăn nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ bả vai hắn, Uất Trì Thiện Quang dù tính tình bướng bỉnh, nhưng thật là người cởi mở, "Đúng là nên nghĩ như vậy."

Hai người cẩn thận thảo luận một phen, nhiều năm như vậy, chỉ có vợ chồng Uất Trì Thượng Thư biết thôn trang kia ở đâu, ngay cả Uất Trì Thiện Quang cũng chưa từng đến, đành phải nhờ người đánh xe ngày đó dẫn đi.

Ai ngờ phu xe kia lại nói lần trước đi đón Uất Trì tiểu thư, là người đến một trạm dịch bên ngoài thành Trường An mới đổi qua xe hắn, hắn chỉ đón về phủ nên chỉ biết phương hướng đại khái.

"Muội muội của ngươi phải đến tột cùng là bệnh gì vậy, tại sao phải che giấu như thế?" Hai người ra roi thúc ngựa đi về hướng dịch trạm, trên đường Nguyên Tư Trăn nhịn không được hỏi, nàng nhớ tới Uất Trì Thiện Quang từng nói, hình như có chút liên quan đến Đạo Môn.

Uất Trì Thiện Quang không chớp mắt mà nhìn về phương xa, sắc mặt càng nặng nề, thật lâu mới nói, "Ta cũng không biết đến tột cùng là cái bệnh thế nào, chỉ nhớ rõ là sống không được mấy năm, đến mức phụ thân liền ngay cả tên cũng không dám đặt, sợ phạm tai, chỉ gọi là mầm mầm, bây giờ nàng trở về mới có tên, tên chỉ là một chữ Anh."

"Thì ra là thế." Nguyên Tư Trăn không khỏi đọc đi đọc lại cái tên này, Anh là mỹ ngọc, dù thường được đặt cho nam tử, nhưng nàng lại cảm thấy dùng cho nữ tử cũng là tên rất hay.

Đến dịch trạm rồi, hai người cũng không xuống ngựa, trực tiếp đi về phương hướng xa phu nói, xa phu còn nhớ rõ phu nhân dặn bà đi nửa canh giờ, tính luôn vừa đi vừa về, cũng có thể đánh giá được vị trí đại khái.

Trên đường đi, thôn trang cũng có không ít, phần lớn là biệt viện mấy đại hộ người ta đặt mua ở đây, còn có chút ít là mấy thôn trang từ thiện để người không chỗ ở đến nghỉ chân, lại có một ít thôn trang tập hợp tiểu hộ dân chúng trong thôn. Nguyên Tư Trăn cùng Uất Trì Thiện Quang không bỏ qua bất cứ sơ sẩy nào, đều xuống ngựa nghe ngóng hoặc là điều tra tìm manh mối, chỉ bất quá tìm hai canh giờ cũng không có thu hoạch gì.

"Chẳng lẽ sớm đã xoá hết vết tích muội muội của ngươi từng ở rồi?" Nguyên Tư Trăn dắt ngựa đi giữa đồng ruộng, còn không ngừng nhìn chung quanh, nhìn xem mình còn bỏ sót chỗ nào hay không.

Đôi mày Uất Trì Thiện Quang nhíu chặt, cũng thở dài nói: "Ta cũng nghĩ không thông, muội muội ta khỏi bệnh rồi, sao còn có gì không thể cho người biết? Vì sao phải che giấu tung tích như vậy?."

"Nghĩ mãi cũng không rõ." Nguyên Tư Trăn không phải cưỡi ngựa mà đi bộ cả đoạn đường này, chân cẳng đã có chút đau xót, hiện nay không có được thu hoạch gì, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đống cỏ khô ven đường nghỉ chân một chút.

Càng giấu giếm như vậy nàng càng hiếu kì, Uất Trì tiểu thư đến tột cùng bị bệnh gì, phu phụ Uất Trì Thượng Thư mười mấy năm qua cẩn thận như vậy cẩn thận giữ kín như bưng, mà Uất Trì tiểu thư vừa mới khỏi bệnh trở về xong, chẳng những nhập cung làm Tài Nhân, còn dính lên tà thuật, trong này nhất định có cái gì không thể cho ai biết.

Giải không được nguyên do trong đó, liền không thể báo lại cho Lý Hoài, nàng không khỏi trong lòng phiền muộn, dứt khoát thả người nằm lên trên đống cỏ khô, híp mắt nhìn về phía cảnh núi xa xa. Uất Trì Thiện Quang một bên thấy thế, liền dắt ngựa đến bên rạch nước cho nó uống nước.

Lúc này đã đến canh giờ dùng bữa tối, khói bếp xa xa bay lên, mùi thơm xen lẫn vào không khí, câu con trùng đói trong bụng Nguyên Tư Trăn lên, vừa nghĩ đến chuyện quay về thành, lại phát hiện trên ngọn núi nàng nhìn thật lâu lại cũng bay ra một sợi khói trắng.

Nàng chợt nghĩ đến cái gì, nhảy lên, chỉ vào chỗ kia nói: "Có khi nào là trên núi hay không?."

Uất Trì Thiện Quang nhìn thoáng qua nói: "Khói đó không phải khói bếp mà là khói lò luyện, có thể trên núi có đạo quán hoặc là miếu thờ gì đó, không phải là thôn trang đâu."

"Có lẽ là nơi đó chăng?" Nguyên Tư Trăn vừa nói xong lời này liền cất bước lên ngựa, "Đạo quán chùa miếu không phải cũng có thể dưỡng bệnh sao? Huống hồ, khi đó không phải do có một đạo sĩ đề nghị, cha mẹ ngươi mới đưa Uất Trì tiểu thư đến thôn trang nuôi hay sao? "

Uất Trì lập tức hiểu ra, cũng lập tức lên ngựa, hất dây cương lên, chạy dọc theo con đường nhỏ hướng về trong núi như bay, "Ngươi nói đúng, có lẽ mẫu thân lúc đầu liền giấu diếm, căn bản không phải nuôi trong mấy thôn trang."

Đường núi gập ghềnh lại chật hẹp, nhất định là rất ít có người tới đây, khi tìm được chỗ khói trắng, quả nhiên là một đạo quán lâu năm cũ kỹ.

Nguyên Tư Trăn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, đạo quán này tuy nhỏ, nhưng tựa núi, nghênh sông, dáng vẻ này ngược lại làm nàng hồi tưởng đến đạo quán Huyền Thanh mình theo học.

Trước cửa đạo quán cửa còn lưu lại mấy vết tích xe ngựa, Uất Trì Thiện Quang ngồi xổm người xuống sờ sờ bùn đất, liền gật đầu nói: "Thời gian đã lâu, trên xe chỉ có một hai người..."

Hắn lại nhíu mày nhìn trong chốc lát, tựa hồ hơi nghi hoặc một chút.

"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn vừa hỏi vừa đi đến trước cánh cửa đạo quán đóng chặt, nhìn qua khe cửa.

"Không có gì, vào xem là biết." Uất Trì Thiện Quang lại liếc mắt nhìn vết xe, phủi phủi bụi đất trên tay đứng dậy, liền đi tới góc tường bên cạnh đạo quán, định băng tường mà vào.

Thân thủ hắn cực kỳ mạnh mẽ, chẳng qua một chớp mắt cả người liền phóng qua tường thấp bay vào trong viện, Nguyên Tư Trăn cũng liền vội vàng trèo theo phía sau hắn vào.

Đạo quán này tuy đóng kín cửa, nhưng đã có hương hỏa, thì nhất định còn có đạo sĩ ở bên trong tu hành, Nguyên Tư Trăn có thể nghe được trong Tam Thanh điện truyền đến tiếng niệm kinh quen thuộc, chắc là đạo sĩ tập hợp lại giảng kinh, nàng liền dẫn Uất Trì Thiện Quang trực tiếp xông vào hậu viện không người.

Hai người liếc nhau, liền mỗi người một bên, bắt đầu xem xét từng gian từng gian sương phòng, quả nhiên, khi Uất Trì Thiện Quang xét đến căn thứ hai, động tác trên tay liền dừng lại.

Nguyên Tư Trăn thấy vậy lập tức xoay người đi nhìn, căn phòng kia có kết cục không khác bình thường, nhưng trên bàn lại đặt rất nhiều đồ vật của nữ nhi, có đủ loại chân váy vạt ngang vạt bầu cùng với đồ trang sức châu báu, còn có những tập tranh và thư tịch chồng chất lên như núi, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ một sương phòng trong đạo quán.

"Xem ra là chỗ này." Nguyên Tư Trăn cầm xiêm y lên xem xét, không nghĩ tới đúng là xiêm y của hài đồng, hơi nghi hoặc một chút nói: "Đây là xiêm y đã để đây mười mấy sao?"

Uất Trì Thiện Quang cũng cầm lấy một viên vòng ngọc, nhìn hồi lâu nói: "Mỹ ngọc Tây Nam tiến cống, mẫu thân được một đôi."

Hai người liếc nhau, trong mắt đều là thần sắc chắc chắn, nơi này hắn hẳn là nơi Uất Trì tiểu thư đã trải qua mười mấy năm địa phương.

"Nhưng quần áo đều còn mới, chưa có ai từng mặc." Nguyên Tư Trăn lục lục quần áo nói: "Từ nhỏ đến lớn đều chưa có ai mặc."

Nàng lại nhìn quanh trong phòng một lần nữa, ngay cả một cọng tóc của nữ nhân cũng không có, căn phòng này căn bản không giống như có nữ tử từng ở.

"Có phải đã được quét dọn rồi hay không." Uất Trì Thiện Quang cũng cau mày nhìn đồ đạc bày trong phòng.

"Tóc của nữ tử có quét như thế nào cũng không thể sạch sẽ được!" Nguyên Tư Trăn chắc chắn nói.

Uất Trì Thiện Quang nghe vậy khẽ cười một tiếng, "Ngươi cũng thật rõ ràng há, còn chưa có thành thân đã cùng tiểu cô nương nào ở chung rồi sao?"

"Nghe người ta nói!" Nguyên Tư Trăn liếc mắt trả lời qua loa một cái, lại nhìn lên chồng sách đang chất cao kia, "Cái quyển sách này thì có người từng lật nha."

Trong phòng đã không có người ở, nhưng sách lại từng bị người lật xem, trong lòng nàng càng không hiểu, liền tỉ mỉ lật lại những trang sách nếp cong, muốn tìm được chút dấu vết từ trong đó.

Nàng càng xem càng cảm thấy kỳ quái, sách nơi này ngoại trừ tứ thư ngũ kinh thông thường, lại có thêm mấy loại thoại bản nhảm nhí trên phố, mấy quyển tạp ký dã sử, ngay cả cái quyển « Ngọc Đăng ký » nàng viết lung tung cũng có trong đó.

Điều này không khỏi làm nàng liên tưởng tới lúc ở trong rừng mai, Uất Trì tiểu thư giơ đèn lồng đáp lời với Lý Hoài, chính là cực giống tình hình hai người lần đầu tiên gặp gỡ tại Lương Châu được viết trong « Ngọc Đăng ký ».

"Chẳng lẽ thật sự....." Nguyên Tư Trăn hơi cong khóe miệng, lại lật mấy quyển sách còn lại, tay lại dừng trên một quyển trong đó, nàng nhìn tên sách kia một chút, không khỏi mi tâm nhảy một cái, thừa dịp Uất Trì Thiện Quang không chú ý, liền cực nhanh nhét quyển sách kia vào trong vạt áo.

Uất Trì Thiện Quang loanh quanh trong phòng mấy lần, có chút phiền muộn hỏi: "Đến tột cùng có từng ở đây hay không chứ."

Nguyên Tư Trăn cũng lắc đầu, một bộ không nghĩ ra, nhưng ánh mắt của nàng vừa lúc nhìn về phía bức tường sau lưng Uất Trì Thiện Quang. Trên tường kia có một bộ tranh hoa điểu, phía trên là một nhánh hoa lê, trên cành có một loạt chim nhỏ đang chen chúc đứng, mà dưới cây chỉ có mấy hòn đá nhỏ, trên tảng đá có một quyển sách đang lật ra một nửa.

Dù nàng không hiểu tranh lắm, nhưng trong Vương phủ cũng nhìn không ít bức họa, lúc này liền cảm giác cái tranh thiếu thiếu chút cái gì, có vẻ không cân xứng lắm, dưới cành cây kia có lẽ hẳn là...

Còn một vị tiểu cô nương ôm sách say sưa đọc...

"Làm sao vậy?" Uất Trì Thiện Quang phát giác được ánh mắt của nàng, cũng quay về sau lưng nhìn lại, không nghĩ tới Nguyên Tư Trăn mấy bước vọt tới trước mặt, đưa tay lên trên bức họa sờ sờ.

Xúc cảm quen thuộc làm trong lòng Nguyên Tư Trăn kinh hãi, trước đó nàng từng nghĩ đến có khi nào là yêu quái trong tranh hay không, nhưng liền tự mình bác bỏ, vì trước giờ yêu quái vẽ trên giấy chỉ có thể nhìn thấy trên pháp khí của ba sư huynh muội nàng mà thôi, thật không nghĩ đến này bức tranh nhìn thường không có gì lạ này lại có chất liệu giống như đúc mặt đèn hoa sen của nàng.

"Tranh này có vấn đề?" Uất Trì Thiện Quang đứng một bên không hiểu hỏi.

"Không có gì, ta coi đây là vật chứng, mang về cho Vương Gia phục mệnh thôi." Nguyên Tư Trăn đè xuống kinh nghi trong lòng, gỡ bức tranh từ trên tường xuống.

Thấy trong phòng này không còn gì để điều tra, hai người liền thuận đường cũ trèo ra khỏi đạo quán, định lên ngựa về thành.

Nguyên Tư Trăn suy nghĩ tứ tung, cực kỳ muốn mau mau trở về sắp xếp lại sự tình một chút, nhưng Uất Trì Thiện Quang lại dừng bước đưa mắt nhìn vết xe dưới chân.

"Mới rồi ta thấy ngươi cực kỳ lưu ý vết xe, đến tột cùng có chỗ nào không ổn?" Nguyên Tư Trăn hỏi.

Uất Trì Thiện Quang chỉ vào hai vết xe ra vào, khẽ nói: "Nếu như đây là vết xe mẫu thân ta đi đón muội muội, vì sao vết xe lúc vào và lúc ra đều sâu cạn giống nhau? Khi đi ra chở nặng hơn, phải sâu hơn chứ? Nhưng mà cũng trải qua một thời gian rồi, nhìn không chính xác, cũng có thể mưa bùn cuốn trôi."

Trong lòng Nguyên Tư Trăn hiểu rõ, Uất Trì phu nhân tất nhiên đã đón Uất Trì tiểu thư đi rồi, nhưng đó bất quá chỉ là một nhân vật trong bức họa, có thể có cái trọng lượng gì...

Giọng của nàng lạnh nhạt nói: "Xác thật là như thế, ngươi quá nhạy cảm."