Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 147: Mời anh ra ngoài!



Thân xe trắng bạc với đường cong mượt mà cùng thiết kế đánh thẳng thị giác khiến người ta muốn khiêm tốn cũng chẳng thể khiêm tốn được.

Chiếc xe này nổi tiếng vì phá kỷ lục Bugatti Veyron bằng tốc độ 435,31 km/h.

Chỉ trong 2,4 giây mà nó có thể tăng tốc 100 km.

Được như vậy là do Tống thể bên ngoài chiếc xe được chế tạo từ một lượng hỗn hợp sợi carbon và vật liệu hợp kim nhôm lớn. Trọng lượng của cả xe chỉ ở mức 1300 kg.

Ngoài ra, cánh quạt gió có khả năng co duỗi được lắp trên thân xe và bộ phận

khuếch tán ở phía sau cộng thêm gầm xe được thiết kế công phu còn giúp chiếc xe giảm hệ số ma sát của nó xuống dưới 0,4.

Về động cơ, nó được trang bị động cơ tăng áp kép V8 7.0L, công suất cực đại vượt vưỡng 1400 mã lực, mạnh hơn cả Koenigsegg.

Mà hộp số sàn sáu cấp có thể tăng tốc từ 0 đến 96 km/h chỉ trong vòng hai giây.

Đa số người vây xem không biết về các hạng số liệu của con xe này, song vẫn

có người biết rằng Hennessy Viper GT là một trong mười siêu xe hàng đầu thế giới.

“Chiếc xe này giống chiếc xe nổi tiếng trên mạng trong khoảng thời gian trước ghê!”

“Ông đang nói bóng lưng chàng trai kia đó hả?”

“Ngoài anh ta thì còn ai vào đây được nữa. Chiếc xe như vậy không nên xuất hiện ở thành phố Bình An này!”

“Đúng thật! Xe sang phiên bản giới hạn trong nước chỉ dành riêng cho cho thành phố lớn thôi!”

“Xem ra chủ xe cũng tham gia hội nghị thương mại, thật tò mò người ấy là ai?"

“Không thể nào, thân phận của chủ xe hiển nhiên vượt xa Tề Đại Sơn và Tống Tri

Viễn, người ta chắc chẳng đếm xỉa tới cái hội nghị thương mại của mình đâu. Khả

năng cao là chỉ tới thành phố Bình An du lịch thôi chứ không liên quan gì đến hội nghị cả!”

“Tôi đoán đây là một ông siêu trùm đến từ Tỉnh Thành hoặc thủ đô, chỉ tiếc là không thể thấy phong thái của siêu trùm nhỉ!”

Thật ra thì thân phận chủ xe đã gần ngay trước mắt họ rồi.

Họ chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ sát đất tại lầu sáu khách sạn là có thể thấy Triệu Phong đang làm việc.

Dĩ nhiên, bây giờ ai ai cũng đang hoa hết cả mắt trước con siêu xe rồi, còn có mấy người chú ý tới khu vực làm việc của khách sạn Hưng Thịnh đâu.

Triệu Phong nghỉ ngơi một lát. Xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, anh nhìn xuống dưới lầu, bấy giờ mới phát hiện một đám người đang vây quanh xe anh điên cuồng chụp ảnh.

“Nói chứ chiếc xe này khoa trương quá rồi, dù sao thì đây cũng là thành phố Bình An chứ có phải trung tâm kinh tế tài chính thủ đô đâu. Cơ mà nếu đặt chiếc xe khu nhà giàu trong thủ đô thì vẫn bắt mắt lắm, mong là lần sau dòng họ có muốn tặng thưởng thì đừng tặng gì quá nổi bật, nếu không quá trình thực hiện nhiệm vụ thực tập của mình quả thật là lại càng thêm khó khăn!”

Triệu Phong cảm khái.

Nếu như đổi thành người khác thì chắc họ đã vui mừng chẳng kịp, có phần thưởng gì mà hiểm hơn Hennessy Viper GT đây chứ.

Triệu Phong đang chuẩn bị rời khỏi khu làm việc. Giám đốc điều hành của các công ty trong thương hội đều đã lục tục đến, anh cũng nên đi đăng ký vào cửa thôi.

Đi thang máy tới lầu tiếp khách, bởi không mang theo gia đình, đồng thời cũng chẳng có vệ sĩ hay trợ lý nên Triệu Phong chẳng mấy chốc đã hòa hẳn vào dòng người.

Hội nghị thương mại là một cơ hội dùng để xã giao, song không một ai tới bắt chuyện với Triệu Phong.

Triệu Phong không ngạc nhiên và cũng chẳng quan tâm mấy, suy cho cùng thì hiện giờ, anh chỉ có một mình, tuổi lại còn trẻ, cũng chẳng có cái gì giống kẻ lắm tiền.

Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất

Lúc đang xếp hàng đăng ký, Triệu Phong bỗng bị một người chen hàng.

Người chen hàng là một tên đàn ông trung niên bụng phệ, ông ta mặc com-lê, thắt ca-ra-vát, dưới nách kẹp một ví da nhỏ.

Sau khi chen hàng, tên đàn ông trung niên này bèn trò chuyện với một người đàn ông tuổi tác tương đương đứng trước.

Triệu Phong không biết đây là ông chủ của xí nghiệp nào trong thành phố Bình An, song việc anh không biết đã chứng tỏ thân phận của ông ta chẳng đến mức cao quý gì mấy.

Ở thành phố Bình An, người có thể xếp vào hàng ông trùm sẽ không bao giờ làm loại chuyện chen hàng kiểu này bởi vì họ cần chú ý hình tượng bản thân để tránh bị truyền thông chụp được.

Triệu Phong cúi đầu liếc nhìn phần gáy đầy ngấn của tên đàn ông đầu mập tại to này.

“Ha ha, ông chủ Lý, tôi đến sau ông rồi, tôi giúp giám đốc Lâm mua cái bật lửa nên mất chút thời gian”

“À ra là vậy, nhưng mà tại sao ông lại chen hàng?”

“Tôi muốn chen hàng thì có ai dám không cho tôi mặt mũi chứ?

“Cẩn thận chút, lỡ đụng phải ông to thì khổ đấy”

"Không sao, tôi muốn chen thế nào thì chen thể ấy, thằng nhãi phía sau đang sợ đến mức không dám xả rắm luôn kia kìa!”

“Tóm lại là nên cẩn thận thôi, khi nãy ông không thấy cậu ta xuống từ chiếc xe nào đó chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Nó ấy mà, có khi là tài xế của ông chủ nhỏ nào đó, chẳng cần để ý đâu?

Khi nói những lời này, tên đàn ông trung niên đầu mập tại to không hề nhỏ giọng, cũng chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của Triệu Phong sau lưng.

Thứ người như vậy thật sự khiển người ta phát ghét.

Chen hàng thì cũng đành thôi nhưng ông chen lên trên mấy người thì còn có tí hữu ích, chứ chỉ chen đứng trước một người thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.

Đã chen hàng lại còn tự nhận hành động của mình là rất tài giỏi, rất đương nhiên, thậm chí còn bàn tán miệt thị người khác để tán thưởng mình cao hơn người ta một bậc.

Tuy nhiên, lòng khoan dung là một thứ cần có trong cuộc sống đầy rẫy ganh đua này.

Thế nên Triệu Phong vốn chẳng định so đo, có điều ngặt nỗi kẻ này lại được voi đòi tiên, đã vậy thì hãy chịu trách nhiệm với lời nói của mình nếu đã là một người trưởng thành đi.

Triệu Phong yên lặng lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Chu Tử Hào.

Ba phút sau, người nói chuyện trời đất với tên đàn ông trung niên đầu mập tại to đó chỉ hơi không để ý một lát, đến khi quay đầu đã chẳng thấy tăm hơi người vừa tán gẫu với mình đâu.

“Ông ấy đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ lên chen hàng trước à?”

Thật ra thì ông kia đã bị người của Chu Chí Bằng đột ngột kéo vào đám đông rồi lôi ra khỏi khách sạn, nếu ai muốn tìm ông ta thì có thể ra con đường phía trước khách sạn, chắc hẳn sẽ thấy ông ta đang cạp đường ở đó.

Xử lý xong một đống rác nho nhỏ, Triệu Phong lại tiếp tục xếp hàng chờ đăng ký như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chu Tử Hào đợi lệnh hai tư trên hai tư, chỉ cần một câu nói của Triệu Phong là lập tức đi làm.

Đây là đặc quyền ngầm của Triệu Phong, cũng là đặc quyền mà ngay cả Tống Trí Viễn và Tề Đại Sơn cũng không thể hưởng được!

Sau khi đăng ký xong, Triệu Phong đi tới đại sảnh hội nghị, định bụng vào ngồi.

Theo như quy định của thương hội thì sẽ có những chỗ ngồi đặc biệt dành cho người nổi tiếng trong hai giới chính trị và kinh doanh của thành phố, đó chính là ba hàng ghế đầu của hội trường.

Còn các chỗ ngồi khác, ai tới sớm thì ngồi, không có yêu cầu bắt buộc.

Bởi Triệu Phong là sếp ngầm của nhiều công ty nên thương hội không biết tình hình, thành ra chưa xếp ghế riêng cho Triệu Phong.

Song như thế lại rất đúng ý anh, dù sao anh cũng đang đi làm nhiệm vụ thực tập của dòng họ mà, nếu như gây mưa gây gió khoa trương quá thì rất bất lợi cho việc triển khai công tác.

Triệu Phong chọn bừa một vị trí rồi ngồi.

Đến khi các chỗ đặc biệt đầy đủ thì hội nghị sẽ bắt đầu.

Ba hàng hàng ghế VIP dần có người vào ngồi.

Lúc này, một ông già hơn sáu mươi tuổi im lặng nhìn Triệu Phong từ phía sau.

Và rồi đột nhiên ông ta nở một nụ cười âm hiểm, sau đó nói nhỏ một câu với trợ lý đứng bên.

“Vâng ông Sơn, tôi sẽ đi làm ngay”

“Nhất định phải truyền đạt ý tôi cho nhân viên làm việc”

“Vâng, ông Sơn”

Không bao lâu sau, có một chàng trai trẻ đi tới cạnh Triệu Phong.

Thẻ nhân viên treo trước ngực anh ta đã nói lên anh ta là nhân viên làm việc của thương hội và có trách nhiệm bảo vệ trật tự của hội trường.

“Chào anh, anh không thể ngồi ở đây được, hội nghị sắp bắt đầu nên những người không có nhiệm vụ không thể dự thính. Ít nhất cũng phải là giám đốc công ty mới có tư cách tham gia hội nghị, nếu là nhân viên tạp vụ thì xin mời ra ngoài chờ, mong anh phối hợp làm việc với tôi.”