Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 98: Mong mỏi



Chân hoả hừng hực dần dần dập tắt, trên bờ sông bừa bộn chỉ để lại một mảnh tro cát, ẩn ẩn có thể nhìn ra bộ dáng một con cá sấu khổng lồ.

Chỉ còn một mảnh răng duy nhất còn chưa bị thiêu hủy rơi trên mặt đất, Nguyên Tư Trăn do dự trong chốc lát, mới nhặt lên, nhét vào trong tay áo.

Trong lòng nàng tuyệt đối không cho con cá sấu yêu làm bao nhiêu việc ác này một chút đồng tình nào, chỉ là chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy có lẽ Sầm phu nhân sẽ muốn cái răng này.

Lúc này mưa rơi nhỏ dần, nhưng trên mặt sông nhưng không bình tĩnh như thế, nước sông đã tràn ra khắp bờ, nhìn bộ dạng này, sau đó không lâu lại muốn dâng nước lên.

Nguyên Tư Trăn cách con sông nhìn về hướng thành Võ Xương ở xa xa, lúc này đi thuyền thì quá mức nguy hiểm, nhất định không có thuyền nào đến đón nàng, mà khói xanh trong đèn hoa sen lại không thể chở nàng vượt qua dòng sông rộng lớn như thế, trước mắt cũng chỉ có thể tìm một chỗ cao ngồi, chờ lũ lụt rút đi.

Bên trong thành Võ Xương, Lý Hoài điều hết một nửa nhân mã ở ti binh mã thành Võ Xương, theo lời Nguyên Tư Trăn nói, đi hủy thành.

Phá hủy mấy toà nhà trong thành lâu thì thôi, nhưng huỷ đi tường thành thì là chuyện phải cực kỳ thận trọng, quan viên trong thành Võ Xương đối với việc này vô cùng thắc mắc, sau khi trải qua hỏi thăm, Lý Hoài không trực tiếp đáp lời, mà để thuộc hạ ám chỉ, chuyện này có quan hệ với việc Thục Vương điện hạ gặp chuyện.

Một chuyện lớn như vậy rơi xuống đầu, lại thêm trong tay Lý Hoài cầm binh phù, quan viên trong thành cũng chỉ đành đè nghi ngờ trong lòng xuống, nghe lệnh làm việc.

Lý Hoài tự mình dẫn một đội nhân mã đi tường thành phía Đông Nam, chỉ huy binh tướng bắt đầu từ tường thành, chuyển một viên một viên gạch xuống, chậm chậm tạo ra lỗ hổng đến mười mấy thước.

Đứng trên tường thành vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng trên mặt sông, hắn không còn nhìn thấy bóng dáng con cá sấu yêu kia đâu nữa, cũng không còn nhìn thấy Nguyên Tư Trăn.

Trong lòng Lý Hoài lo lắng, cho dù đang chuyên tâm chỉ huy việc hủy tường thành, nhưng lại thỉnh thoảng cau mày nhìn lại chỗ kia.

Dù không nhìn thấy cảnh đánh nhau, nhưng mặt sông lại không hề bình tĩnh, mặt nước rõ ràng lại trướng lên, ngay khi hắn muốn phái người đi điều tra thủy thế, liền thấy quan viên thủ hạ đến báo.

"Vương Gia, mực nước lại trướng lên, còn có vài thước nữa liền dâng đến mặt đê rồi!" Quan viên này vốn là thủ hạ của Lý Du, nghe nói Lý Du gặp chuyện, lại không tìm thấy Thái thú Sầm Ngọc, cũng chỉ có thể đến tìm Lý Hoài bẩm báo.

Sắc mặt Lý Hoài trầm xuống, nhìn sang mặt sông cuồn cuộn, gần như trong nháy mắt, liền chải vuốt lại chuyện điều phối nhân thủ mà hắn cùng Lý Du và các quan viên thành Võ Xương đã bàn qua một lần trong lòng.

Sau khi giao việc hủy đi tường thành cho Uất Trì Thiện Quang mới từ trong quan dịch chạy tới xong, bản thân hắn thì lệnh cho quan viên lớn nhỏ thành Võ Xương mà còn có thể động được, điều phối nhân mã xách vật tư, vội vàng chạy tới chỗ đê đập chưa hoàn toàn tu sửa xong kia.

Biến cố xảy ra, toàn bộ thành Võ Xương dần dần thắp sáng đèn dầu, không đầy một lát, trong thành đều người cuống quít bôn ba, có người đi hủy thành, có người đi tu đê, còn có bách tính bình thường nhìn thấy tình cảnh này không biết làm sao, cũng may Lý Hoài có thu xếp nhân thủ duy trì trật tự trong thành, nên thành Võ Xương mới không loạn thành một đoàn.

Trước đây không lâu, vừa trải qua một trận lũ lụt, mấy thành nhỏ thôn nhỏ gặp tai hoạ bên cạnh thành Võ Xương còn chưa thở ra hơi, hiện nay lại có nguy cơ bị nhấn chìm, không ít bá tánh bên trong cùng xung quanh thành đều tự phát khiêng bao cát cùng nhau chạy tới bờ sông.

Hơn trăm tướng sĩ cùng công tượng đang ngay ngắn trật tự chỉ huy tổ vận đá vận đất tu bổ đê đập, lại thêm bách tính đến từ tứ phía, trong lúc nhất thời bên cạnh đều bu đầy người, mà đê đập thì chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi đã được lót tốt một đoạn mà mắt thường có thể trông thấy được.

Lý Hoài cũng không khoanh tay đứng nhìn mà tự mình cũng tham gia vận chuyển đá cát dưới cơn mưa to, xiêm y thêu ám văn Cẩm Tú của hắn đã dính đầy bụi đất, mà hắn thì hoàn toàn không có tâm tình đi quản cái nghi lễ gì.

Nhưng tốc độ nước sông dâng lên cũng cực nhanh, hắn ngoài mặt bình tĩnh gấp rút thúc giục tướng sĩ công tượng, lại lo lắng trong lòng nhìn xem mặt sông, lo lắng cho an nguy của Nguyên Tư Trăn.

Nàng tuyệt đối đừng lại chạy vào trong nước nữa đi.

"Vương Gia, xuống khỏi đê đi, nước còn trướng lên nữa thì không chừng..." Mạnh Du cũng một thân bùn đất như Lý Hoài, thấy mặt sông đang dâng lên mãnh liệt, nhịn không được lo lắng nói.

Nhưng lời hắn còn chưa dứt, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Lý Hoài ngắt ngang, chỉ nghe Lý Hoài nói khẽ: "Lại còn nói lời dao động quân tâm như thế, xử trí theo quân pháp."

Lý Hoài làm sao không biết nếu mực nước còn trướng lên tiếp, hắn và những tướng sĩ, bách tính này đều gặp nguy hiểm, nhưng cũng không thể không tiếp tục tu bổ đê điều, nếu lũ lụt lại xông vào một lần nữa, chỉ người sợ chết sẽ càng nhiều.

Mực nước sông tăng lên không ngừng giống như một thanh kiếm sắc treo trong lòng hắn, nhưng chỉ có thể chịu đựng cái áp lực cực lớn này, tiếp tục đốc xúc chỉ huy, cổ vũ sĩ khí, cùng nhau nhào lên phía trước.

Đợi cho đến khi đường kẽ giữa mặt nước và bầu trời ở phương xa loé lên một tia sáng đỏ, thế nước tăng dâng lên rốt cục chậm lại, mà nhờ trong đêm đẩy nhanh tốc độ, cũng đã xây được một nửa đê đập thô thô dùng bùn cát lấp thành.

Lý Hoài lúc này mới thở phào một hơi, có chút thoát lực ngồi xuống trên đê đập, suýt mệt chết lăn ra ngủ luôn.

Hắn buộc bản thân mình thanh tỉnh, đem những việc kế tiếp an bài xong, liền vội vàng mang theo Mạnh Du đi thẳng hướng Hoàng Hạc Lâu.

Dưới chân Hoàng Hạc Lâu đã không còn nhìn thấy thân ảnh Nguyên Tư Trăn, Lý Hoài lên tới tầng cao nhất xong, mới nhìn thấy Hoa Lân xếp bằng ngồi dưới sàn nhìn ra mặt sông xa xa, bên cạnh có một nam tử máu me khắp người nhìn không thấy rõ khuôn mặt đang nằm, mà Sầm phu nhân thì có chút hoảng hốt lau nước mắt.

"Nguyên... Viên Hộ Vệ đâu?" Lý Hoài liền vội vàng hỏi.

Hoa Lân nhàn nhạt nhìn hắn một cái, chỉ vào mặt sông vừa mới bình tĩnh lại, nói: "Chắc đấu với cá sấu yêu nhảy vào trong nước rồi."

Trong lòng Lý Hoài giật mình, mấy bước vượt qua chạy đến rào chắn, nhìn theo phương hướng ngón tay Hoa Lân chỉ, "Sao lại như thế!"

Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, trong lúc nhất thời giọng nói vô cùng lạnh lùng, Hoa Lân không khỏi giật giật miệng, yếu ớt nói: "Yên tâm, người không có việc gì."

Lý Hoài quay đầu nhìn nàng ta một cái, ý là muốn nàng ta đừng có nói nhảm nữa, mau nói rõ ràng ra.

Hoa Lân là đoán được từ tình huống giọt máu đầu tim trên mặt quạt, nhưng lúc này lại nổi lên tâm tư trêu cợt Lý Hoài, nàng ta lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong lời nói có hàm ý: "Sự tình của nàng ấy, ta tất nhiên biết."

"Ngươi..." Lý Hoài một câu giấu vào trong miệng, nếu không phải lúc này tình thế nguy cấp, hắn thật muốn trực tiếp rút kiếm cho tên cẩu thái giám này một nhát, nhưng thái giám này cũng hiểu đạo pháp, trước mắt chỉ có thể tạm thời đè lửa giận xuống, hỏi: "Nếu như không có việc gì, thì người ở đâu?"

Hoa Lân nhắm mắt lại, trầm tư một chút mới nói: "Cho dù hai ta tâm hữu linh tê, ta cũng chỉ có thể đoán được phương vị đại khái."

Dứt lời, nàng liền chỉ vào phương hướng cá sấu yêu bơi đi, nói tiếp: "Ngay tại chỗ ấy."

Trong lòng Lý Hoài càng tức giận, tên cẩu thái giám này cũng dám nói hắn ta cùng Nguyên Tư Trăn tâm hữu linh tê, chém hắn ta còn chưa đủ, nhất định phải cắt đầu lưỡi của hắn ta.

Hoa Lân không nghĩ tới Lý Hoài lại nhìn mình với ánh mắt mang sát khí như vậy, lúc này mới thu hồi tâm tư đùa giỡn, trên mặt lại vẫn bình chân như vại, "Chỉ sợ là bị nước vây khốn ở đối diện không về được, ngươi mau mau đi tìm đi."

Nàng ta vừa dứt lời, Lý Hoài liền cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, vừa đi còn phân phó Mạnh Du bên cạnh đi chuẩn bị thuyền.

"Ách." Hoa Lân hừ nhẹ một tiếng, chẳng biết tại sao cảm thấy lưỡi mình có chút đau nhức.

Lúc này, Lăng Tiêu nằm ở một bên chậm rãi mở mắt, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi từ khi nào lại thích đùa nghịch như vậy."

"Sư huynh tỉnh rồi?" Hoa Lân vẫn duy trì tư thế tĩnh tọa, nàng ta mới đầu liền thi thuật treo Lăng Tiêu một hơi, lại nghĩ đến có lẽ lưu lại một chút yêu khí từ lòng đất vọt lên trong ống khói mới có thể bảo đảm hơn cho hắn, lúc này mới kéo người lên trên lâu, "Còn không phải là học sư huynh đây."

"Đã lâu nhiều không gặp, ngươi ngược lại đã thay đổi rất nhiều." Lăng Tiêu mặc dù suy yếu, nhưng trên mặt không tự giác liền phủ lên nụ cười như gió xuân ấm áp.

Hoa Lân nhìn sư huynh trọng thương còn cười đến vô sỉ như vậy, thản nhiên nói: "Sư huynh cũng thay đổi, ngu đi, vậy mà bị con yêu quái bắt làm thịt, tẩm bổ yêu đan."

Lăng Tiêu cười khẽ vài tiếng, lại động đến vết thương trên người, không khỏi hít vào một hơi, mới nói: "Thật đúng là ta xem nhẹ yêu quái kia, không nghĩ tới nó lại đánh cái bàn tính này. Chẳng qua cũng là sư huynh của ngươi trời sinh gân cốt kỳ giai, mới bị nó nhìn trúng thôi, nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm mất hết máu mà chết."

"A, thì ra là thế." Hoa Lân không muốn lại tiếp tục nghe hắn giảo biện, chỉ chuyên tâm duy trì thuật pháp.

Nhưng Lăng Tiêu lại hoàn toàn không có ý muốn im lặng, dùng một hơi nói ra: "Ta đoán cái con cá sấu yêu này bị tổn thương yêu đan, mới nghĩ đến chuyện thay thế Sầm Thái thú kia, chỉ là không nghĩ nó sẽ gan to bằng trời như vậy, dám lấy thành làm lò, lấy dân chúng vô tội làm dược liệu để luyện chế yêu đan."

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Sầm phu nhân ngồi một bên đang đầm đìa nước mắt lại đột nhiên hỏi: "Ngươi nói, đều là thật?"

Lăng Tiêu cùng Hoa Lân đều không lên tiếng nữa, Sầm phu nhân thấy thế, cũng chỉ đành khẽ gật đầu, lại hỏi: "Vậy bệnh của ta có phải là....."

Nàng ta chưa nói hết câu, nhưng trong lòng đã kết luận, trong lúc nhất thời mọi loại cảm xúc đều phun ra, nhưng không dám để chảy ra một giọt nước mắt nào nữa. Nàng ta chất vấn mình, so với những người vô tội bị mất mạng, mình có tư cách gì ai oán thút thít cơ chứ.

Hoa Lân không phải là người biết nói lời an ủi, lúc này chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn Sầm phu nhân. Ba sư huynh muội của nàng lang bạt khắp thế gian, chuyện không thể nói rõ tình lý, không thể nói rõ nguyên do như vậy đã gặp không ít, nhưng mà người và yêu cuối cùng cũng khác đường, có mấy ai có thể trước sau vẹn toàn cho được. Nàng ta từ lâu đã xem nhẹ mấy việc này, chỉ thủ vững đạo tâm của mình là được.

- ------------------------------------

Nguyên Tư Trăn ở trong núi tìm được một hang động, nhìn liền biết chính là do mãnh thú đánh nhau tạo ra, nàng thấy chỗ này địa thế tính là cao, cũng lười đi tìm chỗ khác, liền an tâm ở bên trong đợi một đêm.

Mãi đến khi ánh nắng chiếu vào hang động, nàng mới lại tìm chỗ cao gần bên bờ, ngồi xếp bằng nhìn mặt sông mà phát sầu.

Lúc này sớm đã không còn mưa gió như tối hôm qua, mặt sông cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nàng chống cằm nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ được phương pháp nào trở về. Nguyên Tư Trăn không khỏi thở dài nghĩ, chẳng lẽ còn phải đi ngược hướng lại, xuôi về phía nam đi tìm một thành trấn lớn nào đó, sau đó lại đi về phía thượng du để trở về? Nhưng nếu đi về phía nam thì thành lớn chỉ có Nhạc Dương, dường như cũng bị chút tai ương từ trận lũ lụt lần này, có đi cũng không nhất định có biện pháp vượt sông nha.

Ngay lúc nàng đang suy tư, một tiếng kèn trầm thấp truyền đến trong tai nàng, nàng liền vội vàng đứng lên, thấy trên mặt sông xuất hiện một bóng thuyền, vừa mừng vừa sợ từ trên chỗ cao nhảy xuống, chạy đến bên bờ vung vẩy hai tay, còn nhóm lửa một đống cỏ khô đã sớm chuẩn bị sẵn.

Nàng dù còn chưa thấy rõ được kiểu dáng thuyền, nhưng trong lòng có trực giác, đó nhất định là thuyền Lý Hoài, chỉ là hắn mới có thể khi sóng lớn vừa ngừng lại, liền không kịp chờ đợi mà ra khơi đến tìm nàng.