Giấc Mộng Cuồng Si

Chương 35: Rơi xuống nước



Để tiếp xúc với Nhiệm Quách nhiều hơn Doãn Đoả vẫn luôn bám theo sau anh, luôn tìm những câu chuyện thú vị để kể, thế nhưng cô lại thấy Nhiệm Quách chẳng có hứng thú gì. Lẽ nào anh không thích leo núi? Nhưng vì lý do gì mà anh lại đồng ý đi?

"Quách, anh thấy nóng không? Em có quạt mini cho anh nè."

Trán anh ướt đẫm đầy mồ hôi, Doãn Đoả thấy lo nên đưa cho anh cái quạt nhỏ mà cô chuẩn bị từ trước.

"Em cũng nóng mà! Nên anh không cần đâu."

Nói xong Nhiệm Quách lại đi tiếp.

"Vậy em sẽ quạt cho anh một chút. Anh đi chậm lại một chút."

Doãn Đoả đưa quạt ra, Nhiệm Quách thấy vậy liền đẩy tay cô ra.

"Không cần, chúng ta vẫn nên đi tới địa điểm trước đi."

Doãn Đoả hơi thất vọng mà cất quạt đi. Cô theo anh từng bước đi trên con đường đầy sỏi đất của núi rừng.

Ý định của mọi người định sẽ leo lên trên núi cao để cắm trại nghỉ 2 ngày, nhưng thời tiết nóng quá cả đám đã xuống núi trong khi gần lên được một nửa. Bây giờ ý định là đang muốn tới một ngôi làng gần đây.

Đi tới nơi có người ở nên đường sạch hơn hẳn, không có dốc cũng không còn mệt lả. Đột nhiên có một âm thanh vang lên ở phía trước, Doãn Cát nhảy bật lên người Nhiệm Quách. Một con rắn đen khá to đột nhiên nhào ra từ lùm cây nên khiến Doãn Cát sợ, đám người phía trước đi cũng được một đoạn xa nên họ dừng lại xem.

Nhiệm Quách cũng bị doạ sợ mà đột ngột lùi lại liền đập mạnh vào Doãn Đoả, lực tác động mạnh từ tấm lưng cứng rắn của anh khiến mũi cô bị đau nhói, cũng may liền bị Tô Hoàng An bắt lấy.

"Em có bị sao không?" Tô Hoàng An lo lắng hỏi.

Hắn thấy cô ôm mũi liền gỡ tay cô ra, vừa hay mắt cô trào ra một giọt nước mắt, lỗ mũi một bên tràn ra chút ít máu. Cô nhìn lên Nhiệm Quách đầu tiên, nhưng anh vẫn đang bế Doãn Cát, còn cô ta lại sợ hãi rụi vào ngực anh.

"Rắn rắn, anh Quách... Em sợ."

Doãn Cát hoảng loạn nói.

Cùng lúc này Tô Hoàng An bảo Doãn Đoả ngẩng đầu lên, vì máu đã trào xuống dưới. Cũng vì thế mà cô rời mắt khỏi anh, cả người đứng lặng mặc kệ xung quanh đang xảy ra điều gì.

Nhìn hành động ân cần của Tô Hoàng An dành cho Doãn Đoả, Nhiệm Quách chỉ cười nhẹ một cái. Trong lòng âm thầm coi thường.

Doãn Đoả là của ai chứ, là của Nhiệm Quách. Dù Tô Hoàng An có tốt trăm lần với cô thì cô cũng chỉ yêu anh mà thôi, hành động kia thật dư thừa.

"Có đau không?"

Bàn tay Nhiệm Quách chạm lên mũi cô, Doãn Đoả như bị kéo trở về hiện thực. Cô tròn mắt nhìn anh đang đứng cạnh mình, bất giác nói.

"Không đau lắm... Em ổn."

"Này, sao cậu lại đột nhiên lùi lại thế hả? Con rắn cũng đâu có cắn?" Tô Hoàng An cau mày nói.

Nhiệm Quách nhìn sang, anh cười nhếch lên một chút.

"Cậu tức giận cái gì. Đột nhiên rắn chạy ra ai mà chẳng giật mình."

"Là lỗi của em, tại em đột ngột nhảy lên lại hét nữa nên anh Quách cũng bị giật mình. Là lỗi của em."

Doãn Cát mếu máo nói, bờ vai có hơi run rẩy nhẹ.

"Dù sao trong tình huống đó bị giật mình là điều không thể tránh khỏi mà. Anh An đừng mắng chồng em nữa." Doãn Đoả nhẹ nhàng nói.

Tô Hoàng An bị chặn họng lại, một lời cũng không nói được nữa, nên liền quay mặt đi. Vừa lúc đám người đi trước gào lên bảo mọi người nhanh chân, phía không xa kia đang có mây đen. Nếu đám mây đó mà di chuyển sang đây rồi mưa thì sẽ không tốt đẹp gì về chuyến đi này.

Mọi người lại tiếp tục lên đường.

Doãn Đoả thì bắt đầu chán trường về chuyến đi lần này, cô cảm thấy toàn thân mình như bị tê liệt, mệt mỏi đến mức 2 bàn chân không muốn đi tiếp nữa. Tâm lý cũng lười biếng không còn muốn điều khiển cơ thể, thế nhưng vì mọi người, cô không thể cản đường họ được.

Có lẽ đây là lần đầu cũng là lần cuối cô trải nghiệm bộ môn này.

Phía trước hiện ra một khoảng trống không cây cối, mọi người cũng bắt đầu nghe thấy tiếng nước. Một con đập được xây bằng xi măng trông đã rất cũ kĩ, vài chỗ đã hỏng nát hiện ra tầm mắt mọi người.

"Câu cầu này bị hỏng ba chỗ rồi, nhìn có vẻ nguy hiểm quá."

"Cũng không nguy hiểm lắm, chúng ta có thể nhảy qua chỗ đầu tiên và chỗ cuối cùng, còn chỗ thứ hai kia bị nát hơi rộng nhưng có cây treo sẵn rồi có thể đi được kìa."

Phía trước là sông dài, phía dưới là sông rộng. Nước chảy xiết tạo nên những bọt nước trắng xoá. Năm cô nàng đi trước bây giờ cũng phải lo sợ, e ngại mà không dám bước tiếp. Họ dây dưa đi qua đi lại đùn đẩy cho nhau đi trước, cuối cùng một cô nàng ham mê bộ môn đi rừng leo núi nhất trong nhóm đứng lên.

Gương mặt đầy bình tĩnh dõng dạc nhìn khoảng chỗ đáp vào được, cô ta bình tĩnh lấy hơi, lấy đà, mắt không nhìn xuống dòng chảy phía dưới chút nào rồi nhẹ nhàng nhảy qua một cách êm đềm đẹp đẽ.

Thật nhẹ nhàng gợi lên cho bốn cô nàng còn lại cảm giác an tâm và bắt đầu hứng thú, họ bám lên cây cột bên cạnh rồi từ người này nhảy cho tới người kia. Sang đoạn thứ 2 mới là vấn đề khó này! Dòng nước chảy xiết tới mức làm đầu óc cũng phải choáng, thế nhưng 5 cô nàng này đâu phải thuộc dạng xoàng. Họ can đảm đứng lên hai cái cây được bắc qua, rồi cầm lấy cây cột bên cạnh, một người qua rồi lại đến một người. Cuối cùng cũng đi qua.

Cảm giác phấn khởi ngập tràn trong người, họ muốn xông pha tiếp nên đã hét lên với đám người còn lại.

"Chúng tôi đi trước đây, các cậu ở lại phía sau đi từ từ thôi nha." Dứt câu họ liền chạy đi về phía trước.

Doãn Đoả lo lắng nhìn cây cầu thứ 2.

"Chỉ có mỗi hai cây thôi, làm sao mà đi qua được đây?" Cô lo lắng nói.

Khác với sự lo lắng của Doãn Đoả, Doãn Cát lại cười tươi vui vẻ xung phong lên trước.

Cây cầu chắc cũng phải hơn hai mét, bên cạnh cũng may có vật để bám, không thì chuyến đi này tới đây là kết thúc.

"Quách, anh bám vào cây đi. Nguy hiểm lắm đấy."

Doãn Đoả lo lắng cất lời khi thấy Nhiệm Quách đứng giữa cây mà không bám gì.

Anh quay chút đầu lại khẽ nói. "Đừng lo, anh ổn. Em cũng lên đi, đừng chậm trễ quá! Mây đen kéo tới rồi kìa."

"Lên đi Tiểu Đoả." Tô Hoàng An phía sau cũng nhắc.

Doãn Đoả ngẩng đầu lên, đúng là mây đen kéo tới rồi. Rõ ràng khi nãy còn mặt trời rất nóng nhưng bây giờ đã râm mát rồi, cô đứng lên cây cầu. Hai chân từ từ di chuyển. Đột nhiên đầu có chút choáng váng, dưới kia nước chảy xiết, bọt xủi trắng. Đầu óc hình như có hơi lạ...

Từ lúc nãy cô đã bị say nắng khiến đầu có hơi đau rồi! Bây giờ lại gặp dòng nước chảy xiết, cảm giác hoang mang vồ vập từ đầu lan cả cơ thể.

Đang bám cây cột bên cạnh nhưng đột nhiên cô lại thấy cây cột cứ như bị sụp xuống, Doãn Đoả không điều chỉnh được cơn khủng hoảng trong người mà ngã xuống, ánh mang sợ hãi vẫn cố nhìn lên Nhiệm Quách lần cuối.

Cứu em...

Ngay khi Doãn Đoả vừa ngã xuống nước Nhiệm Quách định nhảy xuống ngay, nhưng Doãn Cát đằng trước cũng đột nhiên ngã xuống.

Dòng nước dưới con đập khá xiết nên Doãn Đoả và Doãn Cát đã lặn mất mấy lần.

Đầu đau quá, vừa rồi có thứ gì đập vào đầu nên khiến Doãn Đoả rất choáng, dòng nước cuốn cô đi nhanh chóng. Doãn Đoả lại không biết bơi, cả thân thể vừa bị va vào tảng đá dưới con đập nên toàn thân cô bây giờ chỉ như một cái xác. Cả người vừa chìm Doãn Đoả lại sợ hãi vùng vẫy để nổi lên, uống mấy ngụm nước liên tục khiến cô cảm nhận được bụng căng.

Nhiệm Quách, anh đâu rồi?

Doãn Đoả mở mắt cố để tìm hình bóng anh, cảm giác bây giờ thật sự đuối lắm rồi! Cô cần Nhiệm Quách, anh đang ở đâu? Ngay giây phút lực bất tòng tâm, ý thức muốn đứt toạc đi thì Doãn Đoả được Tô Hoàng An ôm chặt vào lòng. Thân thể nhẹ nhàng không còn chìm lên chìm xuống nữa, cảm giác an tâm phần nào khi thấy bờ ngực săn chắc này. Chắc là cô không sao đâu.

"Tiểu Đoả, em gắng chịu chút."

Âm thanh này?... Không phải giọng nói của Nhiệm Quách? Là Tô Hoàng An, còn anh ấy đây rồi?

Doãn Đoả lấy lại chút ý thức cuối cùng để ngược mắt lên, vừa hay bắt gặp Nhiệm Quách đang ôm Doãn Cát đang bơi phía trước sắp vào bờ. Lúc này cô mới vô lực mà nhắm mắt, mệt và đau lắm rồi.