Giấc Mộng Cuồng Si

Chương 45: Bữa tối không như mong muốn



Không dám tin nổi, Nhiệm Quách vậy mà lại nhốt cô trong phòng.Chỉ vì cô muốn rời khỏi đây trong cuộc cãi vã mới nãy.

Doãn Đoả liên tục đập cửa, gào thét.

"Nhiệm Quách, anh mau mở cửa ra. Tôi thật sự không làm tình nhân, cũng không cần gì từ anh cả. Mau thả tôi về đi.

Nhiệm Quách, Nhiệm Quách anh có nghe không?"

Vọng lại trong căn phòng chỉ có tiếng gào thét vừa rồi của mình. Doãn Đoả hoảng sợ mếu máo nhìn ra xung quanh, cô lập tức di chuyển định tới rèm cửa. Gạt tấm rèm qua một bên, cửa số chi chít vô số thanh sắt chéo đi chéo lại, chỉ có cánh tay lọt được ra. Hôm nay không thể ra ngoài được rồi sao?

"Nghe nói tập đoàn Thương Thể đã chuyển hợp đồng cho công ty Hoàn Lợi. Rõ ràng trước đó bản hợp đồng đã chuẩn bị tới tay con, nhưng tại sao lại để vụt mất rồi?"

Vụt... Sợi dây roi bằng ngón tay út quật xuống dưới da thịt của Nhiệm Quách. Âm thanh quật quịt nghe vui tai nhưng người chịu đựng lại rát đau điếng.

Trước người Nhiệm Quách là Nhiệm Phu Bá, người đàn ông cỡ chừng hơn năm mươi tuổi liên tục quất ba roi không nặng không nhẹ lên lưng, tay, chân của Nhiệm Quách. Còn anh lại đứng im như tượng gỗ không chút di chuyển, mặt chỉ biến sắc một chút.

Nhiệm Phu Bá nhẹ giọng ra lệnh: "Nói đi."

"Là Hoàn Tứ Thiện giở mánh khoé."

"Biết có người giở mánh khóe sao vẫn chậm chạm để bị cướp? Có phải lâu rồi ta để yên không dạy dỗ nên con thành phế vật rồi đúng không?"

Nhiệm Phu Bá trầm uất lạnh lẽo nói.

"Vâng! Là lỗi con, ba cứ phạt nặng." Nhiệm Quách cam tâm nhắm mắt.

Lại vài tiếng roi viu vít vang lên trong căn phòng. Hành hạ tới sướng tay, cũng có thể là chán tay Nhiệm Phu Bá mới vứt sợi roi xuống dưới sàn. Ông đi vào ngồi lên ghế làm việc của Nhiệm Quách, nghiêm ngặt nhìn vô số bản hợp đồng mà Nhiệm Quách cất công chăm chỉ làm việc mà có được trong mấy tháng nay.

Ánh mắt nheo nhút bỗng nhăn lại.

"Không tệ, tuy là toàn các tập đoàn lớn. Nhưng cũng không thể ít đi được. Năm mươi là năm mươi, một bản cũng không được thiếu. Lần này vừa phạt vừa cảnh cáo, lần sau còn không làm nghiêm túc thì... Hình phạt nặng thêm."

"Vâng."

"Đúng rồi! Nghe nói Doãn thị vừa hợp tác được với một tập đoàn lớn ở Hàn, mà đều nhờ vào Doãn Cát. Ba nghĩ con cũng nên có con với con bé đi, vừa tài giỏi, thông minh. Mang gen của con bé đời sau của Nhiệm thị chắc chắn sẽ sẽ hùng mạnh, sẽ không phải phế vật."

"Vâng."

"Tổng giám đốc, thuốc đây ạ."

Trợ lý Khưng đặt hộp sơ cứu lên bàn.

Ngồi trên ghế, Nhiệm Quách trầm mặc nhìn một điểm đó là bức tường. Còn trong đầu thì liên miên suy nghĩ tới việc đoạt lại hợp đồng, trả lại một vố cho Hoàn Tứ Thiện vì đã dám đâm sau lưng anh chỉ lấy bản hợp đồng. Để rồi anh bị Nhiệm Phu Bá hành hạ thể xác đầy miệng vết thương như vậy.

Toàn thân anh bị roi quất đều sưng đỏ phù, nơi roi quất ra để lại những vết vằn dài đỏ chót như máu.

"Bôi thuốc giúp tôi đi. À không cần, cứ để vậy."

"À, vâng."

Thố Khưng ngây người trong chốc lát khi Nhiệm Quách nói không bôi.

Hai chục năm cuộc đời của Nhiệm Quách đúng là vô vị siêu cao. Quanh anh luôn là những cuốn sách về kinh doanh, việc anh làm cũng đều vì lợi ích và tiền tài. Cuộc sống này quanh đi quẩn lại chỉ bán thời gian, công sức cho đồng tiền.

Nhưng hôm nay anh lại có hứng tan làm từ sáu giờ và đi vào một cửa hàng chỉ để lấy đồ ăn, với mong muốn cùng Doãn Đoả ăn một bữa bình thường. Bởi có lẽ anh cũng cảm nhận được xung quanh mình quá vô vị, nhạt nhẽo và còn ít người bên cạnh.

"Tiểu Đoả, anh về rồi đây."

Cánh cửa căn phòng được mở ra, một mảng u tối mù tịt trước mắt khiến Nhiệm Quách không thấy gì, cũng chẳng nghe thấy âm thanh hồi đáp của Doãn Đoả. Anh lần mò theo lối nhớ mà bật công tác điện lên, bỗng chốc cả căn phòng sáng bừng.

Căn phòng không loạn không bừa, còn Doãn Đoả thì nằm úp trên giường.

Nhiệm Quách cẩn thận đặt túi đồ ăn lên bàn, sau đó từ từ ghé người sát vào Doãn Đoả.

Hơi thở cô nhẹ nhàng trong tấm chăn, nhăn sắc ngọt ngào xinh đẹp khiến cho Nhiệm Quách càng nhìn càng khó thoát khỏi.

Trong những năm tháng mỗi khi gần gũi với Doãn Đoả anh ít khi để mắt quan sát thật kĩ càng gương mặt này, hiện tại đôi mắt Nhiệm Quách cứ nhìn không chớp khuôn mặt của Doãn Đoả, anh càng nhận ra cô càng hút mình đến nỗi khó tả. Trong lòng đột nhiên trào lên cơn khó chịu lạ lẫm, hệt như sợ Doãn Đoả sẽ bị ai đó cướp đi.

"Anh... Anh đang làm gì vậy?"

"Cuối cùng em cũng tỉnh. Ngồi dậy để anh bôi thuốc cho sau đó chúng ta cùng ăn tối."

Tiếng lạch cạch vang bên tai, Nhiệm Quách mở tủ đồ ra lấy thuốc.

Doãn Đoả cau mày tức tối với thái độ thờ ơ kia, nhốt cô cả ngày ở trong phòng vậy mà bây giờ lại làm như không có chuyện gì?

"Bảo anh thả tôi về, anh có hiểu tiếng người không? Thả tôi về đi, xin anh đấy."

Một tiếng 'cạch' tủ đồ đóng vang lên, Không khí quanh Nhiệm Quách đột nhiên trầm lắng xuống. Và rồi anh quay lại với gương mặt hết sức nhẫn nại.

"Để anh bôi thuốc cho em đã, không thì vết thương sẽ nghiêm trọng hơn đấy."

Doãn Đoả đơ người ra đó, trong đầu tự nhiên mọi thứ bị bẫm loạn tứ tung. Nhiệm Quách sao lại lạ như vậy? Lạ khiến cô muốn cam chịu không phản kháng, bởi vì anh bây giờ rất ôn hòa, là người mà cô muốn. Nhưng đột nhiên nhớ tới anh đã cưới Doãn Cát, và bắt ép mình làm tình nhân khiến cô giật mình tỉnh táo lại.

Một chân đạp mạnh anh rơi xuống giường, cô cảm nhận được tim mình đang đập hoảng loạn, trán lạnh toát. Đồng tử tròn ra nhìn xuống.

"Anh hãy mau về với Doãn Cát đi, tôi không cần anh."

Nhiệm Quách cau mày khi cảm nhận được toàn thân đang tê dại, anh chống tay đẩy lực người lên. Từ từ tiến về phía Doãn Đoả.

"Tại sao anh lại phải về với cô ta chứ? Và em... Đang rất cần anh kia mà."

"Tôi không có cần anh. Là anh bỏ rơi tôi trước, vì vậy tôi sẽ không bao giờ cần anh nữa đâu."

Doãn Đoả sợ hãi khi Nhiệm Quách tiến càng gần mình, nhìn vào cái gối cô liền cầm lên và bắt đầu đập loạn xạ về phía anh.

"Anh đã thích Doãn Cát rồi! Anh cũng đã cưới cô ta rồi và từ đầu anh chưa hề yêu em, vì vậy em vĩnh viễn sẽ không cần anh nữa đâu."

Hành động phản kháng kịch liệt của Doãn Đoả đã phá tan suy nghĩ ăn một bữa tối đơn giản cùng cô của anh, lúc này Nhiệm Quách cảm thấy tâm trí mình đang phẫn nộ vô cùng. Anh muốn xông lên để đè chặt cô, không cho cô phản kháng, không cho cô quậy phá như vậy nữa.

Ngay khi cơn phẫn nộ trong tâm trí lên đỉnh, Nhiệm Quách trừng mắt lên.