Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 37: Nguyên Tiêu



Hôm nay Ôn Noãn ăn mặc rất xinh đẹp.

Thời tiết bây giờ vẫn se lạnh nhưng cô lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng rộng rãi, bên dưới là váy và đôi bốt thấp đến mắt cá, giống như những cô gái nhỏ thích chưng diện xuống phố đi dạo.

Giang Trác thật sự không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu của mấy cô gái này. Bọn họ quanh năm suốt tháng đều thích mặc váy, mùa hè váy mỏng, mùa đông váy dày, chỉ một mảnh vải như vậy thì có gì đẹp mà nhìn chứ.

 
Nhưng khi cậu nhìn thấy Ôn Noãn đứng dưới ánh đèn lồng lập lòe thì cậu mới chợt biết được con gái mặc váy xinh đẹp như thế nào.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo thon thả, sau lưng là nền đèn lồng đỏ rực phản chiếu khuôn mặt hồng hào, tràn đầy sức sống của cô, con ngươi đen nhánh trong veo, đôi môi hồng hào.

Nhìn thấy cậu, cô đột nhiên mỉm cười, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trong mắt đều là dịu dàng như trăng rằm —

“Anh Giang Trác.”

Ôn Noãn chạy tới kéo tay áo Giang Trác: “Tôi thấy bên bờ sông có rất nhiều món ngon, tôi dẫn cậu đi ăn nha."

Giang Trác để mặc cho cô lôi kéo mình chậm rãi đi theo sau lưng cô. Hai người đi đến một quầy hàng gần chợ đêm, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Giang Trác nhìn cô đang bận rộn mua rất nhiều đồ ăn vặt từ các gian hàng khác nhau: takoyaki, xiên nướng, phi lê gà chiên xù, bắp nướng...

 
"Cậu nói mời tôi ăn cơm là ăn mấy thứ này sao?"

"Cậu không thích ăn sao?” Đôi mắt hạnh đen như mực của cô nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt trong veo lại có chút tủi thân: “Nếu cậu không thích thì chúng ta đổi món khác đi.”

Giang Trác nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, tất nhiên đây đều là mấy món bình thường "Ôn Hàn" rất thích ăn ở nhà ăn của trường.

Cậu từ trong cổ họng kéo ra hai chữ: “Rất thích.”

Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cậu thích là tốt rồi. Đừng khách sáo, cậu muốn ăn gì nữa thì cứ nói cho tôi biết tôi sẽ mua cho cậu.”

Giang Trác nhìn hồi lâu, cảm thấy chỉ có bắp nướng là ăn được nên liền cầm một cây bắp ăn từng chút một.

Ôn Noãn bưng một tô mì chua cay nóng hổi lên ​​yên lặng ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt sáng rực.

“Lần sau khi nào mới có thể gặp lại cậu?” Giang Trác hỏi cô.

Ôn Noãn bật cười, hỏi ngược lại: “Anh Giang Trác rất muốn gặp lại tôi sao?”

Ba chữ “Anh Giang Trác” nghe như cô đang làm nũng với cậu. Giang Trác thật sự không thể chịu nổi bộ dạng cô gọi mình như thế này. Mỗi lần nghe cô gọi thì trong lòng cậu giống như cây cung đang bị kéo căng dây vậy.

Cậu cúi đầu ăn bắp, mặt không chút cảm xúc, nhưng khóe môi lại nhếch lên cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Ngày mai anh trai tôi sẽ về.” Đôi mắt giảo hoạt như mắt hồ ly của Ôn Noãn nhìn cậu chằm chằm: “Cậu... chắc là rất vui vẻ đúng không?”

Giang Trác đặt cây bắp xuống, nhướng mày hỏi cô: “Cậu đang thử thăm dò cái gì vậy?"

"Làm gì có chứ!" Ôn Noãn cúi đầu tiếp tục, không nhìn cậu nữa.

Đúng lúc này, một thiếu niên mặt sẹo đi tới, bưng ra một miếng thịt nướng nóng hổi cho vị khách ở bàn bên cạnh.

Nhìn thấy Ôn Noãn và Giang Trác, trên mặt cậu ta lộ ra một chút kinh ngạc: “Ôn Hàn, Giang Trác, hai người lại chơi trò tình thú gì vậy hả?”

Ôn Noãn quay đầu lại thì thấy Tần Dã đang đeo tạp dề.

Tại sao chỗ nào cũng có mặt cậu ta vậy trời?

Giang Trác hỏi: “Cậu làm gì ở đây?”

“Chợ đêm có hội chợ, tôi ở đây kiếm chút tiền.”

“Sắp thi đại học rồi, không cần ôn bài nữa sao?”

“Ông đây đã làm xong bài tập nghỉ đông từ lâu rồi.”

Ôn Noãn không nói gì.

Toàn thế giới đều đã làm xong bài tập nghỉ đông rồi sao, đúng là đáng ghét mà.

Tần Dã quan sát Ôn Noãn hỏi: "Ôn Hàn, tại sao cậu lại mặc đồ nữ?"

“Tôi không phải Ôn Hàn.” Cô phủ nhận.

Tần Dã ngồi vào chỗ bên cạnh bọn họ, tay để sau đầu: "Cậu đừng có mơ gạt được tôi. Nhìn bộ dáng đáng ghét này, lượng cơm trên cái bàn này, đúng, đúng, còn có cái biểu hiện thối tha của cậu nữa, cậu mà không phải Ôn Hàn thì là ai. Đừng tưởng là cậu mặc đồ nữ vào thì tôi không nhận ra cậu."

"Tôi nói không phải thì là không phải! Cậu là ai, tôi có quen cậu không?"

Ôn Noãn không muốn để ý đến cậu ta nữa, quay đầu lại thì thấy Giang Trác cười như không cười, trong mắt cậu dường như có một chút cưng chiều.

Cô chột dạ nhai một viên takoyaki.

Gì vậy? Cái ánh mắt tự phụ không thể nhìn thấu này là sao đây?

Đương nhiên là dù sao đi chăng nữa thì Tần Dã cũng không thể nào tin được cô gái nhỏ trước mặt cậu ta là em gái của Ôn Hàn. Thậm chí cậu ta còn không thèm để ý cái quầy thịt nướng của mình mà không chớp mắt nhìn Ôn Noãn, nhìn cô ăn takoyaki, gà rán, đậu hũ thối…

"Ăn như vầy mà nói cậu không phải Ôn Hàn thì ai mà tin được chứ!"

Tần Dã chắc chắn cô gái trước mặt cậu ta chính là Ôn Hàn giả trang.

"Cậu có muốn tin hay không thì tùy cậu."

Ôn Noãn lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với Giang Trác: “Anh Giang Trác, chúng ta đi dạo tiêu cơm một chút đi.”

Tần Dã kéo một tay Ôn Noãn lại rồi vươn tay đánh một cái vào ngực cô: “Tôi xin cậu, pháo đài cũng nên nhồi nhiều bông một chút chứ. Cậu giả không giống chút nào!"

Ôn Noãn còn chưa kịp tránh thì Giang Trác đã nhanh tay lẹ mắt chắn trước mặt cô, giữ chặt bàn tay của Tần Dã.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

"Còn chạm vào cô ấy một lần nữa, tao bẻ gãy tay."

Cậu trầm giọng nói, thậm chí trong đó còn mang cả một chút uy hiếp. Tần Dã ngượng ngùng rút tay về, buồn bực nói: "Chẳng lẽ là con gái thật à?"

Ôn Noãn nói: "Không thể thật hơn."

"Còn anh trai cậu thì sao?”

"Đi du lịch rồi mai mới về."

Khách ở quầy thịt nướng chờ lâu nên bắt đầu tức giận, vì thế Tần Dã không nói gì nữa, quay lại quầy của mình.

Ôn Noãn cũng đi tới, lấy một nắm thịt dê xiên đưa cho anh ta: “Mời tôi ăn thịt dê đi."

Tần Dã tức giận nói dứt khoát: "Không mời. Trả tiền đây!"

"Chuyện lúc trước tôi còn chưa thay mặt anh tôi tính sổ với cậu đâu, bây giờ chỉ mời bọn tôi một ít thịt dễ xiên mà cậu keo kiệt cái gì hả?"

Tần Dã tức giận cầm lấy xiên thịt, lầu bầu nói: "Đúng là không cùng một kiểu người thì không ở cùng một nhà được mà!! Anh em các người ai cũng đều thích chiếm tiện nghi của người khác hết!"

Năm phút sau, thịt đã nướng xong. Ôn Noãn cầm một xiên rồi đưa ba xiên còn lại cho Giang Trác.

"Tôi không ăn cái này.” Giang Trác nhẹ giọng nói.

"Ai cho cậu ăn đâu, cầm giúp tôi."

Giang Trác:…

“Cầm đi!”

Suốt đoạn đường đi dạo hội chợ, Giang Trác đều giúp Ôn Noãn cầm mấy xâu thịt dê vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Sao mà cái gì cậu cũng ăn được hết vậy? Cậu xem cái mùi tanh nồng như vầy mà cũng ăn!"

Ôn Noãn không tin kéo tay cậu ngửi thử: “Có mùi gì đâu?”

Cô gái nhỏ nắm tay cậu, động tác hai người thân mật, tự nhiên giống như các cặp đôi xung quanh.

Trong lòng Giang Trác ngứa ngáy, nhìn chằm chằm mái tóc ngắn của cô một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Cậu đã từng nghĩ đến việc nuôi tóc dài chưa?”

“Cái gì?”

“Không có gì.” Cậu dời ánh mắt sang chỗ khác.

...

Hương vị Tết ở Bắc Thành vẫn rất náo nhiệt. Trong tết Nguyên Tiêu, ven sông ngoại trừ các gian hàng ăn vặt, còn có không ít cac gian hàng trò chơi vui nhộn, như đoán đố đèn có thưởng.

Ôn Noãn dừng ở một quầy quà của một gian hàng trò chơi, cô thoáng nhìn liền phát hiện búp bê Na Tra mặc yếm đỏ bằng sứ ở hàng thứ hai bên trái liền chỉ vào đó hỏi Giang Trác: “Cậu có thể giúp tôi lấy cái đó được không?”

Giang Trác liếc nhìn con búp bê gốm sứ nhỏ rồi nói: "Tôi có thể giúp cậu lấy được một trăm tệ ở xa nhất."

"Tôi cần một trăm tệ để làm gì, tôi chỉ muốn con búp bê Na Tra kia thôi."

Giang Trác mua một bộ vòng ném từ cửa hàng, cậu giữ một cái, chín cái còn lại đều đưa cho Ôn Noãn.

"Cậu thử trước đi.”

Ôn Noãn cầm lấy vòng tròn bằng nhựa nhắm vào con búp bê. Tuy nhiên, người bán hàng đặt mấy phần quà này cũng thật sự khéo léo, tưởng chừng như chúng ở xa nhau nên dễ dàng ném trúng nhưng thực chất muốn trúng đúng mục tiêu lại rất khó khăn.

Cô ném năm vòng liên tiếp mà không trúng được cái nào, chán nản quay lại nhìn Giang Trác.

Giang Trác ôm cánh tay xem kịch vui, khóe miệng nở một nụ cười vô lại.

Ôn Noãn biết cậu cố tình, nếu bàn về tỷ lệ trúng đích thì thực sự không ai có thể bì được với cậu.

Lúc này, một cô gái bên cạnh có vẻ cũng rất thích con búp bê sứ Na Tra đáng yêu này. Cô ấy đã mua hai mươi vòng nhờ bạn trai ném giúp.

Ôn Noãn vội vàng đẩy Giang Trác: “Cậu nhanh một chút đi, trễ là bị người khác ném trúng mất!”

Giang Trác ôm cánh tay, lười biếng nói: “Bọn họ không ném trúng đâu.”

"Cũng không nói trước được, bọn họ mua nhiều vòng như vậy."

Giang Trác chỉ vào bên trái con búp bê, dán sát vào lỗ tai Ôn Noãn trầm giọng nói: "Cậu nhìn xem, hàng thứ hai cách đó không xa. Nhìn thì dễ, nhưng thật ra ở đó có bẫy."

Ôn Noãn nghe được lời này, làm gì còn có tâm trạng để ý đến chuyện cậu sắp cắn vào tai cô. Cô quay mặt lại tò mò hỏi Giang Trác: “Bẫy gì vậy?”

“Quy tắc là phải ném trúng phần quà nhưng không được đụng đến những món quà khác xung quanh thì mới được. Nhưng mà cậu nhìn con heo đất bên cạnh đi. Khoảng cách của nó vừa bằng với bán kính cái vòng của cậu, nghĩa là cơ hội cậu muốn ném trúng Na Tra một cách chính xác mà không chạm vào con heo đất là gần như bằng không.”

Ôn Noãn nhìn cái vòng trong tay rồi lại nhìn con búp bê một lần nữa, có vẻ như cậu nói đúng rồi.

Trong nháy mắt, trên tay của cặp tình nhân kia không còn được mấy vòng, tất nhiên ngay cả một lần trúng quà cũng không có.

Cô gái có chút nản lòng, trách bạn trai: “Sao anh lại ngốc thế!”

Bạn trai cô gái liền đưa cái vòng cho cô ấy: “Em thử làm xem!”

Cô gái liên tục đánh anh: “Nếu em làm được thì còn nhờ anh làm cái gì! “

Bạn trai bị đánh liên tục xin lỗi. Ôn Noãn đứng xem mà còn cảm thấy đau giùm anh ta.

Cô cảm thấy tuy rằng mình biết võ công, nhưng cho dù sau này Giang Trác có làm sai chuyện gì thì cô cũng sẽ không nỡ bắt nạt cậu.

Khoan đã, sao tự dưng bi lụy dữ vậy nè!

Giang Trác bước tới, cầm vòng ném duy nhất trong tay, không chút do dự mà ném đi. Chiếc vòng nhựa vững vàng rơi vào con búp bê Na Tra bằng sứ kia, chỉ còn cách vài milimet là đã đụng vào con heo đất rồi.

Nhưng mà cuối cùng lại không hề đụng vào con heo đất đó!

Ôn Noãn kinh ngạc hoan hô: “Anh Giang Trác, cậu tuyệt quá đi!”

Cặp tình nhân kia đều ngẩn người ra, đặc biệt là cô gái, cô ấy nhìn chằm chằm vào con búp bê sau đó lại ngắm nhìn Giang Trác.

Quả nhiên, người đẹp trai như vậy thì vận khí cũng sẽ không quá kém.

Ông chủ gian hàng đưa con búp bê Na Tra cho Giang Trác, ngượng ngùng nói: “Anh chàng đẹp trai, cậu ném rất chuẩn nha, cậu muốn thử ném vào một trăm tệ không?”

“Không cần.”

Thật ra Giang Trác rất ít khi thể hiện tuyệt kỹ của mình ở nơi công cộng. Những việc này nếu như làm quá nhiều, quá cao thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Đúng lúc này, cặp tình nhân kia đi tới đẩy Giang Trác một cái. Thiếu niên nói với Giang Trác: “Bạn gái của tôi rất thích cái này con búp bê này, anh ra giá đi tôi sẽ mua lại.”

Giang Trác đưa con búp bê cho Ôn Noãn nói: "Không bán, em gái tôi cũng rất thích nó."

Ôn Noãn nhận con búp bê, cười híp mắt hỏi anh ta: "Vậy anh muốn ra giá bao nhiêu tiền?"

Chàng trai nhìn bạn gái, dưới ánh mắt uy hiếp của bạn gái, anh ta ra dấu: "Năm mươi."

"Vậy thì không được rồi, ít nhất phải năm trăm."

"Năm trăm! Cô đùa à? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi!"

Ôn Noãn cười híp mắt nói: "Giữa tiếc tiền với bạn gái yêu thích, chọn cái nào thì tùy anh."

Dưới ánh mắt đe dọa của bạn gái, chàng trai loay hoay hồi lâu mới quyết định thuyết phục bạn gái: "Quên đi! Năm trăm là đủ để chúng ta ăn một bữa thịnh soạn. Chuyện này không có lời đâu, cô ta chính là một con sói đeo găng trắng [1]. Ngoan nè, chúng ta không muốn cái này nữa!"

[1] "Sói trắng đeo găng tay trống" là một thuật ngữ xúc phạm ngày nay, là một phép ẩn dụ cho chuyện bị lừa đảo, hoặc chỉ những người lừa dối khắp nơi.

Cô bạn gái luyến tiếc nhìn con Na Tra trong tay Ôn Noãn, rồi không vui bỏ đi, còn quay sang trách cứ bạn trai mình.

Giang Trác nhìn cô gái cười đến khom lưng, thản nhiên nói: "Thà phá mười cái chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Cậu như vậy đúng là thiếu đạo đức mà."

Ôn Noãn ngắm nghía con búp bê Na Tra trong tay, cười nói: "Tôi thiếu đạo đức vậy thì sao! Đổi lại là cậu thì cậu có mua không?”

Giang Trác liếc nhìn con búp bê sứ trong tay cô, giá thành chỉ có mấy tệ nhưng cô lại muốn người ta mua với cái giá năm trăm tệ quả thật là rất quá đáng.

Nhưng... nếu đổi lại là cậu, đừng nói năm trăm, chỉ cần là thứ cô muốn.

Thì cho dù phải chặt một tay, nhảy vào núi đao biển lửa, cậu cũng sẽ giúp cô có được nó.

Trên đường, Ôn Noãn đều chăm chú ngắm nghía con búp bê sứ, Giang Trác dửng dưng nói: "Thích lắm sao?”

“Rất thích.” Ôn Noãn cầm lấy tiểu Na Tra đưa tới trước mặt Giang Trác: “Cậu xem này dáng vẻ không vui của nó rất giống cậu."

Giang Trác liếc mắt.

Ôn Noãn hét lên: "Chính là cái biểu cảm này nè, giống y đúc luôn!”

“Cậu nói thứ này giống tôi, hơn nữa cậu lại thích nó như vậy thì chung quy lại nghĩa là…”

Giang Trác chưa kịp nói xong, trên trời bỗng nhiên xuất hiện những chùm pháo hoa rực rỡ át đi giọng nói của cậu.

Ôn Noãn ngẩng đầu, pháo hoa đủ loại màu sắc in sâu vào đôi mắt long lanh của cô. Cô khẽ mở miệng, lẩm bẩm nói: "Đêm nay còn bắn pháo hoa nữa."

"Nguyên Tiêu thì đương nhiên phải có bắn pháo hoa rồi.” Giang Trác che tai, cậu rất ghét nghe những âm thanh nổ đùng đùng này, k ích thích của những âm thanh này đối với màng nhĩ của cậu có lẽ còn lớn hơn người thường khiến cậu cáu kỉnh.

“Tôi giúp cậu!” Ôn Noãn vội vàng bỏ tiểu Na Tra vào trong túi xách, sau đó kiễng chân lên che lỗ tai lại giúp Giang Trác: “Cậu giống như một con búp bê sứ vậy, chỗ nào cũng dễ vỡ.”

Giang Trác bỏ tay xuống, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của Ôn Noãn đang phủ hai bên tai mình, giúp cậu che lại tiếng pháo hoa nổ.

Khóe miệng cô gái gợi lên nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh đèn chói lọi xung quanh, trong veo như viên ngọc lưu ly.

Xung quanh cậu bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, người đến người đi, tiếng cười nói đùa giỡn cậu đều không nghe thấy.

Trong giờ phút này, trong thế giới của cậu chỉ có cô.