Già Thiên

Chương 66: Dương mộ và Âm phần



Trình độ lý giải của Diệp Phàm với "Đạo văn" cũng không sâu, hắn chỉ nghe Ngô Thanh Phong trưởng lão nói đại khái, rằng nếu đúng là vũ khí cực mạnh thì bên trong nó đều có khắc "Đạo văn", có thể nói nó chính là linh hồn và sinh mệnh của vũ khí.

Đương nhiên, "Đạo văn" cũng không phải là tất cả, nó cũng chỉ là 1 phương diện của vũ khí mà thôi, nhưng nó lại có diệu dụng vô tận trên mọi lĩnh vực.

Như: có thể khắc được hình trên sơn xuyên địa mạch (1), hình thành đủ các loại "Thế", ngưng tụ thành những loại lực lượng thần bí kì dị, biến khu vực đó trở thành một "Lĩnh vực" thần bí.

(1) Sơn xuyên địa mạch: dãy núi, mạch đất.

"Đạo văn" càng thâm ảo thì càng tốt, sau khi chạm khắc có thể mang lại những lực lượng kỳ dị không thể đoán trước, có thể thay đổi thuộc tính và kết cấu của vạn vật, nắm giữ được sự sống và cái chết.

Thậm chí, có "Đạo văn" thần dị đến nỗi, sau khi khắc xong, có thể ảnh hưởng tới sự lưu chuyển của thời gian trong 1 phạm vi nhất định, chân chính có thể "nắm giữ được thời gian chỉ trong 1 ý niệm".

Còn "Đạo văn" huyền ảo được chạm khắc trên những vật liệu hiếm có, sau khi được tiến hành chạm khắc tinh xảo, và có thể cung cấp cho nó 1 lực lượng cường đại, thì có sức mạnh đâm thủng trời đất, phá nát hư không, dùng để dịch chuyển thì chỉ trong chớp mắt đã ở vị trí khác rồi.

"Đạo văn" vốn rất phức tạp khó phân biệt, nó có thể ngưng tụ ra "Thiên thế", cũng khó có thể tưởng tượng ra sự biến hóa về lực lượng của nó.

Đương nhiên, cũng có nhiều "Đạo văn" cường đại không còn lưu truyền hậu thế nữa, đều được Thái Cổ thế gia và Thánh Địa nắm giữ, không truyền lưu ra ngoài, người ngoài khó có thể biết uy lực của nó thế nào, chỉ có nghe được một, hai câu truyền thuyết mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trên thực tế, "Đạo văn" bác đại tinh thâm, có nhiều phương diện bao quát vô cùng rộng lớn. Có người nói, thời Thái Cổ "Đạo văn" được cảm ngộ từ thiên địa tự nhiên, khi cảm nhận có thành quả, thì "Mô Khắc" (2) lên đồ vật, truyền lưu hậu thế, nên mới có "Đạo văn" ngày nay.

(2): Mô khắc: Mô tả, khắc họa. ý nói thời Thái Cổ đạo văn có nguồn gốc từ việc cảm ngộ thiên địa tự nhiên, sau đó khắc lên đồ vật, để truyền xuống hậu thế, ngày nay gọi là "Đạo văn".

Những tu sĩ bình thường thì không cách nào tiếp xúc được với lĩnh vực này, chỉ sau khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể học tập tu luyện "Đạo văn", cũng chính bởi vì lý do đó, mà "Đạo văn" thời Thái Cổ được gọi là môn học "Cảm ngộ Mô khắc", càng là tu sĩ cường đại thì lại càng thích nghiên cứu để lưu truyền hậu thế.

Bề mặt bên ngoài của khối Lục Đồng thần bí không có khắc "Đạo văn", chỉ có ở mép mảnh vỡ lại có rất nhiều "Đạo văn", phức tạp khó hiểu, thâm ảo khó lường, làm người ta không cách nào hiểu được.

Tuy rằng nó xâu xa khó hiểu, nhưng cũng là đạo pháp tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn thấy đã kích động vô cùng.

"Đây đúng là đồ vật trời sinh..."

Diệp Phàm tự nói. Lão nhân Ngô Thanh Phong đã từng nói, bên trong trọng bảo đều có "Đạo văn" trời sinh, không phải do tế luyện mà có, cho nên nó khác với các món đồ khác là không thể phục chế, nhưng đó cũng là nguyên nhân vì sao nó rất cường đại.

"Lẽ nào đây đúng là Đạo văn trời sinh..."

Diệp Phàm không thể xác định, hắn không hiểu nhiều về Đạo văn, cho nên hắn chỉ nghi hoặc không rõ.

Đột nhiên, Diệp Phàm cảm nhận được ba động kỳ dị, hắn phát hiện con đường trước mặt đã biến mất, nhìn thì chỉ thấy mông lung mở ảo, không nhìn thấy phần cuối, có vô số sương mù quỷ dị đang bao phủ ở phía trước.

Cùng lúc đó, hắn nghe được tiếng Thanh Giao gầm rung trời, Đại nhân vật của Thái cổ thế gia – Cơ Gia cưỡi hoàng kim Chiến Xa Cổ bay vọt qua, sát khí bao phủ toàn bộ vùng núi non trùng điệp này.

"Tạm thời phong tỏa phế tích, bất cứ ai cũng không được rời đi!"

Cửu Giao kéo xe, đứng chắn ngang con đường phía trước, Đại nhân vật của Cơ Gia vung tay khắc lên con đường vô số đạo văn, lập tức con đường phía trước mặt đã biến mất.

Ở một hướng khác, có 9 con Kỳ Lân thú kéo chiếc xe ngọc, cưỡi mây đạp gió, thần uy ngập trời, ngăn cản ở hướng Đông.

Cùng một thời gian, ở mấy phương hướng khác, cũng truyền tới những tiếng quát tháo, mấy Đại nhân vật đã phong bế Phế tích, không cho ai rời đi.

Diệp Phàm trong lòng cả kinh, cảm giác có chút không ổn, hắn vội vàng dừng lại, không vận chuyển Huyền pháp do Đạo Kinh ghi chép nữa, Kim Sắc Khổ Hải dần yên tĩnh, rồi tắt lịm.

Khu Phế tích này trở nên náo loạn, có rất nhiều tu sĩ không biết việc gì đang xảy ra, cho rằng mấy vị Đại nhân vật muốn đại khai sát giới.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tại sao không cho chúng ta rời khỏi đây?"

Hầu hết các tán tu (3) đều bất an, chỉ có những tu sĩ lộ là bình tĩnh, không có bối rối chút nào.

(3): Tán tu: Tu luyện tự do, không vào môn phái hay thế lực nào cả.

"Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc vẫn chưa tìm thấy, tất nhiên là mấy đại nhân vật phải gấp gáp rồi!"

"Không sai, chặn đường đi là sợ mọi người mang bảo vật đi."

"Năm đại nhân vật này không tìm được chí bảo của Đông hoang nhân tộc, chẳng lẽ cũng không cho người khác có cơ hội đoạt được sao?"

...

Đông đảo tu sĩ bắt đầu nghị luận, khi biết được tin vì Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc mà phong tỏa nơi này, đại đa số mọi người đều yên tâm, bởi họ không có ước muốn đoạt Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc.

Sau khi năm đại nhân vật khắc xong Đạo văn xuống sơn xuyên địa mạch, phong tỏa tứ phương, sau đó trở lại phần mộ Yêu Đế đã đổ nát bắt đầu tìm kiếm.

"Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc tại sao lại im lặng như vậy, đáng nhẽ khi phần mộ Yêu Đế vỡ ra phải tỏa ra khí thế kinh thiên động địa mới đúng."

Năm vị đại nhân vật thấp giọng nói, bọn họ không sử dụng mật ngữ, bởi chẳng việc gì phải làm vậy.

"Hoang Tháp rốt cục là ở đâu, tại sao không xuất thế..."

"Hoang Tháp thất tung hơn vạn năm rồi, cũng đến lúc nên xuất thế, tại sao lại im lặng như vậy."

Ở xa xa, tất cả các tu sĩ đều im lặng, mấy vị đại nhân vật đang "bất đắc chí", nếu không tìm được Hoang Tháp là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, thì không biết sẽ phong tỏa nơi này đến khi nào.

Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, cho tới bây giờ hắn mới biết được Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc có tên là "Hoang Tháp", chỉ nghe tên thôi cũng làm cho người ta có cảm giác không bình thường rồi.

Rất nhiều tu sĩ hiện đang nghị luận về lịch sử của Hoang Tháp này.

"Có người nói, Hoang Tháp đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng rồi, đến giờ thì không biết nó từ niên đại nào lưu truyền tới nay nữa."

"Tương truyền nó tồn tại cùng với Đông Hoang, khi trên mặt đất bao la vô tận này có sinh linh, thì nó đã tồn tại rồi"

"Hoang Tháp có hình dáng như thế nào?"

Cũng không phải tu sĩ nào cũng biết được điều này.

"Từ tên cũng có thể suy ra ý nghĩa, nó đương nhiên là hình tháp rồi, Hoang Tháp có 9 tầng, ẩn chứa lực lượng mênh mông khó lường, vạn cổ bất hủ, có thể trấn áp được tất cả cường giả của thế gian!"

"Kinh khủng đến vậy sao?"

"Ngay cả là người thần uy cái thế, ngạo nghễ Đông Hoang, cũng không thể ngăn cản được sự trấn áp của Hoang Tháp, nếu không thì tại sao nó được gọi là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc."

"Từ xưa tới nay, đã có không biết bao nhiêu cường giả phải nuốt hận dưới Hoang Tháp, chưa có 1 ai ngăn cản được sự trấn áp của nó."

Con đường phía trước đã bị ngăn trở, Diệp Phàm không có cách nào để rời đi, một lần nữa hắn lại quay về nơi sâu trong Phế tích, nghe được nhưng lời nghị luận của mọi người, hắn vô cùng thích thú, Hoang Tháp nghịch thiên như vậy, đúng là có thể làm động lòng người a.

Đúng lúc này, Đạo sĩ bất lương – Đoạn Đức đã xuất hiện, nhanh chong bay vọt về phía Diệp Phàm, hắn nóng lòng như lửa đốt, dùng tới tốc độ cực hạn, chớp mắt đã bay tới trước mặt, trên mặt hắn đầy vẻ kích động, nói:

"Cái khối phế đồng đâu rồi?"

"Vứt xuống hồ nước rồi."

"Cái gì?!"

Đạo sĩ bất lương cả kinh thất sắc, vô cùng lo lắng, nắm lấy 2 vai Diệp Phàm, dùng sức mà lắc, nói:

"Đó là hồ nước nào, mau dẫn ta tới."

Diệp Phàm nảy ra suy nghĩ, khối Lục Đồng này chắc chắn có lại lịch rất lớn?

Lúc đầu, hắn còn tưởng chỉ có liên quan chút ít tới Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, nhưng sau khi biết được chí bảo là Hoang Tháp có 9 tầng, thì hắn đã hiểu, khối Lục Đồng này không thể nào là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, hình dáng của nó đâu có giống tháp tí nào.

"Phế tích lớn như vậy, khắp nơi đều là rừng rậm và núi non, ta chuyển hướng liên tục, cho nên đã quên mất mình vất nó ở địa phương nào."

"Không được, ngươi nhất định phải nhớ!"

Sắc mặt của Đạo sĩ bất lương rất đáng sợ, hai mắt đỏ như máu, giữ chặt lấy Diệp Phàm.

"Không phải chỉ là 1 khối đồng nát sao, ngươi hết lần này tới lần khác đã quan sát kỹ, đã ném xuống đất, sao bây giờ lại muốn tìm, có thể có ta biết lai lịch của khối đồng nát này được không?"

"Có nói ngươi cũng không hiểu, bây giờ mau chóng tìm nó cho ta!"

Đạo sĩ bất lương không có cười nữa, mà vô cùng nghiêm túc, kéo Diệp Phàm bay đi.

Diệp Phàm đã rõ, khối Lục Đồng này lại lịch không đơn giản, dường như là đồ vật vô cùng trọng yếu.

"Vô lượng con mẹ nó Thiên tôn, bần đạo thật khốn nạn, đồ vật đã cầm trong tay, lại còn ném đi..."

Đạo sĩ béo sắc mặt tái nhợt, buồn bã và hối hận vô cùng, so với bộ dáng cười híp mắt trước đây thì khác nhau 1 trời 1 vực.

Diệp Phàm trong lòng trùng xuống, hắn cảm giác đạo sĩ bất lương này đang kích động đến mức có khả năng giết người, hắn không muốn lao vào mũi đao, đàng hoàng đi về phía trước.

"Tiểu hữu ngươi nhất định phải nhớ lại thật kỹ, nếu như tìm được lại khối Lục Đồng này, ngươi muốn gì ta cũng cho!"

Đạo sĩ béo sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng căn dặn, nói:

"Nhất định phải nhớ lại thật chính xác."

"Nó rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Đừng có hỏi nữa, nếu tiếp tục hỏi, thì đạo sĩ ta phát điên lên mất!"

Đạo sĩ béo hung hăng vỗ lên tay kia mình 1 cái, nói:

"Tại sao ta lại hồ đồ như vậy, cả đời tầm bảo, mà lại có kết quả như thế này, đúng là có mắt không tròng mà."

Nhìn thấy hắn đang tự trách mình, chứ không phải đang diễn trò, hắn hận đến nỗi không thể tự chặt tay kia của mình xuồng.

"Chúng ta ở chỗ này chia tay, sau đó ngươi chạy về hướng xa xa kia..."

Đạo sĩ béo đưa Diệp Phàm tới ngọn núi 2 người chia tay.

"Đúng, là nơi này, ta nghĩ đúng là ta đã đi qua nơi này..."

Diệp Phàm không nhanh không chậm, từ từ đi về phía chân núi, đạo sĩ béo cũng không giục, mà chăm chú đi theo nhìn hắn, để cho hắn nhớ lại.

Diệp Phàm đi rất chậm, hắn đang tính cách làm sao có thể thoát khỏi Đạo sĩ béo này. Bất tri bất giác, 2 người đã đi qua 3 ngọn núi, khi đặt chân lên ngọn núi thứ 4, Diệp Phàm mừng rỡ, nói:

"Đúng là nơi này."

Đạo sĩ béo nhìn theo hướng tay của hắn chỉ, bên cạnh dãy núi có 1 cái hồ đen sâu thăm thẳm, yên lặng như đá, không một gợn sóng, hơi lạnh bốc lên nghi ngút.

"Đừng có nói với ta, ngươi đã ném nó xuống cái đầm sâu này!"

Đạo sĩ béo hai mắt tỏa sáng yêu dị, làm cho Diệp Phàm cảm thấy hoảng hốt, hắn loáng thoáng cảm thấy không ổn, dường như đối phương có thể nhìn thấu não của hắn.

Vào lúc này, Diệp Phàm khẩn trương, vội vàng tập trung tinh thần, nỗ lực tưởng tượng ra 1 cảnh không có thật, đó là hắn đang đứng bên bờ của cái đầm sâu, ném khối Lục Đồng xuống.

Hai mắt Đạo sĩ béo khôi phục bình thường, cắn răng nghiến lợi, nói:

"Tên bại gia tử này… ta hận không thể ném ngươi xuống dưới đó!"

"Không phải chỉ là 1 khối đồng nát hay sao?"

Diệp Phàm dửng dưng như không.

"Phù phù "

Đạo sĩ béo đã lộn 1 cái, bay xuống cái đầm sâu, lúc đầu chỉ thấy thần huy lóe lên, sau đó là tối tăm tĩnh mịch, cái hồ sâu thăm thẳm đen kịt đã yên tĩnh trở lại.

Diệp Phàm đợi đúng 2 khắc, sau khi không thấy Đạo sĩ béo ngoi lên, mới tự nói:

"Mập mạp thiếu đạo đức này, ngươi có phải gặp báo ứng rồi không?"

Lại qua 1 khắc, 1 âm thanh nhỏ vang lên, cả người Đạo sĩ béo bám đầy băng, trông như 1 tượng băng bay lên.

"Rắc "

Bên trong khối băng màu đen, không ngừng có quang hoa hiện lên, nhưng phải qua mấy chục giây, thần quang của Đạo sĩ béo mới phá vỡ được khối băng, lúc này sắc mặt hắn xanh tím lại, đôi môi run rẩy.

"Thiên tôn bất lương, lạnh chết đạo gia rồi."

Người hắn run lẩy bẩy, lập cà lập cập, quang hoa trong thân thể không ngừng lưu chuyển, khu trục hàn khí, có thể nhìn thấy từng đạo sương mù màu đen từ trong thân thể bay ra, thực vật xung quanh rất nhanh bị hắc vụ này đóng băng lại, chỉ trong phút chốc hóa thành bột mịn.

Ở phía xa xa, Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, hắn lựa chọn cái hắc đàm này, chỉ cảm thấy nó rất sâu, chứ không nghĩ nó đáng sợ tới như vậy.

Những tảng băng cứng rơi trên mặt đất này, đã đóng băng tất cả trong phạm vị 10 mét, khi tảng băng vỡ ra, Diệp Phàm ở cách xa như vậy, vẫn cảm thấy hàn khí lạnh thấu xương.

"Đạo trưởng không mò được nó hay sao?"

"Ta lặn sâu mấy ngàn mét, giữa đường chỉ gặp 1 tấm bia đá, có khắc hai chữ Minh Đàm, nó sâu không thấy đáy, căn bản là không biết cái hắc đàm này sâu bao nhiêu!"

"Đạo trưởng, trước kia thì ngươi ném đi, bây giờ hối hận rồi có phải không..."

"Đừng có nói nữa!"

Đạo sĩ béo tức đến nổ phổi, Diệp Phàm thiếu chút nữa là cười lớn, trong lòng hắn sảng khoái vô cùng, nhưng trên mặt thì lại khẩn trương vô cùng, nói:

"Chẳng lẽ nó thực sự là bảo bối?"

Đạo sĩ béo sắc mặt tái nhợt, tức giận đến mức đi tới đi lui, cả giận nói:

"Ta không nói với ngươi!"

Diệp Phàm thức thời đi tới một bên, hái được 2 quả dại, ăn ngon lành.

Đạo sĩ béo thấy hắn dửng dưng như không, lại còn có tâm tình ăn quả dại, đấm 1 quyền vào khoảng không, trầm mặt nói:

"Ngươi chính là tên bại gia tử lớn nhất thiên hạ, lại có thể đem nó cho ném vào trong hồ sâu, ta... hận đến mức muốn giết ngươi đó!"

"Đạo gia, là do ngươi ném đi trước, tại sao bây giờ lại đổ tội lên đầu ta, lúc đầu chẳng phải ngươi coi nó là đồng nát sao..."

"Ta... Ta hận a!"

Đạo sĩ bất lương hận đến nỗi tát mình 1 cái, sau đó "Phù phù" một tiếng, lần thứ hai nhảy vào trong hồ sâu.

Lần này, phải tới hơn 1 tiếng qua đi, đạo sĩ béo mới nhô lên mặt nước, trở thành một khối băng, quang mang màu đen lấp lánh, hàn khí lạnh thấu xương.

Diệp Phàm mau chóng tránh ra xa, phải tới hơn 1 phút đạo sĩ bất lương mới phá tan được tảng băng, cả người là màu đen, ngay cả lỗ chân lông bây giờ cũng tỏa ra khói đen, làm 1 khu vực lớn trên dãy núi biến thành Hắc băng, cây cỏ tàn tạ vô cùng, làm cho mấy tảng đá lạnh tới mức nứt ra.

Sau một thời gian thật lâu, Đạo sĩ béo mới hồi phục như cũ, cụt hứng đi ra khỏi khu đất toàn hắc băng, đặt mông ngồi dưới đất, tự nói:

"Ta hận a..."

Ở bên cạnh, Diệp Phàm trong lòng sảng khoái vô cùng, nhìn bộ dáng uể oải của Đạo sĩ béo, hắn lại càng cảm thấy mình càng thích thú.

Đột nhiên, Đạo sĩ bất lương dường như nhớ ra cái gì đó, cả kinh nhảy phốc lên, hắn nhìn về phía ngọn núi lửa xa xa, sau đó lại nhìn về phía Hắc đàm, cả kinh nói:

"Ta hiểu rồi, Yêu Đế có hai phần mộ, 1 là Dương Mộ, cái còn lại là Âm phần!"

Diệp Phàm bị hắn dọa cho sợ hết hồn, nói:

"Đạo trưởng người đang nói cái gì vậy?"

Đạo sĩ béo không để ý tới hắn, dùng chân vẽ lại trên mặt đất hình dáng của ngọn núi lửa và hắc đàm, sau đó lại miêu tả toàn bộ địa hình xung quanh theo 1 tỷ lệ nhất định.

"Vô lượng con mẹ nó Thiên Tôn, quả nhiên là như vậy! Một Dương một Âm, thủ thế ôm lấy Thái Cực, trái im là cội nguồn của lực lượng thì chôn ở Dương mộ, thi thể lạnh lẽo thì chôn ở Âm phần.".

Sắc mặt của Đạo sĩ bất lương đang kinh nghi bất định.